Wednesday, March 30, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 1 - Phần 2


Quán rượu của Bobby chắc chắn sẽ không bao giờ đoạt được một cái giải gì. Bất cứ tên say rượu nào tìm được quán rượu chui này trong cái hẻm sau khuất mắt của khu phố mua bán này cũng sẽ nghĩ lại về việc đi vào sau khi nhìn thấy cảnh báo của Bobby được đóng đinh lên cửa. “Về nhà, đi xả đi và ngủ qua cơn này.”

Nhưng tất nhiên là lão ta muốn nói hãy làm nó sau khi kẻ đó đã hít đầy mùi rác rưởi, nốc vài vại bia và có lẽ là ngấu nghiến một bữa ăn tại cái quán của lão. Giá rẻ và chịu mở cửa ở những giờ kì quặc khiến lũ con bạc liên tục kéo đến. Những cuộc đánh lộn liên miên và thỉnh thoảng những tiếng súng đôi khi đuổi chúng ra khỏi đây ngay lập tức.

Quán rượu của Bobby không phải là nơi dành cho những kẻ yếu tim.

Vài vị khách lẻ tẻ rời khỏi quán khi mặt trời hé lên phía đường chân trời. Bobby kì cọ quầy bar, nhìn đám khách của mình đầy cau có. Nhưng thằng ở lại sau khi mặt trời mọc đều là đám vô tích sự. Nhưng một trong số đấy lại nổi bật hơn hẳn. Gã nhìn trẻ tuổi đến kì lạ nhưng mái tóc bạc trắng kiến gã lộ ra ngay lập tức.

“Anh mày nghe nói về vụ đấy rồi, Tony. Chú em và Chó điên lại quay ra cắn lẫn nhau.” 

Grue nốc một ngụm gin và đẩy ghế của mình đu đưa trên hai chân.  Như phần lớn những lính đánh thuê khác, khuôn mặt góc cạnh của hắn nhìn già hơn tuổi. Nhưng cơ thể to lớn của hắn vẫn ở trong thể trạng hoàn hảo.

 “Không phải anh đã kêu chú em tránh xa khỏi thằng Denver ra rồi à?”

“Anh biết cái người ta nói rồi đấy.” 

 Tony nhún vai.

 “Em không phải là người đàn ông mọi phụ nữ thích. Mà là thằng đàn ông của mọi tên đàn ông khác.”

“Anh mày sẽ giả vờ không nghe thấy chú nói thế. Anh mày chỉ tưởng chú mày không thích cái trò bắn nhau mà không kiếm được đồng nào từ nó?”

Tony nốc cạn ly whisky. 

“Em đang chán. Làm thế để giết thời gian.”

 Gã cau mày.

 “Thằng đấy làm hỏng cái áo khoác yêu thích của em rồi.” 

“Lý do chú mặc cái bộ đó hả? Nhìn chả hợp tí nào.” 

Grue cười khe khẽ nhưng thanh âm nghe như tiếng nấc hấp hối.

“ Anh nghĩ hợp nổi chắc? Em biết làm sao đây.”

 Tony chỉ mặc một cái áo khoác đen đơn giản, hoàn toàn khác hẳn so với hình ảnh thật ngầu mà gã vẫn thích phô diễn. Gã lúc này giống một ông chú đầy ngượng ngịu hơn là một tay lính đánh thuê sành sỏi.

“Thì nhanh kiếm cái gì khác mà mặc đi. Chú trông như thể đang đi dự đám ma không bằng. Nhìn chú mặc cái bộ này đủ khiến anh đây phát nản.”

“Em có mặc nó vì thích đâu,” Tony phản pháo.

 “Có cả đống thằng mê tín trong nghề này đấy. Màu đen không được ưa thích đâu.”

 Grue rút ra một điếu thuốc rẻ tiền đốt lên hút.

Tony xua xua tay đầy bực mình.

 “Giời, anh làm chú khó chịu hả?” 

Grue hỏi đầy châm biếm. 

“Em chỉ uống rượu.  Còn anh thích hủy luôn hai lá phổi hả?”

