Thursday, March 31, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 1 - Phần 4

Devil May Cry Volume 1 

Giai đoạn 1

《 Phần  4 》



Imgae Source: geograph.org.uk

Ánh trăng sáng chiếu rọi bầu trời đêm, soi sáng cho đoàn xe chạy dọc con đường núi.

Đám xe bao bọc lấy một chiếc xe mui kín thấp tè, bảo vệ cho hành khách trốn phía sau ô cửa kính đen. Những cái bóng đen túm tụm lại gần nhau trên thùng xe không mui.

“Lạnh quá,” Tony rên rỉ một cách thống thiết.

Gã thử thở một hơi rồi lườm đống khói trắng xóa như thể chúng chứng minh cho sự khổ sở của mình. Gã và Grue đang ngồi trên thùng chiếc xe cuối cùng cùng trong đoàn.

“Ráng chịu đi,” Grue nói.

“Chú có phải là người duy nhất thấy lạnh đâu.”

“Khỉ gió!”

Tony ngồi dịch lại gần Grue cho ấm.

“Tốn bao nhiêu công thế này chỉ để cho Enzo được nở mày nở mặt. Anh có cảm thấy mình đang bị lợi dụng không?”

Không có tên lính đánh thuê nào đi cùng với Tony và Grue bởi vì, ừ, bởi vì họ không muốn chết. Xe bọc hậu luôn là chiếc xe nguy hiểm nhất đoàn hộ tống. Cơn gió đêm lạnh giá quất vào người cả hai, họ rúc sát người vào nhau để hưởng chút hơi ấm từ cơ thể người kia.

“Đừng nói nữa, Tony. Nếu chú không đi với anh, Enzo có thể hôn tạm biệt cái danh tiếng cò mồi của mình luôn được rồi. Và nếu thằng đó không đưa việc cho ta nữa, thì đứa chịu thiệt sẽ là chúng ta đấy.”

Họ đã gặp Fondo Brown không lâu sau khi rời khỏi quán rượu của Bobby. Một tay trưởng quản đã đưa họ một xấp tiền giá năm mươi ngàn đô la trước khi giục họ lên một chiếc xe. Gã đàn ông nhỏ thó đã siết lấy tay Tony và thật sự bật khóc cầu xin gã đưa Brown đến nơi an toàn. Đây là lần đầu tiên Tony được thuê bởi một kẻ khóc nhè.

“Em hơi bất ngờ là Brown không nhớ em đấy,” Tony nói.

“Em cứ đợi một cái bẫy. Một vụ trả đũa ấy. Ai ngờ lại là nhìn một lão trưởng thành khóc lóc.”

“Nếu ta biết đầu đuôi câu chuyện thì chắc là sẽ có cách giải thích hợp lý.”

Đột nhiên, Grue nheo mắt.

“Nếu anh không nhầm, khu đấy thuộc quyền kiểm soát của nhà Easterners.”

Hắn ra dấu chỉ một ngọn đồi lóng lánh nằm bên một bến cảng rộng lớn. Đoàn xe đang tiến thẳng vào thành phố.

“Đấy là người ta bảo thế.”

Tony ngồi thẳng dậy, tò mò nhìn.

“Mấy thằng ngu này tính đi xuyên qua địa bàn kẻ thù để đến bến cảng sớm hơn .”

Xét về mặt kế hoạch chạy trốn thì điều này cũng không có gì ghê gớm cho lắm. Cái đầu của Brown rõ ràng đã có giá đủ để cho một thợ săn tiền thưởng nghỉ hưu sớm, thế nên giờ họ mới ở đây hộ tống tên này qua một thành phố chứa đầy những kẻ sẵn sàng nhảy vào kiếm chác.

“Chú muốn giải quyết vụ này thế nào đây, Tony?”

“Chúng ta nhận tiền cọc rồi.”

Tony vỗ vỗ xấp tiền.

“Làm việc cho xứng năm mươi ngàn đô này rồi chuồn khỏi đây thôi.”

Grue cười nhăn nhở.

“Đồng ý.”

“Chúng ta sẽ chuồn đi trước khi vụ này nóng lên.”

Tony bắt đầu thích ý tưởng này.

“Em cũng ko mang theo nhiều. Chỉ có cái này thôi.”

Gã rút thanh kiếm to đùng lúc nào cũng mang theo người. Thanh kiếm đáng yêu này vô cùng thích hợp để xử lý mấy mối đe dọa như Denver nhưng gia đình Easterners lại là một chuyện khác hoàn toàn.

Grue vuốt ve thanh kiếm một lát trước khi kéo áo khoác ra.

“Anh mày có khẩu Python cùng sáu băng dự phòng. Hai chúng ta hợp tác thì có thể thoát đi trước khi có vấn đề gì.”

Cả hai người vũ khí đi và tụm lại gần nhau để giữ ấm. Đoàn xe leo lên đỉnh đồi đầy cây lấy gỗ và cuối cùng cũng bắt đầu tiến tới thành phố.

Đột nhiên, chiếc xe tải tròng trành. Tony lấy lại thăng bằng và nhìn lướt một lượt đoàn xe. Cả trăm tên lính đánh thuê cản đường khiến lái xe trở lên hoảng loạn. Một toán quân thứ hai ló lên từ đằng sau những bụi cây tấn công cả hai bên sườn. Brown chắc là bị bán đứng hoặc dính phải một kẻ thù quá lõi đời. Dù sao thì, gã đi theo hộ tống cũng chẳng tăng được bao nhiêu sự bảo vệ.

“Mấy gã này biết mình đang làm gì.”

Tony và Grue nhàn nhã dựa vào cạnh thùng xe, ngó trận giáp-lá-cà đang diễn ra phía trước đoàn xe.

“Anh tính sao?”

“Làm việc cho đáng năm mươi ngàn đô,” Grue nhắc nhở.

Hắn rút khẩu Python ra và nhẹ nhàng nhảy xuống đường.  Trừ ánh trăng phía trên cả con đường tối đen như mực, họ sẽ cần phải cẩn trọng để tránh giết nhầm nhau trong cơn hỗn loạn.

“Em chuẩn bị mở đường ra chỗ Brown đây,” Tony nói.

“Anh bọc hậu cho em nhé?”

“Rồi, anh chỉ có sáu băng dự phòng thôi. Làm nhanh chóng vào.”

“Không lâu đâu mà. Em trở lại ngay đây!”

Grue bắn một phát cảnh cáo vào đám quân gần nhất để mở đường cho Tony, người đang xoáy thanh kiếm của mình như thể một cối xay gió.

“Tránh xa!”

Tony gào lên.

“Bọn mày muốn chết hả?”

Chưa từng có người trả lời câu hỏi đó, nhưng nó làm Tony cảm thấy mình trở lên đe dọa hơn. Gã dùng sống kiếm đánh bay đánh bay vài tên dám cản đường.

“Đừng khiến tao phải dùng mũi kiếm!”

