Thursday, March 31, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 1 - Phần 3


Làm lính đánh thuê nghĩa là rất khó có được sự kính trọng.

Người ngoài coi họ cũng không khác đám tội phạm là mấy,  trong khi thế giới ngầm coi họ là những kẻ không đáng tin. Phần lớn những việc bọn họ có đều là thứ đám côn đồ không thèm làm.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ khi Tony xuất hiện.

Ảnh hưởng của lính đánh thuê đang tăng lên. Người giỏi có thể chọn việc mà làm, còn những tay cò mồi thì tìm kiếm những kẻ thích hợp với phong cách của mình.

Tony nổi bật kể cả trong hàng ngũ những kẻ hà khắc nhất.

Gã không phát triển dần dần hay lấy lòng những ông chủ trong vùng. Gã chỉ đơn giản là dành hai năm trời chọn chính xác những công việc gã muốn làm và đảm bảo chúng luôn được hoàn thành.

Thái độ của gã khiến một số kẻ khó chịu nhưng Tony luôn xử lý những kẻ dám làm liều một cách nhanh chóng. Kể từ khi đến thành phố, gã đã một mình tiêu diệt hai gia đình mafia có tiếng và tạo nên một ngành thủ công gia đình trong việc gửi đám sát thủ vào bệnh viện.

Sự thành công của Tony đã thúc đẩy một lượng lính đánh thuê luôn cạnh tranh nhau tạo thành một hội tại Quán rượu của Bobby.  Bọn họ gặp nhau hàng đêm để tìm kiếm việc làm và lấp đầy ví tiền của  mình.


+++++++++++++++++++++++


“Nào, nào! Tôi có một việc giá hai trăm đô. Ai có hứng thì nhấc mông ra đây.”

“Ai muốn đi đánh nhau một trận thì qua đây!”

“Các người chỉ cần biết cầm súng bắn là được! Qua đây mau!”

“Việc nguy hiểm - giá hai ngàn đô đây! Thằng  nào dám liều thì vào đây nào!”

Cả dàn đồng ca thường lệ nhấn chìm quán rượu của Bobby ngay sau khi tấm biển mở cửa được bật lên. Đám tay sai và cò mồi chạy đua nhau để tìm kẻ làm, vận dụng cả lời nói lẫn nắm đấm để tìm được một tên lính đánh thuê vừa ý. Tiền thưởng càng cao, lời càng ít mà nắm đấm được dùng càng nhiều.

Đôi khi, đám cò mồi sẽ tìm những kẻ đặc biệt thay vì thông báo công việc. Tự nhiên của ngành này có nghĩa là chỉ những kẻ có sức mạnh thật sự mới có thể trèo lên cao, những tên lính đánh thuê nổi tiếng hiếm khi phải tìm kiếm việc công việc.

Bobby quệt quệt một miếng giẻ lau quầy, điều này có làm nó sạch hay bẩn hơn thì còn tùy thuộc vào ý kiến của mỗi người.

“Tối nay quán bán đắt như tôm tươi. Chưa có lúc nào hoạt động kém cả.”

Cái bụng mỡ của Bobby đã giơ cờ trắng cho trọng lực trái đất từ lâu. Lão mang nó như một tấm tạp dề.

“Tôi làm việc quần quật vậy mà cứ rỗng túi suốt.  Ghen tị thật ấy.”

Tony vắt vẻo chỗ quầy bar, vẫn mặc trên người bộ đồ đen buồn tẻ.

“Có bao nhiêu mày ăn hết rồi còn gì,” lão nói xoáy.

“Mơ mộng thì để lúc ngủ đi.”

Gã nuốt đầy họng một thìa đầy kem với hi vọng cái lạnh tê răng sẽ làm mất đi vị ngái ngái của dâu tây trái mùa. Gã không cần tham gia vào đám đông ồn ào kia để kiếm việc.

“Bao giờ nhóc bỏ được đám đồ ngọt của lũ con nít ấy thì bảo ta nhé?”

“Im đi. Kem dâu là tuyệt phẩm.”

