Tuesday, March 29, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 1 - Phần 1

 Devil May Cry Volume 1 

Giai đoạn 1

《 Phần  1  》


Ánh đèn huỳnh quang cùng những giọt nước mưa lấp lánh không thể đẩy lùi bầu trời đêm đen kịt. Bóng tối luôn bao phủ thành phố này. Chỉ có vầng dương đang lên mới đủ sức soi rọi thế giới quen thuộc.  Đây đã là chu kì bất tận của ánh sáng và bóng tối trong hàng triệu năm.

Nhưng có những thứ mãi bị che giấu kể cả trong ánh sáng ban ngày.  Những bóng hình ma quái xuất hiện từ trong những bóng râm. Đến đêm, thứ ma mị này hòa nhập với bóng tối và những sinh vật sống trong u minh được tạm thời giải phóng.

Không một ai có thể gỡ bỏ tấm màn che cách hai thế giới ra và nhìn rõ được sự thật. Không ai có thể ngoại trừ một người...


+++++++++++++++++++++++


"Mọi chuyện kết thúc rồi, Tony!"

Denvers đứng thằng người, cố tạo dáng kẻ đang 'nắm quyền kiểm soát'.  Hắn gườm Tony Redgrave, kẻ đang đứng cuối con hẻm.

Con mồi của hắn có sở thích lòe loẹt là gắn vào chiếc áo da đỏ rực của mình cả đống phụ trang bằng bạc đủ để trang trí đến vài cây thông Nô-en.  Những món đồ trang sức kêu lên lanh canh khi Tony quay ra đối mặt với hắn.

“Lại nữa hả?  Tao chán cái trò hề này lắm rồi đấy. Đổi trò đi, Chó Điên."

Denvers xửng cồ.  Lần này, đúng ra, đã là lần thứ chín mươi chín hắn đã tấn công Tony.  Những tay găng-tơ bình thường khác thường dừng ở lần thứ năm. Cùng lắm là lần thứ mười. Nhưng Denvers cực kì ngoan cố - hắn có được cái danh hiệu trên là có lý do cả.
Hắn hăm dọa. 

"Tao có bốn mươi đứa trang bị súng tiêu chuẩn của quân đội. Hôm nay mày chết chắc rồi.”

 Denvers vô ý liếc nhìn về phía bóng tối dày đặc dọc theo  mái con hẻm.  Bốn mươi đứa tay sai được trang bị tận răng. Y như bắn cá trong thùng. 

 "Tao phải công nhận là mày cũng giỏi lắm."

 Hắn cười khẩy.

 "Lần nào cũng thoát được.  Nhưng tao cá mày chưa phải xơi nhiều kẹo đồng đến thế này nhể.  Chuẩn bị chết chưa?”

Cả con hẻm như dừng lại.  Denvers bồn chồn khó chịu vì sự căng thẳng.  Hắn có thể cảm thấy mồ hôi chảy dài trên lông mày, lòng thầm hi vọng lũ tay chân trên mái nhà không để ý.

“Xin lỗi nhé, mày đang nói với tao đấy à?"

 Tony giả vờ nín ngáp.

  “Tao đang thiếu ngủ.  Hay mình giải quyết vụ này nhanh nhanh cho xong?"

“Thằng khốn!”

  Denvers ré lên.  Hắn lườm Tony. Có vấn đề gì với thằng này thế? Gã có thần kinh thép hay là mắc vấn đề về não. Dù là gì thì hắn cũng chịu đủ lắm rồi.

 “Thằng ngạo man.”

 “Bình tĩnh nào, Chó Điên. Coi chừng mày phát nổ đấy."

 “Đi chết đi!”

  Denvers kéo cò và bốn mươi tên thay sai làm theo hiệu. Hàng trăm viên đạn xoáy thẳng về phía Tony, tạo nên một đám mây bụi nuốt lấy con hẻm.