Tony quật một tên lính đánh thuê ngang bụng và được nhận thưởng bằng một tràng dịch vị chua loét. Một loạt đạn từ khẩu Python dọn sạch sẽ vài thước phía trước. Tony phi đến bên chiếc xe mui kín đang che chắn Brown.

Có cái gì đó không ổn.

Tony nhìn quanh, giơ cao vũ khí. Gã đã bị bao vây.  Nhưng đám lính đánh thuê này không ở trong trạng thái chiến đấu. Thay vì đó, chúng đứng im kinh hãi trước con đường chất đầy những cơ thể bầm dập nhưng không chết mà Tony để lại đằng sau. Gã thủng thẳng đi ra chỗ tên tay sai gần nhất, nhìn thằng này từ đầu đến chân.

“Mày vãi ra quần rồi hả, hay là chỗ đấy bị bẩn sẵn?”

Tony quay lại khi nghe tiếng hô xung trận khào khào.

“Được rồi mấy đứa!”

Brown nói với Tony và Grue, đầu hắn lộ ra từ phía ô  thông khí trên trần xe.

“Mấy thằng chó đấy cũng đâu có mạnh lắm. Mở ra đi!”

Một tay gã cầm khẩu tự động tay kia cầm loa.

Thật nhàm chán.  Tony trở về chỗ Grue trong lúc sườn đồi nổ ra cuộc đấu súng.

“Cơ hội của chúng ta đấy!”

“Biết rồi! Rời khỏi đây thôi!”

Grue túm lấy tay Tony, kéo gã về phía đám cây bụi còi cọc mọc ven đường. Cả hai lội qua chiến trường lầy lội và biến mất trong màn đêm.


+++++++++++++++++++++++


Đợt khói cuối cùng tan ra khoảng một tiếng sau đó.

Người của Brown đã tạo một cuộc phản công đầy hoành tráng nhờ sự chấn động do màn phô diễn sức mạnh của Tony. Nhưng cuối cùng, số lượng đã áp đảo. Cơ thể bất động của Brown nằm trong số vài tá cơ thể rải rác khắp mặt đường nhựa, máu của hắn  hòa lẫn vào với kẻ thù.

Hắn vẫn giữ chặt khẩu tự động đã hết đạn nhưng có vẻ đầu của hắn đã đặt nhầm chỗ.

Tony hờ hững quan sát khung cảnh.

“Thật đáng thương. Em chẳng quen nổi cái phần này.”

Gã chỉ vào cái mẩu cụt kinh khủng nằm giữa hai vai Brown.

“Chỉ cần cái đầu là đủ để nhận thưởng.  Đúng là một thế giới tàn nhẫn.”

“Chúng ta cũng không có tư cách mà phán xét đâu.” Grue nói.

“Dù sao thì ta cũng đã ở đây rồi.”

Cả hai đã rút lui về phía an toàn của đỉnh đồi gần đấy và chờ cho trận chiến dịu xuống. Hai người đều vui lòng bị coi là kẻ hèn nhát nếu đấy chỉ là vấn đề về tiền nong. Vứt bỏ lại công việc khi gặp phải trường hợp bất lợi vốn là phương châm của đám lính đánh thuê.

“Giờ thì ta biết vì sao Brown lại gạt bỏ hiềm khích để nhờ chú,” Grue nói khẽ.

“Hẳn là hắn đã vô cùng tuyệt vọng.”

“Em không muốn nghe thứ nhảm nhí đấy,” Tony gắt lên.

Nhưng Grue biết rõ gã đang nói dối.

Tony là một kẻ đặc biệt hiếm có trong số đám lính đánh thuê, sẵn sàng giết chóc nhưng lại phiền lòng với sự cần thiết của nó. Gã đặc biệt ghét kẻ khác phát hiện ra cái mặt ủy mị của mình. Chính điều này đã khiến Tony thu hút với Gure ngay từ đầu. Hắn thích làm việc với kẻ thỉnh thoảng lại bộc lộ triết lý.

Và rồi điều đấy xảy ra.

Một trong đám xác đứng dậy. Đấy chắc chắn là một xác chết. Đầu của nó vỡ tung như một quả lựu và mất hẳn cánh tay trái. Dù thế, cái xác này di chuyển đầy linh hoạt như một vũ công.

“Tony.”

Grue đã nhìn thấy quá nhiều điều trong những năm tháng bán mạng cho cái nghề này để bị chấn động bởi điều kinh hoàng gặp phải trong lúc làm nhiệm vụ. Nhưng lúc này hắn lại đang run rẩy, chỉ đủ sức mà gọi tên bạn mình.

“Tony!”

Nhưng muộn mất rồi. Cái xác im lìm nhảy bổ lên, vươn cánh tay còn sót lại nhằm thẳng vào Tony . Thứ đó đã mọc ra những móng vuốt đầy dị hợm. Tony vẫn quay lưng về phía sinh vật đấy. Kiếm của gã cũng chưa rút ra khỏi vỏ.

Mắt mở lớn, Grue chỉ biết đứng đực một chỗ mà nhìn.

“Làm như em sẽ mất đầu vì lũ kém cỏi chỉ có thể đánh lén từ đằng sau vây.”  Tony hậm hực.

Gã chộp lấy tay cái xác, xoay trong nó xung quanh.

“Bọn mày giống nhau cả lũ. Đi kiếm cái phim kinh dị nào đấy xem để học tập đi. Chán chết đi được!”

Tony nắm tay lại và vung thẳng nó vào những gì còn sót lại của khuôn mặt thứ đó. Gã nện lại lại và lại, thành một chuỗi đòn đánh đủ sức đập nát một cây sồi chắc nịch.

Nắm đấm của Tony nhanh đến mức nó mờ đi, tiếng phát ra tạo thành hồi trống dồn dập đến bệnh hoạn.

Cuối cùng gã cũng đập vỡ hàm của con quái bằng một cú đấm móc khiến đầu nó giật hẳn về đằng sau. Nhưng Tony vẫn kẹp chặt lấy cánh tay của cái xác. Gã kéo nó lại như thể một bao cát và gập ngang người nó trên đầu gối.

Một loạt tiếng răng rắc vang lên báo cho Grue biết Tony đã bẻ nát xương sống của thứ đó.

Tony ném cái xác xuống đất và nghiến mạnh giày vào phần đầu còn sót lại.



Đây chắc là lần đầu tiên trong lịch sử loài người có kẻ đi bổ cước một cái xác, Tony nghĩ.

Một tiếng khò khè vỡ vụn thoát ra từ miệng cái xác. Tony vẫn giữ tay của nó, nay đã không còn gắn vào với cơ thể. Đầu lâu  của nó đã bị nát bét đến mức không thể nhận ra được. Một dòng máu chảy dài từ khuôn mặt bị đập nát như thể hàng lệ của kẻ đang than khóc.

“Đám kẻ thù của tao luôn khóc lóc cầu xin tha thứ thế này.” Tony nói.

“Dù bọn nó có là ác quỷ đi chăng nữa.”

Một nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện nên trên nét mặt gã.

Grue chợt nhận ra mình đã hóa đá  vì sốc nãy giờ.