“Thì cỡ chú hại quả thận của mình thôi mà.”

 Grue cười lớn.

 “Chú suy nghĩ cứ như trẻ con vậy. Sớm hay muộn cũng có thằng giống như Denver sẽ lợi dụng điều đấy.” 

Hắn dập tắt điếu thuốc. Nếu trên đời có thứ gì Grue không chịu được đấy chính là mấy thằng khôn lỏi.

“Anh thích nói sao cũng được,” Tony làu bàu mặc kệ lời của hắn.

 “Nhân tiện, em có điều muốn hỏi anh.”

“Nếu hỏi vay tiền thì câu trả lời là không .” 

“Em đã nói gì đâu!”

“Anh biết chú mày định nói gì trước cả khi chú mở miệng. Chú biết anh đã cho chú vay bao nhiêu rồi không hả?”

Grue lấy một cốc bia rẻ nhất mà hắn từng uống. Nó còn đắng hơn cả cây hoa bia[3] nấu ra nó, và Grue đã trở thành huyền thoại cả vùng khi trở thành người duy nhất đủ can đảm để nốc đám này.

Tony nghiêng đầu.

 “Coi nào, là đám bia dở ẹc đấy đang nói đúng không.  Em nghe nói anh còn ít tiền tiết kiệm.  hỗ đấy thì sao?”

Grue đập một đồng tiền lên bàn. 

“Anh còn nuôi ba đứa con gái.  Chú em nghĩ bọn nó để lại cho anh tí gì để mà tiết kiệm à? Toàn bộ những gì anh có chỉ đủ cho cái cốc nước cống này. Anh mày  hết sạch tiền rồi.” 

Hắn quẳng đồng tiền về phía Tony.

Đấy chính là cái Tony đang chờ. 

“Em nợ anh lần này. Em sẽ trả nợ anh sớm thôi.”

“Không dám tin đâu,” Grue càu nhàu.

 “Nhưng anh sẽ chờ đấy.”

 Hắn đẩy bàn ra và đứng lên, để lộ khẩu Python[4] lớn đeo ngang thắt lưng. 

“Nghe nói tối nay Enzo đến đấy. Nhớ đi nhé. Đừng có quên.”

“Chắc chắn rồi.”

Grue vẫy tay đầy uể oải chào gã lúc rời đi. Tony nâng ly lên đáp lại.



+++++++++++++++++++++++



Vài phút sau, Tony đã thong thả đi trên phố, mắt chớp liên tục vì chói trước ánh mặt trời. Gã thích màn đêm hơn và thường thì sẽ ngủ trong nơi ấn náu của mình cho đến tối. Nhưng cuộc chạm trán với Denver khiến hắn thừa năng lượng. Cũng tiện thể đi làm vài việc vặt luôn, hắn lý sự.

Hắn đi về phía một văn phòng sập sệ cuối khu phố. Cả tòa nhà dính đầy những tấm biển quảng cáo cho vay tiền và dịch vụ công cộng. Tony tìm thấy một cầu thang thoát hiểm và rón rén đi lên những bậc cầu thang xiêu vẹo.

Cửa hiệu Goldstein có một tấm biển đơn giản hướng dẫn khách hàng đi vào cánh cửa ọp ẹp cạnh chân cầu thang.

Tony vặn tay nắm cửa.

“Tôi vào nhé, bà già! Bà có trong đấy không?”

 Cánh cửa bật ra.

“Bà vẫn chưa nghẻo à?”

“Nhóc đúng là một đứa phiền phức, có biết không hả?”

 Nell Goldstein lần ra, tay cầm theo một khung súng. 

“Đã bảo bao lần là phải gõ cửa trước khi vào rồi hả?”

Cả cửa hiệu là một căn phòng tối om không cửa sổ, được thắp sáng bởi một ngọn đèn mờ mờ. 

Goldstein trở về phía bàn làm việc và tiếp tục phân loại tiếp các bộ phận của khẩu súng.