Tiếng súng tắt dần sau vài giây.  Denvers bặc môi và đám người của hắn hạ vũ khí xuống.

“Có lẽ nó đủ cho mày tỉnh ngủ đấy.”

 Hắn cười khằng khặc.

Tony hiện ra từ trong đám bụi, phủi phủi áo khoác.

 “Tao vừa bảo là giải quyết vụ này nhanh lên rồi cơ mà?”

Denvers nhận thấy tiếng lanh canh của đám trang sức kia còn khó chịu hơn cả lời bông đùa. Hắn hít một hơi thật sâu chuẩn bị để rống lên.

Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng vũ khí hết đạn rơi xuống đất. Từng người một, đám tay sai của hắn lùi lại.

 "Cái quái gì thế?  Làm việc của bọn mày đi chứ!” hắn ré lên.

 Có kẻ hét lên.

 "Không thể nào!"

"Tao trả tiền cho bọn mày, lũ khốn nạn kia! Có vấn đề gì nữa hả?"

 Denvers dùng những ngón tay giống xúc xích của mình lắm lấy khẩu Mauser[1] đeo nơi thắt lưng sồ sề. Tiếng chửi thề vang lên khắp chốn. Sao mọi chuyện luôn trở thành thế này?

Ai mà chịu nổi từng đấy đạn chứ. Vậy thì tại sao người của hắn lại nằm chất đống trên mặt đất? 

Denvers siết lấy khẩu súng. Chín mươi tám lần. Và giờ, một lần nữa, hắn lại phải nhận lấy sự thất bại trước thềm chiến thắng.

Ánh đỏ và bạc lóe lên từ cuối con hẻm, gần nơi chất xác của hơn một nửa đám người của hắn. Tiếng món phụ kiện kêu lên lanh canh, thêm một tên tay sai chất thêm vào đống. Những tên tay sai còn lại của Denver cẩn thận tiến gần đến đám khói bụi, lo sợ đám đạn lạc. 
Denver không hề có chút ăn năn về việc đấy.

“Có điên tao mới thua lần này!”

Hắn nhắm về phía tên kia và kéo còi. Khẩu Mauser gầm lên và một người của hắn gục xuống.

“Khỉ thật!”

Denver lại tiếp tục bắn thêm một tràng vào bất cứ chỗ nào có tiếng kim loại từ áo khoác của Tony vang lên.  Mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, làm mờ đi thị lực của hắn.  Nhưng Denver mặc kệ.  Bắn về phía tiếng lanh canh.  Bắn về phía phát ra tiếng động!

Ánh bạc hiện lên nơi khóe mắt hắn - Màu tóc của Tony cũng ngứa mắt như đám đồ của hắn.  Giờ thì tao tóm được mày rồi. Chúng ta sẽ không làm việc này lần thứ một trăm.
Denver bắn liên tục ba viên, trút hết số đạn trong băng.  Hắn đánh mất nhìn xung quanh đầy lo lắng.

“Mày đã xuống địa ngục chưa?”

 Không có câu trả lời.

Một cơn gió nhẹ thổi tan màn khói. Bốn mươi cái xác nằm trong vũng máu nhưng Denver không hề nhìn thấy một chút màu bạc Hắn cẩn thận đi qua chỗ mấy cái xác để tìm Tony. Hắn đã bắn trúng gã rồi. Ở cái khoảng cách đấy, nhất định định là thế. Giờ thì tìm cái xác, về nhà và uống vài li để ăn mừng.

Sự tự tin của hắn trở lại. Hắn gần như có thể cảm thấy vị bia lạnh ăn mừng chiến thắng chảy xuống trong họng. Rồi có thứ hút lấy mắt hắn.

“Cái q-?”

Denver cảm thấy lạnh cả người.  Mồm hắn mở rồi lại đóng như một con cá mắc cạn như mắt hắn nhận ra bóng người mảnh khảnh đứng một mình cuối con hẻm. Những món phụ kiện bạc kêu lên leng keng khi Tony sải bước tiến tới.