Tony lôi hai khẩu Berettas nhái  thô kệch ra ra bắt đầu nhả đạn. Gã kéo cò với tốc độ không phải là người, bắn một loạt dài chì vào cái xác cho đến khi ổ đạn trống trơn. Thứ quái thai kia giờ đây chỉ còn là một đống thịt bầy hầy.

Grue trợn mắt, há hốc miệng. Nhưng chỉ mình Tony có thể nhìn thấy linh hồn con quái vật lộ ra từ đống nhão nhoét những máu và bay lên bầu trời đêm với tiếng rú vô thanh.

Tony tra súng vào bao, chúng đã nóng đến độ bốc khói. Gã nhếch mép cười.

“Jackpot.”

Đột ngột, Grue thét lên cảnh báo.

“Đằng sau kìa!”

Tony quay ngoắt lại. Xung quanh đống đổ nát vẫn đang rực cháy, những cái xác đang đứng dậy khỏi mặt đường. Hàng trăm tên tay sai, bị giết trong cuộc chiến giữa Brown và những kẻ tấn công hắn. Những sinh vật nhợt nhạt này đang đoàn kết lại dưới một lý tưởng - lòng căm thù dành cho Tony.

Chúng bắt đầu tiến tới chỗ chiến binh tóc bạc, những hốc mắt trống trơn của chúng lóe lên ánh đỏ đầy nham hiển theo sát Tony như những tia la-de.

Tony đáp trả bằng cách thức duy nhất mà gã biết.

“Tới đây nào!”

Gã dùng tay phải vẫy  chúng tới, một nụ cười thách thức hiện hiện rõ trên mặt.

Gure tiếp tục đứng nguyên tại chỗ. Thế giới đã trở lên vô lý. Nhưng Tony có vẻ phấn khích khi ở trong môi trường kỳ quái này. Một cảm xúc đen tối bùng lên trong Tony, một vài biểu cảm hiếm hoi Grue đã từng thấy.



“Tới đi!”

Tony cười khùng khục điên loạn.

“Tao sẽ tiễn chúng mày trở về địa ngục từng đứa một.”

Gã đâm thanh kiếm xuống con đường trước mặt và vắt khẩu Beretta trước ngực

Đây chính là tư thế hoàn hảo.

Là sự bình yên trước cơn bão.

Cái xác đầu tiên bước đến gần hơn và nụ cười của Tony lại càng thêm rộng.


+++++++++++++++++++++++


Một giọng nói thân thuộc kéo Grue ra khỏi trạng thái sững sờ.

“Grue! Kết thúc rồi.”

Đã mất bao lâu rồi? Grue tự hỏi.

“Em không chắc liệu anh  có còn sống không, Grue. Em tính cứ vứt anh lại chỗ này nếu anh lăn ra đấy.”

Cảm giác râm ran lan khắp người Grue - thị lực và thính giác của hắn nhanh chóng trở lại bình thường. Các cơ bắp của hắn cứng đờ ra như đá.

“Đừng có làm quá thế. Chú nghĩ anh ngu đến nỗi chết đi để lại đám con một mình hả?”

Grue gạt bàn tay đang chìa ra của Tony và đứng dậy.

Tim hắn vẫn đang dộng thình thịch. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng và nách hắn. Nhưng lòng cao ngạo ép hắn phải tự đứng vững trên chính đôi chân của mình.

Hắn nhìn Tony qua khóe mắt.

“Anh mày bị ác mộng hay sao thế? Cái đám kia là cái quái gì vậy?”

“Ai biết?”

Tony nói, vẫy tay xua xua một cách hờ hững.

“Em không quan tâm đến mấy điều huyền bí.  Nếu anh muốn biết thì đi hỏi mấy cha sứ ấy.”

Thái độ thản nhiên của Tony đè nát chút sửng sốt còn sót lại trong Grue. Hắn biết Tony là bất bại. Một cộng sự hoàn hảo. Miễn là hắn còn đi với Tony, mọi chuyện đều sẽ ổn.

“Coi nào, về nhà thôi. Jessica chắc đang đợi anh đấy.”

“Ừ, hẳn là con bé đã chuẩn bị xong bữa tối.” Grue mỉm cười biết trước. “Muốn đến ăn cùng không?”

“Nghe hay đấy. Con gái anh đã biết nấu ăn rồi à?”

“Đừng ngốc thế, Jessica mười lăm rồi. Con bé nấu còn ngon hơn toàn bộ đám nhà hàng trong vùng.” Grue ngần ngừ nhìn chằm chằm vào chân Tony.

“Anh đang nhìn gì thế. Em không cần đàn ông chú ý mình kiểu vậy đâu.” Tony  nheo mắt chế giễu.

“Im đi. Là đôi giày của chú mày ấy.”

“Chúng hả? Đẹp đúng không? Hàng đặt riêng đấy.”

Tony liếc xuống chân mình.

“Trời ơi giày của tôi!”

“Ờ, nó chẳng còn đẹp đẽ gì cho cam nữa rồi.”

Tony suy sụp. Đôi giày ống một thời cứng cáp khỏe mạnh nay đã đầy những vết máu. Một bên gót còn bị mất, rõ ràng là nạn nhân của cú bổ gót ngoạn mục kia.

“Trời ơi là trời! ” gã gào khóc

“Em còn vừa mới đi vay tiền nữa!”

“Không sao. Chú chỉ cần nhận vụ tiếp theo là được,” Grue nói.

“Khỉ thật ấy. Đúng lúc Claire chấp nhận đi chơi với em chứ.  Anh có biết em mất bao nhiêu tháng để khiến cô ấy đồng ý không?”

“Có vẻ như chú sẽ phải chờ để tiêu được đám tiền này rồi.”

Grue vỗ lưng Tony. Tiếng cười sảng khoái của hắn đẩy lui cảnh tượng ác mộng hắn vừa chứng kiến ra khỏi tâm trí.


+++++++++++++++++++++++


Có kẻ say rượu nhìn thấy những bóng hình ma quái nhảy múa trong đêm.

Không cần phải nói, chẳng có ai tin bọn họ. Nhưng mỗi lần ngày chuyển thành đêm,  số nhân chứng của những hình thù kì dị đấy ngày một tăng.

Dẫu người ta có cười cợt trước tin đồn về ác quỷ hiện hình, nỗi hoài nghi vẫn còn sót lại.

Bản năng của loài người là khiếp sợ bóng tối.

Có lẽ đấy là vì chúng đã được khắc sâu trong trí nhớ di truyền của chúng ta - nỗi sợ hãi xuất phát từ việc phải chiến đấu chống lại những sinh vật đã một thời thống trị trong đêm tối

Nhưng mỗi khi mặt trời lặn, những cái bóng bí ẩn lại nhảy nhót trên bầy trời một lần nữa - không có cách nào thoát khỏi tiếng hét rùng rợn của chúng.

Tiếng kêu của chúng là một cảnh báo, có lẽ là, báo trước cho ngày tàn của thế giới chúng ta.



[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 1 - Phần 3


Làm lính đánh thuê nghĩa là rất khó có được sự kính trọng.