 “Thế mà ta đã đã nghĩ mình cuối cùng cũng sẽ có một ngày bình yên cơ đấy.” 

Bà là một người làm súng nổi danh. Những người biết bà gọi bà là “Nghệ sĩ .45 Caliber”( “.45 Caliber Artist”) theo trình độ của bà. Nhưng năm tháng đã bào mòn con người, giờ đây bà dành thời gian hàng ngày của mình để chăm chút những thứ vũ khí làm bởi người khác. Có thể bà nhìn giống như bà cố của Methuselah[5] nhưng bà có thể nâng cấp một khẩu súng nước đến mức nó hạ nổi một con voi.

“Nhóc là người duy nhất có thể thoát tội vì dám gọi ta là bà già đấy,” bà khàn khàn nói, nhìn xéo mái tóc bạc của gã.

 “Không hiểu cha mẹ nhóc trông thế nào.”

Tony mỉm cười thân mật. Gã chỉ vào tấm bảng vàng trên tường có ghi dòng chữ “.45 Caliber Wark.”

“Khi nào bà mới sửa cái bảng đấy vậy? Thậm chí một đứa con nít cũng không viết sai chính tả vậy đâu.”

“Vớ vẩn. Nó lúc nào chả vậy. Ta không thấy có vấn đề gì cả.” 

Chưa kể, những ngày đấy đã kết thúc rồi, bà nghĩ.

“Bà không thấy có vấn đề là vì đôi mắt già nua của bà không nhìn rõ mấy cái chữ này nữa,” Tony đùa.

“Sao nhóc không nói cho ta biết mình định làm gì ở đây trước khi ta quyết định dùng xà phòng để rửa mồm nhóc nhỉ?”

Tony đặt khẩu Mauser nhái lên cái bàn trước mặt Golstein. 

“Tôi có khẩu súng mới. Bà xem hộ qua hộ tôi nhé?”

“Lại nữa à? Bao nhiêu khẩu tháng này rồi?” 

“Không rõ nữa. Tôi cũng chẳng để ý lắm.”

 “Ta khônng phải thợ làm súng riêng cho nhóc nhé,” Goldstein phản đối. 



 Nhưng bà vẫn cứ cầm lấy khẩu súng, kiểm tra từng đường nét của nó bằng một cái kính lúp. Bà nâng niu khẩu Mauser như thể đó là con mình.

“Sao rồi? Nó dùng được không?”

Goldstein nhìn Tony qua vành kính. 

“Dùng thì được. Nhưng mà ai dùng? Nó không hợp với nhóc. Khẩu HSC là một vũ khí tuyệt vời, nhưng nó không dành cho việc bắn loạn xạ ngầu như mấy thằng ngốc.”

Tony xoa xoa gáy.

 “À ừ, tôi cũng định nói vụ đấy đấy. Bà nhớ khẩu  PO8 [6] bà cho tôi hồi trước ấy? Nó hỏng mất rồi.”

Goldstein đặt tay lên thái dương như vờ mệt mỏi.

 “Tha cho ta đi! Ta đã dành rất nhiều thời gian công sức vào khẩu Luger đấy.”

Bà đã liên tục nâng cấp súng cho Tony, nhưng gã luôn làm hỏng chúng bằng cách ép chúng đọ bằng được với tốc độ của một khẩu súng tự động. Rất khó để tìm các bộ phận có thể chịu được loại áp lực như thế. 

“Nhóc có biết là phần lớn người thường không thể kéo cò nhanh đến mức thế trong vòng một giây. Ta gần như đã phải làm nguyên một khẩu mới tinh để khiến nó có làm được như thế.”

“Ừ, tôi biết mà. Đấy là lý do tôi chỉ nhờ đến bà thôi.”

 “Ta muốn nhóc biết mình là một đứa phiền phức đến mức nào,” Goldstein lẩm bẩm.  

“Rồi mà.” 

Bà tiếp tục kiểm tra khẩu Mauser, trong đầu thầm tính toán cách cải tạo lại nó để đạt hiệu suất cao hơn. Bà đã làm việc với Tony kể từ ngày hắn đến thành phố. Đây đã là chuyện cũ.