“Mày muốn nói gì thế, Chó Điên?”

Một cơn gió mạnh thổi bay đám bụi còn sót lại trong hẻm, gạt tung một lọn tóc bạc khỏi khuôn mặt của Tony. 

“Nếu một câu mà mày cũng cần giúp để nói cho ra hồn, thì có lẽ mày nên về học lại tiểu học đi.”

Gã không có đến một vết xước trên người! Nhưng chiếc áo khoác đỏ của hắn lại là một chuyện khác. Cả chiếc áo đầy những lỗ đạn. Tony giữ thanh kiếm lớn của mình trước người như thể đó là một cái khiên.

 “Đồ quái vật!” Denver phun ra.

Tony chưng hửng.

“Mày tính chơi ăn điểm hả[2].  Từng là vận động viên bắn súng của Olympic có khác. Tiếc là mày lụt nghề rồi.”

“Im đi!”

 Denver gầm lên. Hắn dứ dứ khẩu Mauser.

“Tao vẫn còn đạn, thằng khốn.”

 Tony hạ kiếm xuống, điều này càng khiến Denver thêm điên tiết.

 “Cũng tốt thôi.  Đấy mới đúng là dân chuyên nghiệp.”

Cơn thịnh nộ gặt phăng đi nỗi sợ sệt còn sót lại của Denver. Ngón tay hắn siết chặt trên cò súng.

“Tao sẽ khiến mày câm mồm mãi mãi.  Nếu muốn trăn trối gì thì nói ngay lúc này đi. Cứ coi như đấy là ân huệ cuối cùng.”

“Tao phát ngán vì phải nghe câu này rồi,” Tony nói.

“Cỡ chín mươi bảy lần gì đó.”

“Câm mồm mày lại!”

 Denver kéo cò súng.

 Cả hai đứng gần nhau đến nỗi cả một thằng mù cũng không trượt nổi. Denver ngắm nhìn viên đạn xé toang mặt kẻ thù của mình.

 “Thành công rồi!”

Tony khẽ bật cười.

“Ô.  Thật vậy sao?”

 Denver há hốc miệng, nhìn trân trối. Bằng cách nào đó, Tony không hề bị thương.  Gã dí đầu mũi kiếm vào cổ Denver.

 Làm sao mà có thể thế?

Denver đã nhìn thấy viên đạn đâm xuyên qua đầu của tên kia. Hắn không phải là người.

“Có vẻ tao lại thắng nữa rồi,” con quỷ tóc bạc reo lên vui sướng.

 “Mày hết sức rồi, bồ tèo ạ.”

 Tony đoạt lấy khẩu Mauser trước khi cất kiếm.

“Hàng tốt đấy. Có điều là hàng nhái thôi. Khẩu Mauser thật sẽ có kí hiệu của nhà sản xuất tại ở đây.”

Tony vạch một đường trên thân khẩu súng.

“Mà thôi, tao vẫn lấy nó.  Gặp lại mày sau nhé, Chó Điên!”

Tony quay gót đi khỏi, để lại Denver vẫn đang run run chết lặng lại đằng sau.  Đi đến cuối hẻm gã quay lại. 

“Tí nữa thì quên,” Tony cởi cái áo khoác rách rưới ra, “đem cái này đến cửa hiệu của Gail và bảo cô ấy làm tao cái áo mới. Đừng quên boa cổ nhé.”


+++++++++++++++++++++++


“Khốn khiếp! Tại sao mình phải làm chân sai vặt cho thằng đấy chứ?”

Denver cay đắng len lén đi trên vỉa hè.

Trời đã gần sáng, rất nhanh thôi mặt trời sẽ lên, lẩn lút thế này sẽ trở lên khó khăn. (Denver không muốn gặp phải người quen.)