Người ngoài coi họ cũng không khác đám tội phạm là mấy,  trong khi thế giới ngầm coi họ là những kẻ không đáng tin. Phần lớn những việc bọn họ có đều là thứ đám côn đồ không thèm làm.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ khi Tony xuất hiện.

Ảnh hưởng của lính đánh thuê đang tăng lên. Người giỏi có thể chọn việc mà làm, còn những tay cò mồi thì tìm kiếm những kẻ thích hợp với phong cách của mình.

Tony nổi bật kể cả trong hàng ngũ những kẻ hà khắc nhất.

Gã không phát triển dần dần hay lấy lòng những ông chủ trong vùng. Gã chỉ đơn giản là dành hai năm trời chọn chính xác những công việc gã muốn làm và đảm bảo chúng luôn được hoàn thành.

Thái độ của gã khiến một số kẻ khó chịu nhưng Tony luôn xử lý những kẻ dám làm liều một cách nhanh chóng. Kể từ khi đến thành phố, gã đã một mình tiêu diệt hai gia đình mafia có tiếng và tạo nên một ngành thủ công gia đình trong việc gửi đám sát thủ vào bệnh viện.

Sự thành công của Tony đã thúc đẩy một lượng lính đánh thuê luôn cạnh tranh nhau tạo thành một hội tại Quán rượu của Bobby.  Bọn họ gặp nhau hàng đêm để tìm kiếm việc làm và lấp đầy ví tiền của  mình.


+++++++++++++++++++++++


“Nào, nào! Tôi có một việc giá hai trăm đô. Ai có hứng thì nhấc mông ra đây.”

“Ai muốn đi đánh nhau một trận thì qua đây!”

“Các người chỉ cần biết cầm súng bắn là được! Qua đây mau!”

“Việc nguy hiểm - giá hai ngàn đô đây! Thằng  nào dám liều thì vào đây nào!”

Cả dàn đồng ca thường lệ nhấn chìm quán rượu của Bobby ngay sau khi tấm biển mở cửa được bật lên. Đám tay sai và cò mồi chạy đua nhau để tìm kẻ làm, vận dụng cả lời nói lẫn nắm đấm để tìm được một tên lính đánh thuê vừa ý. Tiền thưởng càng cao, lời càng ít mà nắm đấm được dùng càng nhiều.

Đôi khi, đám cò mồi sẽ tìm những kẻ đặc biệt thay vì thông báo công việc. Tự nhiên của ngành này có nghĩa là chỉ những kẻ có sức mạnh thật sự mới có thể trèo lên cao, những tên lính đánh thuê nổi tiếng hiếm khi phải tìm kiếm việc công việc.

Bobby quệt quệt một miếng giẻ lau quầy, điều này có làm nó sạch hay bẩn hơn thì còn tùy thuộc vào ý kiến của mỗi người.

“Tối nay quán bán đắt như tôm tươi. Chưa có lúc nào hoạt động kém cả.”

Cái bụng mỡ của Bobby đã giơ cờ trắng cho trọng lực trái đất từ lâu. Lão mang nó như một tấm tạp dề.

“Tôi làm việc quần quật vậy mà cứ rỗng túi suốt.  Ghen tị thật ấy.”

Tony vắt vẻo chỗ quầy bar, vẫn mặc trên người bộ đồ đen buồn tẻ.

“Có bao nhiêu mày ăn hết rồi còn gì,” lão nói xoáy.

“Mơ mộng thì để lúc ngủ đi.”

Gã nuốt đầy họng một thìa đầy kem với hi vọng cái lạnh tê răng sẽ làm mất đi vị ngái ngái của dâu tây trái mùa. Gã không cần tham gia vào đám đông ồn ào kia để kiếm việc.

“Bao giờ nhóc bỏ được đám đồ ngọt của lũ con nít ấy thì bảo ta nhé?”

“Im đi. Kem dâu là tuyệt phẩm.”

Tony tọng thêm một thìa nữa. Kem và nước sốt vấy lên mặt hắn như thể đám trang điểm của mấy tên hề. Kể cả khi không có mái tóc bạc trắng này gã cũng sẽ nổi bật trong đám lính đánh thuê phía sau.

“Lúc nào cũng thế này.”

Một gã đàn ông lén tới quầy rượu chỗ Tony đang ngồi.

“Cậu đúng là người đầu tiên và duy nhất mà tôi biết ăn thứ vớ vẩn này tại cái chỗ bẩn thỉu như thế này.”

Enzo Ferino là tay cũng cấp thông tin giỏi nhất trong vùng. Thân hình lùn một mẩu của hắn là một lợi thế trong nghề - phần lớn đạn sẽ chỉ bay sượt qua đầu hắn.

Enzo cười khẩy.

“Tôi có thứ này cho cậu đây. Mua cho tôi một chén đi.”

“Bobby làm cái gì đấy cho tên lùn này đi.”

Bobby đặt một cốc kem dâu lên bàn. Enzo tức điên lên.

“Ông bị ngu hả! Ai lại đưa cho người ta cái này khi kêu đồ uống chứ?”

“Xin lỗi nha. Nhưng Bobby không có bị ngu đâu. Không có gì ngon hơn đám kem này.”

Tony kéo món kem về phía mình.

Enzo lôi một số giấy tờ từ trong cặp ra, mặt đầy vẻ kinh tởm.

“Nếu mà cứ ăn đám đấy cả đời, cậu sẽ thành một con lợn.”

“Đã đến lúc nói ngọt rồi à?” Tony làu bàu.

“Tôi cần thứ gì đấy để dằn bụng trước khi chiều lòng anh!”

“Cậu sẽ thành giống Bobby nếu không chịu vận động cho tiêu đám đấy. Giờ thì đọc đám này đi.”

Enzo đưa đống tài liệu cho Tony, người mắt mở lớn khi nhìn thấy.

“Anh đùa à! Hai trăm ngàn đô? Trong vòng một đêm?”

“Thằng đần này!” Enzo xuỵt lên.

“Nói nhỏ thôi! Lũ khác sẽ để ý mất!”

Nhưng một trận ẩu đả cá nhân diễn ra phía góc đã lan ra toàn quán. Có khi phải dùng đến loa mới khiến bất cứ ai khác ngoài Bobby nghe được gã nói gì.

“Cậu đâu phải là tay mơ. Tôn trọng luật lệ của tôi một tí hoặc là tự mình tìm cò mồi mới đi.”

Tony nhún vai.

Enzo lắc đầu ngao ngán rồi tiếp tục.

“Đây là cái tôi đề nghị với cậu. Tiền trả giá cao mà cũng là một bằng chứng cho khả năng của cậu nữa.”

“Anh đánh giá khả năng của tôi quá cao rồi đấy. Công việc là gì?”

Enzo rút ra một tờ giấy nữa.

“Khách hàng là một ông trùm mafia Nam Mỹ đang bị luật pháp nhắm và đang đối mặt với việc phá sản. Hắn muốn có kẻ đưa mình vượt biên trước khi bị bắt.”