Tony tọng thêm một thìa nữa. Kem và nước sốt vấy lên mặt hắn như thể đám trang điểm của mấy tên hề. Kể cả khi không có mái tóc bạc trắng này gã cũng sẽ nổi bật trong đám lính đánh thuê phía sau.

“Lúc nào cũng thế này.”

Một gã đàn ông lén tới quầy rượu chỗ Tony đang ngồi.

“Cậu đúng là người đầu tiên và duy nhất mà tôi biết ăn thứ vớ vẩn này tại cái chỗ bẩn thỉu như thế này.”

Enzo Ferino là tay cũng cấp thông tin giỏi nhất trong vùng. Thân hình lùn một mẩu của hắn là một lợi thế trong nghề - phần lớn đạn sẽ chỉ bay sượt qua đầu hắn.

Enzo cười khẩy.

“Tôi có thứ này cho cậu đây. Mua cho tôi một chén đi.”

“Bobby làm cái gì đấy cho tên lùn này đi.”

Bobby đặt một cốc kem dâu lên bàn. Enzo tức điên lên.

“Ông bị ngu hả! Ai lại đưa cho người ta cái này khi kêu đồ uống chứ?”

“Xin lỗi nha. Nhưng Bobby không có bị ngu đâu. Không có gì ngon hơn đám kem này.”

Tony kéo món kem về phía mình.

Enzo lôi một số giấy tờ từ trong cặp ra, mặt đầy vẻ kinh tởm.

“Nếu mà cứ ăn đám đấy cả đời, cậu sẽ thành một con lợn.”

“Đã đến lúc nói ngọt rồi à?” Tony làu bàu.

“Tôi cần thứ gì đấy để dằn bụng trước khi chiều lòng anh!”

“Cậu sẽ thành giống Bobby nếu không chịu vận động cho tiêu đám đấy. Giờ thì đọc đám này đi.”

Enzo đưa đống tài liệu cho Tony, người mắt mở lớn khi nhìn thấy.

“Anh đùa à! Hai trăm ngàn đô? Trong vòng một đêm?”

“Thằng đần này!” Enzo xuỵt lên.

“Nói nhỏ thôi! Lũ khác sẽ để ý mất!”

Nhưng một trận ẩu đả cá nhân diễn ra phía góc đã lan ra toàn quán. Có khi phải dùng đến loa mới khiến bất cứ ai khác ngoài Bobby nghe được gã nói gì.

“Cậu đâu phải là tay mơ. Tôn trọng luật lệ của tôi một tí hoặc là tự mình tìm cò mồi mới đi.”

Tony nhún vai.

Enzo lắc đầu ngao ngán rồi tiếp tục.

“Đây là cái tôi đề nghị với cậu. Tiền trả giá cao mà cũng là một bằng chứng cho khả năng của cậu nữa.”

“Anh đánh giá khả năng của tôi quá cao rồi đấy. Công việc là gì?”

Enzo rút ra một tờ giấy nữa.

“Khách hàng là một ông trùm mafia Nam Mỹ đang bị luật pháp nhắm và đang đối mặt với việc phá sản. Hắn muốn có kẻ đưa mình vượt biên trước khi bị bắt.”

“Chắc là không phải một vụ đào thoát đơn giản.”

“Thế cậu mong chờ gì? Tên này là một thằng khốn nạn. Tổ chức của hắn chuyên buôn thuốc phiện. Hắn làm ra cả đống tiền, ai cũng muốn có một phần.”

Tony cân nhắc điều này.

“Vậy là không những tôi phải đưa gã đi trốn mà còn phải cản cả đám linh cẩu đang rình mò quanh gã.”

Gã quẳng đám giấy tờ lại cho Enzo.

“Bobby - gin với tonic. Mạnh vào.”

Enzo nắm tay bực mình.

“Này, sao thế? Cậu không hứng thú sao?”

Enzo chưa bao giờ có thể đoán được tâm trạng của Tony. Tay lính đánh thuê này dường như nhận việc theo cảm hứng, một khi gã đã quyết định thì sẽ không còn gì để bàn. Tiền bạc cũng chẳng tạo nên sự khác biệt.