Hắn hắt xì khi tạt từ tòa nhà này qua tòa nhà khác.

“Mẹ khiếp! Đầu tiên là bị thua, giờ là bị cảm lạnh!”

 Denver lánh vào một con đường dẫn ra khỏi thị trấn. Bị nhìn thấy trong tình trạng này thật thì thật là bi thảm.

Thật may là bờ đê con sông Dob cũ không có lấy  một bóng người. Hắn lôi một chiếc khăn tay dơ dáy trong túi áo ra và xì mũi thật to.

Gió thổi mạnh lên. Có lẽ và vì đám mồ hôi, cũng có lẽ là vì nỗi sợ Tony khiến Denver run rẩy. Hắn mặc chiếc áo khoác đỏ rách rưới lên người nhưng những chiếc lỗ to tướng khiến hắn không ấm lên được. Tốt nhất là vứt nó đi, Denver cân nhắc.  Còn hơn là trả tiền sửa lại! 

Dù gì thì hắn đã đi đến mức này. Có lẽ nên đi xa thêm chút nữa luôn.

Nhưng mà nghỉ một tí cũng không sao, hắn nghĩ.

“Đúng là bi kịch mà,” Hắn làu bàu.

“Kể từ lúc Tony xuất hiện, vận may của mình đã mất sạch.”

Người của gã đã chết hết, khiến Chó Điên chỉ còn là một con sói đơn độc – Có điều gã giống một con chó bị bỏ rơi thì đúng hơn.

Denver ngồi xuống,vắt chéo chân. Chín mươi chín lần.

“Danh tiếng của mình tiêu tùng thật rồi.”

 Tony đã giạt đến thành phố hai năm trước, gây lên chấn động với thế giới ngầm.

 Denver không phải là tên găng-tơ duy nhất cảm thấy sự cạnh tranh. Buôn lậu thuốc phiện,  buôn lậu vũ khí, buôn nội tạng người, phẫu thuật trái phép. Bất cứ ai làm việc cho mafia và đối thủ cạnh tranh của nó đều đã gặp vấn đề với Tony.

Tony đã từ chối lời đề nghị hòa bình của bọn họ. Bất cứ tay lính đánh thuê nào cũng sẽ nhận tiền, không hỏi thêm gì nữa. Nhưng Tony thì không. Gã làm bất cứ cái gì mình muốn, mặc kệ hệ thống quyền lực địa phương. Bất cứ băng nhóm nào chống lại gã sẽ bị nghiền nát và độ nổi tiếng của gã cũng tăng theo mỗi trận đàn áp không thành.

Tệ hơn nữa là gã đã tạo thành một trào lưu. Những lính đánh thuê khác cắt đứt các mối quan hệ với các ông chủ thế giới ngầm, tự mình trở thành độc lập. Điều này kiến danh tiếng của những kẻ như Denver, kẻ đã nắm lấy quyền lực theo cách cũ, trở lên mong manh. Tony đe dọa toàn bộ lối sống của hắn.

Thế nên Denver đã quyết định mình phải làm điều gì đó. Giờ thì đã là lần thứ chín mươi chín. Sẽ không có lần thứ một trăm. Denver biết rõ điều đó.

Gã đã dùng hết mọi uy tín còn sót lại để tìm sự ủng hộ cho lần này, đã lập một kế hoạch tỉ mỉ và thuyết phục những ông chủ cũ cho hắn mượn tiền, mượn người và trang bị cho cuộc công kích này. Làm như vậy khiến Denver trở thành một kẻ không bè bạn, không chốn dung thân. Từ giờ hắn phải tránh mọi sự chú ý. Đây không phải là thất bại mà người ra có thể bỏ qua được.

“Mẹ nó, mình tiêu thật rồi.”

Đột nhiên một tiếng thét vang lên.

 “DAAANNNTEEE!"