“Chắc là không phải một vụ đào thoát đơn giản.”

“Thế cậu mong chờ gì? Tên này là một thằng khốn nạn. Tổ chức của hắn chuyên buôn thuốc phiện. Hắn làm ra cả đống tiền, ai cũng muốn có một phần.”

Tony cân nhắc điều này.

“Vậy là không những tôi phải đưa gã đi trốn mà còn phải cản cả đám linh cẩu đang rình mò quanh gã.”

Gã quẳng đám giấy tờ lại cho Enzo.

“Bobby - gin với tonic. Mạnh vào.”

Enzo nắm tay bực mình.

“Này, sao thế? Cậu không hứng thú sao?”

Enzo chưa bao giờ có thể đoán được tâm trạng của Tony. Tay lính đánh thuê này dường như nhận việc theo cảm hứng, một khi gã đã quyết định thì sẽ không còn gì để bàn. Tiền bạc cũng chẳng tạo nên sự khác biệt.

“Nghĩ đi. Thôi nào, là hai trăm nghìn đô đấy! Không phải món nhỏ gì cho cam đâu.”

“Cảm ơn nhé nhưng mà thôi.”

Tony nhấp món đồ uống rồi nheo mắt lại. Gã gõ gõ tay lên một trong đám tài liệu. Một tấm hình mờ mờ chụp một khuôn mặt quen thuộc.

“Thằng này phải không? Tôi nghĩ mình đã đập thằng này hồi trước.”

“Cậu nghĩ là bẫy hả? Được thôi, đến hai trăm nghìn đôla đấy bạn hiền. Chắc là cậu phải hứng thú chứ.”

Tony đảo mắt. Rõ ràng là có kẻ đã trả cho Enzo một món tiền cọc khá lớn. Tay lùn này hẳn là đã hứa Tony sẽ nhận vụ này.

Gã không phiền với khả năng đây là một cái bẫy. Nhưng gã luôn chọn công việc của mình dựa theo ba tiêu chuẩn đơn giản:

Thứ nhất, nội dung công việc khiến hắn cảm thấy hứng thú.

Thứ hai, là không có đổ máu không cần thiết.

Và cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, là trực giác gã… cảm thấy có cái gì đó về nó.

Cho dù đấy có là bẫy hay không cũng không quan trọng. Nhưng công việc này chắc chắc không thể hoàn thành mà không giết một kẻ nào đó.

“Tôi không hứng với nó cho lắm,” cuối cùng gã cũng thốt lên.

Enzo dí người vào thì thào đầy bí ẩn.

“Dân chuyên nghiệp kiểu gì mà lại nói vớ vẩn như thế? Nhận đi, Tony. Làm đi mà!”

Enzo nhìn thì giống lợn hơn người, nhưng một khi đã hạ quyết tâm làm gì thì hắn sẽ biến thành một kẻ không ai cản nổi. Tony biết mình sẽ mơ thấy khuôn mặt khẩn nài kinh khủng của Enzo nhiều tuần liền nếu từ chối vụ này.

Gã giật mình khi nghe thấy một giọng nói khác.

“Không sao đâu Enzo. Tôi sẽ thuyết phục Tony cho.”

Tony nhìn lên. Tay Grue khoanh lại trước ngực khiến cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.

Enzo giật nảy người.

“Làm ơn đừng đánh tôi! Tôi yếu tim lắm. Nói thật!”

“Câu này mới đấy. Tôi sẽ nhớ nó.”

Sự có mặt của Grue đã thu hút một đám đông nhỏ.

“Không ai nghi ngờ trình độ cò mồi của anh đâu. Cứ việc lui ra đi. Tony sẽ làm này.”

Tony nhìn thấy cái cau mày trên mặt Enzo nâng dần thành một nụ cười chiến thắng.

“Tôi chỉ làm nghề môi giới tay trái thôi. Trước nhất tôi là người cung cấp tin tức. Gọi cho đúng nhé.”

Enzo cười tươi roi rói với Tony. Hắn biết Grue sẽ thuyết phục Tony nhận việc này nhưng cứ hùa theo.

“Liệu Tony có nhận hay không thì tôi cũng phải dừng lại trước khi lảm nhảm quá nhiều.”

Grue thở dài.

“Tôi bảo cậu ấy sẽ nhận vụ này. Nhưng...

“Tôi hiểu rồi.” Enzo nháy mắt.

“Anh cũng muốn tham gia chứ gì. Tốt thôi, tôi sẽ để hai người có nó. Tôi còn có vài thứ muốn chia sẻ với mọi người. Có gì cần thì cứ hét lên nhé.”

“Rồi, rồi. Ra khỏi đây đi.”

Grue đẩy Enzo đi.

Tony chuyển ánh nhìn về phía Grue.

“Canh giờ chuẩn nhỉ. Anh dàn xếp sẵn vụ này với Enzo rồi phải không?”

“Đừng ngốc thế. Nếu anh mày mất công làm trò đấy, thì chẳng bao giờ thèm để ý đến đứa mới nổi như chú.”

“Cũng đúng. Em rút lại lời lúc nãy.”

“Có gì đâu. Anh đến đây chỉ để xin  mót vài vụ thôi.”

Tony biết Grue không nói thật lòng. Nhiều tay lính đánh thuê khác khinh bỉ Grue vì luôn liên minh với Tony mỗi khi gã làm những vụ lớn. Những kẻ liều lĩnh hơn gọi hắn là Kẻ Ăn Mót (Scrounger), như một con chó chuyện đi nhặt nhạnh đồ ăn thừa.

Tony chẳng có vấn đề gì với việc làm cùng nhau nhưng Grue lại khá là nhạy cảm với vụ này.

“Thôi nào, anh đâu đến đây chỉ để xin thương hại hả? Mà kệ nó, uống của em đi này.”

Grue xua tay từ chối ly rượu và gọi thứ đồ uống rẻ tiền quen thuộc của mình.

“Anh nên vui vẻ hơn một tí. Có đứa sẽ lợi dụng cái thái độ ủ dột của anh đấy.”

“Bao giờ chú bằng tuổi anh thì sẽ thấy thay đổi thói quen khó đến mức nào.”

Grue nghiêng cốc trên môi và nuốt trôi đi sự thiếu tự tin của mình.

“Nói về anh đủ rồi đấy. Công việc thì sao?”

“Đáng ngờ lắm. Rõ ràng em chính là đối tượng bị ngắm đến.”

Tony nhìn đăm đăm vào ly của mình nhưng không uống lấy một giọt. Cả hai thường không uống rượu lúc làm việc.  Tony và Grue rất tôn trọng người kia nhờ những lần làm việc chung nhưng họ vẫn không hẳn là bạn nhậu của nhau.

Gã nhìn qua phía Grue.

“Nếu em nhớ không nhầm, tay này tên là Brown. Em có thể tự lo vụ này.”

“Fondon Brown. Có kẻ tố cáo gã. Cảnh sát đang phá việc làm ăn của gã. Brown là cấp cao trong gia đình Colloseo.  Trong giới mafia thì cũng chả to tát gì nhưng chúng có hẳn một đường dây ngầm buôn lậu thuốc phiên gây ảo giác. Sẽ có lắm kẻ muốn xin hắn tí huyết.”