“Ta sẽ phải gỡ khung của nó đi,” bà bực mình nói. 

“Kể cả có làm thế, thì chỉ riêng giá các bộ phận cũng khiến nó không đáng để làm. Thôi quên nó đi.”

 Thời gian và tiền bạc khiến cho một số vũ khí bị ném đi thay vì nâng cấp.

“Đừng nói thế chứ! Đi mà, bà.  Lính đánh thuê mà không có súng thì còn ra thể thống gì nữa.”

“Từ lúc nào mà mọi người quan tâm đến việc mấy gã đấy trông ra sao?” Goldstein hừ.

 Bà bỏ khẩu Mauser vào trong ngăn kéo. 

“Sẽ mất một thời gian đấy. Ta muốn một nửa số tiền mặt được trả trước. Hiểu chưa?”

“Chắc chắn rồi. Không có gì phải bàn cãi ở đây cả!” 

Tony tươi cười như thể một đứa trẻ trong dịp Giáng Sinh.

Goldstein cau mày. Nụ cười đấy luôn khiến khó mà ghét gã được, dù mấy công việc gã luôn yêu cầu lố bịch đến mức nào.

“Với lại, Enzo sẽ đến tối nay, bà không phải lo về vụ tiền nong đâu.” Gã nháy mắt.

“Ta không dám tin.”

Tony tặc lưỡi. 

“Ôi, thôi đi mà! Tin tưởng một lần có được không. Cứ nghi ngại như thế sẽ khiến ...da bà nhăn nheo như mấy quyển kinh thánh cũ.”

“Im miệng đi!” 

Goldstein đuổi Tony ra khỏi cửa hiệu.  

“Ta phát ngán với đám ngốc không biết phép tắc rồi. Trời ạ.”

Sau khi gã đã rời khỏi, bà quay lại bàn làm việc và nhìn đăm đăm vào những bộ phận bày trước mặt. Năm phần nữa cần phải hoàn thành trước khi bà có thể nghỉ ngơi.

Thật mệt mỏi.

Goldstein với tay lấy bức ảnh nằm úp mặt phía góc bàn. Bức hình chụp một cậu bé tóc nâu hạt dẻ đang mỉm cười, ngồi cạnh một chú chó còn to hơn cả cậu. Một bức ảnh chụp tại khu trung tâm.

Mắt bà nhìn xuống khẩu súng hạng nặng cầm trong tay cậu bé.

Dòng chữ “Con yêu mẹ” được viết bằng màu sáp. 

Cậu bé nhìn giống Tony đến lạ lùng.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

[4]Python: Colt Python là một mẫu súng lục hai lòng ổ quay .357 Magnum được sãn xuất bởi hãng Colt thuộc Hartford, Connecticut. Python nổi tiếng vì độ chính xác cao, cò súng kéo mượt và có chốt xóa trụ chặt. Súng có nhiều biến thể kích cỡ khác nhau.

[5] Methuselah (Tiếng Việt: Mơthuselác hay Mê-tu-sê-la ; tiếng Pháp: Mathusalem, tiếng hébreu: “מְתוּשֶׁלַח - matushela’h)  Một trong những nhân vật được yêu mến trong kinh  Cựu Ước; là người thọ đến 969 tuổi (St 5,27), lâu hơn bất kỳ ai.

[6] P08:  Súng ngắn bán tự động Luger P08, tên bản gốc thật sự là Pistole Parabellum 1908 hoặc là Parabellum-Pistole (Pistol Parabellum) là một loại súng lục rất nổi tiếng, thông dụng của quân đội Đức trong suốt thế chiến thứ nhất và thế chiến thứ hai.
Luger P08 sử dụng loại đạn nổi tiếng thế giới, 9x19mm Parabellum giống như người "em trai" của nó, súng lục Walther P38. Súng này không chỉ dùng bởi quân đội phát xít Đức mà còn được quân kháng chiến sử dụng như là vũ khí chính của họ.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Luger_P08






No comments:

Post a Comment