“Nghĩ đi. Thôi nào, là hai trăm nghìn đô đấy! Không phải món nhỏ gì cho cam đâu.”

“Cảm ơn nhé nhưng mà thôi.”

Tony nhấp món đồ uống rồi nheo mắt lại. Gã gõ gõ tay lên một trong đám tài liệu. Một tấm hình mờ mờ chụp một khuôn mặt quen thuộc.

“Thằng này phải không? Tôi nghĩ mình đã đập thằng này hồi trước.”

“Cậu nghĩ là bẫy hả? Được thôi, đến hai trăm nghìn đôla đấy bạn hiền. Chắc là cậu phải hứng thú chứ.”

Tony đảo mắt. Rõ ràng là có kẻ đã trả cho Enzo một món tiền cọc khá lớn. Tay lùn này hẳn là đã hứa Tony sẽ nhận vụ này.

Gã không phiền với khả năng đây là một cái bẫy. Nhưng gã luôn chọn công việc của mình dựa theo ba tiêu chuẩn đơn giản:

Thứ nhất, nội dung công việc khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Thứ hai, là không có đổ máu không cần thiết.

Và cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, là trực giác gã… cảm thấy có cái gì đó về nó.

Cho dù đấy có là bẫy hay không cũng không quan trọng. Nhưng công việc này chắc chắc không thể hoàn thành mà không giết một kẻ nào đó.

“Tôi không hứng với nó cho lắm,” cuối cùng gã cũng thốt lên.

Enzo dí người vào thì thào đầy bí ẩn.

“Dân chuyên nghiệp kiểu gì mà lại nói vớ vẩn như thế? Nhận đi, Tony. Làm đi mà!”

Enzo nhìn thì giống lợn hơn người, nhưng một khi đã hạ quyết tâm làm gì thì hắn sẽ biến thành một kẻ không ai cản nổi. Tony biết mình sẽ mơ thấy khuôn mặt khẩn nài kinh khủng của Enzo nhiều tuần liền nếu từ chối vụ này.

Gã giật mình khi nghe thấy một giọng nói khác.

“Không sao đâu Enzo. Tôi sẽ thuyết phục Tony cho.”

Tony nhìn lên. Tay Grue khoanh lại trước ngực khiến cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.

Enzo giật nảy người.

“Làm ơn đừng đánh tôi! Tôi yếu tim lắm. Nói thật!”

“Câu này mới đấy. Tôi sẽ nhớ nó.”

Sự có mặt của Grue đã thu hút một đám đông nhỏ.

“Không ai nghi ngờ trình độ cò mồi của anh đâu. Cứ việc lui ra đi. Tony sẽ làm này.”

Tony nhìn thấy cái cau mày trên mặt Enzo nâng dần thành một nụ cười chiến thắng.

“Tôi chỉ làm nghề môi giới tay trái thôi. Trước nhất tôi là người cung cấp tin tức. Gọi cho đúng nhé.”

Enzo cười tươi roi rói với Tony. Hắn biết Grue sẽ thuyết phục Tony nhận việc này nhưng cứ hùa theo.

“Liệu Tony có nhận hay không thì tôi cũng phải dừng lại trước khi lảm nhảm quá nhiều.”

Grue thở dài.

“Tôi bảo cậu ấy sẽ nhận vụ này. Nhưng...

“Tôi hiểu rồi.” Enzo nháy mắt.

“Anh cũng muốn tham gia chứ gì. Tốt thôi, tôi sẽ để hai người có nó. Tôi còn có vài thứ muốn chia sẻ với mọi người. Có gì cần thì cứ hét lên nhé.”

“Rồi, rồi. Ra khỏi đây đi.”

Grue đẩy Enzo đi.

Tony chuyển ánh nhìn về phía Grue.

“Canh giờ chuẩn nhỉ. Anh dàn xếp sẵn vụ này với Enzo rồi phải không?”