“Anh nói mới nhớ, em chắc là mình đã gây sự với một vài thằng của hắn.”

Tony lắc đầu ngán ngẩm.

Mấy vụ ẩu đả nhỏ nhặt lúc nào cũng xuất hiện trong nghề. Đám phiền phức như Denver vậy. Tony thường quên mất bọn này ngay sau khi giải quyết xong mọi chuyện. Nhưng bọn nó không quên Tony. Chúng thường có thói quen xuất hiện bất thình lình sau đấy để quấy rầy gã.

“Vậy là chúng ta sẽ bảo vệ Brown. Nhưng đưa hắn đến đâu đây? Trong tài liệu không nói rõ.”

“Tiền cao vậy là để bù cho việc không nói rõ nội dụng. Càng ít người biết chuyện gì xảy ra thì càng tốt cho chúng ta.”

Tony nhăn nhó.

“Thảo nào đến hai trăm ngàn đô. Anh chả khiến vụ này hay ho hơn tí nào cả.”

“Đừng nói thế. Enzo sẽ không đưa việc cho chúng ta nữa nếu khiến gã mất mặt. Với lại,” Grue hạ giọng xuống thì thầm, “có mấy cái xe ở bên ngoài. Anh không nghĩ chúng ta có khả năng từ chối đâu.”

Tony thở dài rất kịch.

“Tuyệt vọng đến mức đấy rồi à. Bọn nó yêu em đến thế sao? Nếu đã si mê em đến thế thì từ chối bọn nó đúng là tàn nhẫn quá nhỉ? Ta phải chấp nhận cuộc hẹn của bọn nó thôi.”

Wednesday, March 30, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 1 - Phần 2


Quán rượu của Bobby chắc chắn sẽ không bao giờ đoạt được một cái giải gì. Bất cứ tên say rượu nào tìm được quán rượu chui này trong cái hẻm sau khuất mắt của khu phố mua bán này cũng sẽ nghĩ lại về việc đi vào sau khi nhìn thấy cảnh báo của Bobby được đóng đinh lên cửa. “Về nhà, đi xả đi và ngủ qua cơn này.”

Nhưng tất nhiên là lão ta muốn nói hãy làm nó sau khi kẻ đó đã hít đầy mùi rác rưởi, nốc vài vại bia và có lẽ là ngấu nghiến một bữa ăn tại cái quán của lão. Giá rẻ và chịu mở cửa ở những giờ kì quặc khiến lũ con bạc liên tục kéo đến. Những cuộc đánh lộn liên miên và thỉnh thoảng những tiếng súng đôi khi đuổi chúng ra khỏi đây ngay lập tức.

Quán rượu của Bobby không phải là nơi dành cho những kẻ yếu tim.

Vài vị khách lẻ tẻ rời khỏi quán khi mặt trời hé lên phía đường chân trời. Bobby kì cọ quầy bar, nhìn đám khách của mình đầy cau có. Nhưng thằng ở lại sau khi mặt trời mọc đều là đám vô tích sự. Nhưng một trong số đấy lại nổi bật hơn hẳn. Gã nhìn trẻ tuổi đến kì lạ nhưng mái tóc bạc trắng kiến gã lộ ra ngay lập tức.

“Anh mày nghe nói về vụ đấy rồi, Tony. Chú em và Chó điên lại quay ra cắn lẫn nhau.” 

Grue nốc một ngụm gin và đẩy ghế của mình đu đưa trên hai chân.  Như phần lớn những lính đánh thuê khác, khuôn mặt góc cạnh của hắn nhìn già hơn tuổi. Nhưng cơ thể to lớn của hắn vẫn ở trong thể trạng hoàn hảo.

 “Không phải anh đã kêu chú em tránh xa khỏi thằng Denver ra rồi à?”

“Anh biết cái người ta nói rồi đấy.” 

 Tony nhún vai.

 “Em không phải là người đàn ông mọi phụ nữ thích. Mà là thằng đàn ông của mọi tên đàn ông khác.”

“Anh mày sẽ giả vờ không nghe thấy chú nói thế. Anh mày chỉ tưởng chú mày không thích cái trò bắn nhau mà không kiếm được đồng nào từ nó?”

Tony nốc cạn ly whisky. 

“Em đang chán. Làm thế để giết thời gian.”

 Gã cau mày.

 “Thằng đấy làm hỏng cái áo khoác yêu thích của em rồi.” 

“Lý do chú mặc cái bộ đó hả? Nhìn chả hợp tí nào.” 

Grue cười khe khẽ nhưng thanh âm nghe như tiếng nấc hấp hối.

“ Anh nghĩ hợp nổi chắc? Em biết làm sao đây.”

 Tony chỉ mặc một cái áo khoác đen đơn giản, hoàn toàn khác hẳn so với hình ảnh thật ngầu mà gã vẫn thích phô diễn. Gã lúc này giống một ông chú đầy ngượng ngịu hơn là một tay lính đánh thuê sành sỏi.

“Thì nhanh kiếm cái gì khác mà mặc đi. Chú trông như thể đang đi dự đám ma không bằng. Nhìn chú mặc cái bộ này đủ khiến anh đây phát nản.”

“Em có mặc nó vì thích đâu,” Tony phản pháo.

 “Có cả đống thằng mê tín trong nghề này đấy. Màu đen không được ưa thích đâu.”

 Grue rút ra một điếu thuốc rẻ tiền đốt lên hút.

Tony xua xua tay đầy bực mình.

 “Giời, anh làm chú khó chịu hả?” 

Grue hỏi đầy châm biếm. 

“Em chỉ uống rượu.  Còn anh thích hủy luôn hai lá phổi hả?”

“Thì cỡ chú hại quả thận của mình thôi mà.”

 Grue cười lớn.

 “Chú suy nghĩ cứ như trẻ con vậy. Sớm hay muộn cũng có thằng giống như Denver sẽ lợi dụng điều đấy.” 

Hắn dập tắt điếu thuốc. Nếu trên đời có thứ gì Grue không chịu được đấy chính là mấy thằng khôn lỏi.

“Anh thích nói sao cũng được,” Tony làu bàu mặc kệ lời của hắn.

 “Nhân tiện, em có điều muốn hỏi anh.”

“Nếu hỏi vay tiền thì câu trả lời là không .” 

“Em đã nói gì đâu!”

“Anh biết chú mày định nói gì trước cả khi chú mở miệng. Chú biết anh đã cho chú vay bao nhiêu rồi không hả?”

Grue lấy một cốc bia rẻ nhất mà hắn từng uống. Nó còn đắng hơn cả cây hoa bia[3] nấu ra nó, và Grue đã trở thành huyền thoại cả vùng khi trở thành người duy nhất đủ can đảm để nốc đám này.

Tony nghiêng đầu.

 “Coi nào, là đám bia dở ẹc đấy đang nói đúng không.  Em nghe nói anh còn ít tiền tiết kiệm.  hỗ đấy thì sao?”