 Denver xô tay vào bao súng nhưng nó trống rỗng, Tony đã lấy khẩu Mauser. Khỉ thật!

“DAAANNNTEEE!"

 Tiếng gào thét càng lớn hơn, âm vang cả lòng sông. Mắt Denver dáo dác nhìn quanh.

“DAAANNNTEEE!"

Âm thanh đang tiến đến gần hơn. Giờ rõ ràng là do nhiều giọng hợp thành.

 Denver cảm thấy mỗi nỗi sợ mới dâng lên. Chúng đến từ đâu vậy?

 “DAAANNNTEEE!"

Những đám mây nặng nề trở lên ảm đạm và bầu trời tối sầm lại.

Sao lại thế được? Đã gần sáng rồi...Không, đấy không phải chỉ bầu trời...Mà là tất cả mọi thứ, như thể cả thế giới đang từ từ bị bóp méo thành một hình dạng ma quái.

“DAAANNNTEEE!"

Nỗi sợ hãi của Denver dần trở nên nguyên thủy, mọi ý nghĩ trong đầu hắn dần dần rời bỏ hắn tạo ra một sự trống rỗng hỗn loạn. Dù khẩu Mauser có ở  đây, hắn cũng không thể sử dụng nổi nó.

“DAAANNNTEEE!"

Những giọng nói ma quái gần tiến tới chỗ hắn, nhưng Denver không thể nhìn thấy chúng qua bóng tối dày đặc.

Bất ngờ, Denver nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh. Hắn hoảng hốt quay sang.

“Ai đấy?”

 Hắn cảm thấy dễ chịu kì quặc với khả năng hắn không ở một mình. Có lẽ đấy là Tony.

 “DAAANNNTEEE!"

Và rồi hắn thấy nó - một lưỡi hái, chém về phía mình. Thật từ từ, tầm nhìn của hắn nhòa đi. Hắn cảm thấy có cái gì đó xé vào trong da thịt

Denver cố gào lên kêu cứu nhưng giọng nói hắn đã không còn hoạt động được nữa. Không có bộ phận nào của cơ thể hắn hoạt động trừ những dây thần kinh liên tục truyền những cơn đau đớn bất tận trong lúc hắn bị chặt thành từng mảnh nhỏ.

Denver gào thét trong yên lặng.


+++++++++++++++++++++++


Cuối cùng, ngày mới cũng đã bắt đầu. Nhưng trên bờ sông khô nứt nẻ, đã không còn tìm thấy thi thể của Denver.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
[1] Mauser HSc: là một loại súng lục bắn đạn 7.65mm do Đức Quốc xã sản xuất trong Chiến tranh thế giới thứ 2 và sau thế chiến. Tên gọi HSc là viết tắt của Hahn Selbstspanner ("búa tự điểm hỏa") Pistole, thiết kế thứ ba và cuối cùng "C". Mẫu súng này được tiếp tục sản xuất từ 1945-46 trong thời kì bị Pháp chiếm cứ và sau đấy, từ  1968 - 1977 bởi hãng Mauser.

[2] Nguyên văn “Jackpot” : Ăn điểm, Trúng quả, trúng số độc đắc – Đây là từ được sử dụng khá đặc trưng trong game DMC gốc nên về sau mình sẽ để nguyên để giữ cảm giác. 


[3] Hoa bia hay hublông (danh pháp hai phần: Humulus lupulus) là thực vật dạng dây leo trong họ Cannabaceae.  Chúng là cây sống lâu năm (30-40 năm), có chiều cao trung bình từ 10–15 m. Hoa houblon có hoa đực và hoa cái riêng cho từng cây.
Hoa bia (tiếng Pháp Houblon, tiếng Anh Hops) thường được sử dụng để tạo vị đắng cho bia kể từ thế kỷ 17. Trong sản xuất bia chỉ sử dụng hoa cái chưa thụ phấn.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Hoa_bia 

No comments:

Post a Comment