“Đừng ngốc thế. Nếu anh mày mất công làm trò đấy, thì chẳng bao giờ thèm để ý đến đứa mới nổi như chú.”

“Cũng đúng. Em rút lại lời lúc nãy.”

“Có gì đâu. Anh đến đây chỉ để xin  mót vài vụ thôi.”

Tony biết Grue không nói thật lòng. Nhiều tay lính đánh thuê khác khinh bỉ Grue vì luôn liên minh với Tony mỗi khi gã làm những vụ lớn. Những kẻ liều lĩnh hơn gọi hắn là Kẻ Ăn Mót (Scrounger), như một con chó chuyện đi nhặt nhạnh đồ ăn thừa.

Tony chẳng có vấn đề gì với việc làm cùng nhau nhưng Grue lại khá là nhạy cảm với vụ này.

“Thôi nào, anh đâu đến đây chỉ để xin thương hại hả? Mà kệ nó, uống của em đi này.”

Grue xua tay từ chối ly rượu và gọi thứ đồ uống rẻ tiền quen thuộc của mình.

“Anh nên vui vẻ hơn một tí. Có đứa sẽ lợi dụng cái thái độ ủ dột của anh đấy.”

“Bao giờ chú bằng tuổi anh thì sẽ thấy thay đổi thói quen khó đến mức nào.”

Grue nghiêng cốc trên môi và nuốt trôi đi sự thiếu tự tin của mình.

“Nói về anh đủ rồi đấy. Công việc thì sao?”

“Đáng ngờ lắm. Rõ ràng em chính là đối tượng bị ngắm đến.”

Tony nhìn đăm đăm vào ly của mình nhưng không uống lấy một giọt. Cả hai thường không uống rượu lúc làm việc.  Tony và Grue rất tôn trọng người kia nhờ những lần làm việc chung nhưng họ vẫn không hẳn là bạn nhậu của nhau.

Gã nhìn qua phía Grue.

“Nếu em nhớ không nhầm, tay này tên là Brown. Em có thể tự lo vụ này.”

“Fondon Brown. Có kẻ tố cáo gã. Cảnh sát đang phá việc làm ăn của gã. Brown là cấp cao trong gia đình Colloseo.  Trong giới mafia thì cũng chả to tát gì nhưng chúng có hẳn một đường dây ngầm buôn lậu thuốc phiên gây ảo giác. Sẽ có lắm kẻ muốn xin hắn tí huyết.”

“Anh nói mới nhớ, em chắc là mình đã gây sự với một vài thằng của hắn.”

Tony lắc đầu ngán ngẩm.

Mấy vụ ẩu đả nhỏ nhặt lúc nào cũng xuất hiện trong nghề. Đám phiền phức như Denver vậy. Tony thường quên mất bọn này ngay sau khi giải quyết xong mọi chuyện. Nhưng bọn nó không quên Tony. Chúng thường có thói quen xuất hiện bất thình lình sau đấy để quấy rầy gã.

“Vậy là chúng ta sẽ bảo vệ Brown. Nhưng đưa hắn đến đâu đây? Trong tài liệu không nói rõ.”

“Tiền cao vậy là để bù cho việc không nói rõ nội dụng. Càng ít người biết chuyện gì xảy ra thì càng tốt cho chúng ta.”

Tony nhăn nhó.

“Thảo nào đến hai trăm ngàn đô. Anh chả khiến vụ này hay ho hơn tí nào cả.”

“Đừng nói thế. Enzo sẽ không đưa việc cho chúng ta nữa nếu khiến gã mất mặt. Với lại,” Grue hạ giọng xuống thì thầm, “có mấy cái xe ở bên ngoài. Anh không nghĩ chúng ta có khả năng từ chối đâu.”

Tony thở dài rất kịch.

“Tuyệt vọng đến mức đấy rồi à. Bọn nó yêu em đến thế sao? Nếu đã si mê em đến thế thì từ chối bọn nó đúng là tàn nhẫn quá nhỉ? Ta phải chấp nhận cuộc hẹn của bọn nó thôi.”

No comments:

Post a Comment