Grue đập một đồng tiền lên bàn. 

“Anh còn nuôi ba đứa con gái.  Chú em nghĩ bọn nó để lại cho anh tí gì để mà tiết kiệm à? Toàn bộ những gì anh có chỉ đủ cho cái cốc nước cống này. Anh mày  hết sạch tiền rồi.” 

Hắn quẳng đồng tiền về phía Tony.

Đấy chính là cái Tony đang chờ. 

“Em nợ anh lần này. Em sẽ trả nợ anh sớm thôi.”

“Không dám tin đâu,” Grue càu nhàu.

 “Nhưng anh sẽ chờ đấy.”

 Hắn đẩy bàn ra và đứng lên, để lộ khẩu Python[4] lớn đeo ngang thắt lưng. 

“Nghe nói tối nay Enzo đến đấy. Nhớ đi nhé. Đừng có quên.”

“Chắc chắn rồi.”

Grue vẫy tay đầy uể oải chào gã lúc rời đi. Tony nâng ly lên đáp lại.



+++++++++++++++++++++++



Vài phút sau, Tony đã thong thả đi trên phố, mắt chớp liên tục vì chói trước ánh mặt trời. Gã thích màn đêm hơn và thường thì sẽ ngủ trong nơi ấn náu của mình cho đến tối. Nhưng cuộc chạm trán với Denver khiến hắn thừa năng lượng. Cũng tiện thể đi làm vài việc vặt luôn, hắn lý sự.

Hắn đi về phía một văn phòng sập sệ cuối khu phố. Cả tòa nhà dính đầy những tấm biển quảng cáo cho vay tiền và dịch vụ công cộng. Tony tìm thấy một cầu thang thoát hiểm và rón rén đi lên những bậc cầu thang xiêu vẹo.

Cửa hiệu Goldstein có một tấm biển đơn giản hướng dẫn khách hàng đi vào cánh cửa ọp ẹp cạnh chân cầu thang.

Tony vặn tay nắm cửa.

“Tôi vào nhé, bà già! Bà có trong đấy không?”

 Cánh cửa bật ra.

“Bà vẫn chưa nghẻo à?”

“Nhóc đúng là một đứa phiền phức, có biết không hả?”

 Nell Goldstein lần ra, tay cầm theo một khung súng. 

“Đã bảo bao lần là phải gõ cửa trước khi vào rồi hả?”

Cả cửa hiệu là một căn phòng tối om không cửa sổ, được thắp sáng bởi một ngọn đèn mờ mờ. 

Goldstein trở về phía bàn làm việc và tiếp tục phân loại tiếp các bộ phận của khẩu súng.

 “Thế mà ta đã đã nghĩ mình cuối cùng cũng sẽ có một ngày bình yên cơ đấy.” 

Bà là một người làm súng nổi danh. Những người biết bà gọi bà là “Nghệ sĩ .45 Caliber”( “.45 Caliber Artist”) theo trình độ của bà. Nhưng năm tháng đã bào mòn con người, giờ đây bà dành thời gian hàng ngày của mình để chăm chút những thứ vũ khí làm bởi người khác. Có thể bà nhìn giống như bà cố của Methuselah[5] nhưng bà có thể nâng cấp một khẩu súng nước đến mức nó hạ nổi một con voi.

“Nhóc là người duy nhất có thể thoát tội vì dám gọi ta là bà già đấy,” bà khàn khàn nói, nhìn xéo mái tóc bạc của gã.

 “Không hiểu cha mẹ nhóc trông thế nào.”

Tony mỉm cười thân mật. Gã chỉ vào tấm bảng vàng trên tường có ghi dòng chữ “.45 Caliber Wark.”

“Khi nào bà mới sửa cái bảng đấy vậy? Thậm chí một đứa con nít cũng không viết sai chính tả vậy đâu.”

“Vớ vẩn. Nó lúc nào chả vậy. Ta không thấy có vấn đề gì cả.” 

Chưa kể, những ngày đấy đã kết thúc rồi, bà nghĩ.

“Bà không thấy có vấn đề là vì đôi mắt già nua của bà không nhìn rõ mấy cái chữ này nữa,” Tony đùa.

“Sao nhóc không nói cho ta biết mình định làm gì ở đây trước khi ta quyết định dùng xà phòng để rửa mồm nhóc nhỉ?”

Tony đặt khẩu Mauser nhái lên cái bàn trước mặt Golstein. 

“Tôi có khẩu súng mới. Bà xem hộ qua hộ tôi nhé?”

“Lại nữa à? Bao nhiêu khẩu tháng này rồi?” 

“Không rõ nữa. Tôi cũng chẳng để ý lắm.”

 “Ta khônng phải thợ làm súng riêng cho nhóc nhé,” Goldstein phản đối. 



 Nhưng bà vẫn cứ cầm lấy khẩu súng, kiểm tra từng đường nét của nó bằng một cái kính lúp. Bà nâng niu khẩu Mauser như thể đó là con mình.

“Sao rồi? Nó dùng được không?”

Goldstein nhìn Tony qua vành kính. 

“Dùng thì được. Nhưng mà ai dùng? Nó không hợp với nhóc. Khẩu HSC là một vũ khí tuyệt vời, nhưng nó không dành cho việc bắn loạn xạ ngầu như mấy thằng ngốc.”

Tony xoa xoa gáy.

 “À ừ, tôi cũng định nói vụ đấy đấy. Bà nhớ khẩu  PO8 [6] bà cho tôi hồi trước ấy? Nó hỏng mất rồi.”

Goldstein đặt tay lên thái dương như vờ mệt mỏi.

 “Tha cho ta đi! Ta đã dành rất nhiều thời gian công sức vào khẩu Luger đấy.”

Bà đã liên tục nâng cấp súng cho Tony, nhưng gã luôn làm hỏng chúng bằng cách ép chúng đọ bằng được với tốc độ của một khẩu súng tự động. Rất khó để tìm các bộ phận có thể chịu được loại áp lực như thế. 

“Nhóc có biết là phần lớn người thường không thể kéo cò nhanh đến mức thế trong vòng một giây. Ta gần như đã phải làm nguyên một khẩu mới tinh để khiến nó có làm được như thế.”

“Ừ, tôi biết mà. Đấy là lý do tôi chỉ nhờ đến bà thôi.”

 “Ta muốn nhóc biết mình là một đứa phiền phức đến mức nào,” Goldstein lẩm bẩm.  

“Rồi mà.” 

Bà tiếp tục kiểm tra khẩu Mauser, trong đầu thầm tính toán cách cải tạo lại nó để đạt hiệu suất cao hơn. Bà đã làm việc với Tony kể từ ngày hắn đến thành phố. Đây đã là chuyện cũ.

“Ta sẽ phải gỡ khung của nó đi,” bà bực mình nói. 

“Kể cả có làm thế, thì chỉ riêng giá các bộ phận cũng khiến nó không đáng để làm. Thôi quên nó đi.”

 Thời gian và tiền bạc khiến cho một số vũ khí bị ném đi thay vì nâng cấp.

“Đừng nói thế chứ! Đi mà, bà.  Lính đánh thuê mà không có súng thì còn ra thể thống gì nữa.”

“Từ lúc nào mà mọi người quan tâm đến việc mấy gã đấy trông ra sao?” Goldstein hừ.

 Bà bỏ khẩu Mauser vào trong ngăn kéo. 

“Sẽ mất một thời gian đấy. Ta muốn một nửa số tiền mặt được trả trước. Hiểu chưa?”

“Chắc chắn rồi. Không có gì phải bàn cãi ở đây cả!” 

Tony tươi cười như thể một đứa trẻ trong dịp Giáng Sinh.

Goldstein cau mày. Nụ cười đấy luôn khiến khó mà ghét gã được, dù mấy công việc gã luôn yêu cầu lố bịch đến mức nào.

“Với lại, Enzo sẽ đến tối nay, bà không phải lo về vụ tiền nong đâu.” Gã nháy mắt.

“Ta không dám tin.”

Tony tặc lưỡi. 

“Ôi, thôi đi mà! Tin tưởng một lần có được không. Cứ nghi ngại như thế sẽ khiến ...da bà nhăn nheo như mấy quyển kinh thánh cũ.”

“Im miệng đi!” 

Goldstein đuổi Tony ra khỏi cửa hiệu.  

“Ta phát ngán với đám ngốc không biết phép tắc rồi. Trời ạ.”

Sau khi gã đã rời khỏi, bà quay lại bàn làm việc và nhìn đăm đăm vào những bộ phận bày trước mặt. Năm phần nữa cần phải hoàn thành trước khi bà có thể nghỉ ngơi.

Thật mệt mỏi.

Goldstein với tay lấy bức ảnh nằm úp mặt phía góc bàn. Bức hình chụp một cậu bé tóc nâu hạt dẻ đang mỉm cười, ngồi cạnh một chú chó còn to hơn cả cậu. Một bức ảnh chụp tại khu trung tâm.

Mắt bà nhìn xuống khẩu súng hạng nặng cầm trong tay cậu bé.

Dòng chữ “Con yêu mẹ” được viết bằng màu sáp. 

Cậu bé nhìn giống Tony đến lạ lùng.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

[4]Python: Colt Python là một mẫu súng lục hai lòng ổ quay .357 Magnum được sãn xuất bởi hãng Colt thuộc Hartford, Connecticut. Python nổi tiếng vì độ chính xác cao, cò súng kéo mượt và có chốt xóa trụ chặt. Súng có nhiều biến thể kích cỡ khác nhau.

[5] Methuselah (Tiếng Việt: Mơthuselác hay Mê-tu-sê-la ; tiếng Pháp: Mathusalem, tiếng hébreu: “מְתוּשֶׁלַח - matushela’h)  Một trong những nhân vật được yêu mến trong kinh  Cựu Ước; là người thọ đến 969 tuổi (St 5,27), lâu hơn bất kỳ ai.

[6] P08:  Súng ngắn bán tự động Luger P08, tên bản gốc thật sự là Pistole Parabellum 1908 hoặc là Parabellum-Pistole (Pistol Parabellum) là một loại súng lục rất nổi tiếng, thông dụng của quân đội Đức trong suốt thế chiến thứ nhất và thế chiến thứ hai.
Luger P08 sử dụng loại đạn nổi tiếng thế giới, 9x19mm Parabellum giống như người "em trai" của nó, súng lục Walther P38. Súng này không chỉ dùng bởi quân đội phát xít Đức mà còn được quân kháng chiến sử dụng như là vũ khí chính của họ.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Luger_P08






Tuesday, March 29, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 1 - Phần 1

 Devil May Cry Volume 1 

Giai đoạn 1

《 Phần  1  》


Ánh đèn huỳnh quang cùng những giọt nước mưa lấp lánh không thể đẩy lùi bầu trời đêm đen kịt. Bóng tối luôn bao phủ thành phố này. Chỉ có vầng dương đang lên mới đủ sức soi rọi thế giới quen thuộc.  Đây đã là chu kì bất tận của ánh sáng và bóng tối trong hàng triệu năm.

Nhưng có những thứ mãi bị che giấu kể cả trong ánh sáng ban ngày.  Những bóng hình ma quái xuất hiện từ trong những bóng râm. Đến đêm, thứ ma mị này hòa nhập với bóng tối và những sinh vật sống trong u minh được tạm thời giải phóng.

Không một ai có thể gỡ bỏ tấm màn che cách hai thế giới ra và nhìn rõ được sự thật. Không ai có thể ngoại trừ một người...


+++++++++++++++++++++++


"Mọi chuyện kết thúc rồi, Tony!"

Denvers đứng thằng người, cố tạo dáng kẻ đang 'nắm quyền kiểm soát'.  Hắn gườm Tony Redgrave, kẻ đang đứng cuối con hẻm.

Con mồi của hắn có sở thích lòe loẹt là gắn vào chiếc áo da đỏ rực của mình cả đống phụ trang bằng bạc đủ để trang trí đến vài cây thông Nô-en.  Những món đồ trang sức kêu lên lanh canh khi Tony quay ra đối mặt với hắn.

“Lại nữa hả?  Tao chán cái trò hề này lắm rồi đấy. Đổi trò đi, Chó Điên."

Denvers xửng cồ.  Lần này, đúng ra, đã là lần thứ chín mươi chín hắn đã tấn công Tony.  Những tay găng-tơ bình thường khác thường dừng ở lần thứ năm. Cùng lắm là lần thứ mười. Nhưng Denvers cực kì ngoan cố - hắn có được cái danh hiệu trên là có lý do cả.
Hắn hăm dọa. 

"Tao có bốn mươi đứa trang bị súng tiêu chuẩn của quân đội. Hôm nay mày chết chắc rồi.”

 Denvers vô ý liếc nhìn về phía bóng tối dày đặc dọc theo  mái con hẻm.  Bốn mươi đứa tay sai được trang bị tận răng. Y như bắn cá trong thùng. 

 "Tao phải công nhận là mày cũng giỏi lắm."

 Hắn cười khẩy.

 "Lần nào cũng thoát được.  Nhưng tao cá mày chưa phải xơi nhiều kẹo đồng đến thế này nhể.  Chuẩn bị chết chưa?”

Cả con hẻm như dừng lại.  Denvers bồn chồn khó chịu vì sự căng thẳng.  Hắn có thể cảm thấy mồ hôi chảy dài trên lông mày, lòng thầm hi vọng lũ tay chân trên mái nhà không để ý.

“Xin lỗi nhé, mày đang nói với tao đấy à?"

 Tony giả vờ nín ngáp.

  “Tao đang thiếu ngủ.  Hay mình giải quyết vụ này nhanh nhanh cho xong?"

“Thằng khốn!”

  Denvers ré lên.  Hắn lườm Tony. Có vấn đề gì với thằng này thế? Gã có thần kinh thép hay là mắc vấn đề về não. Dù là gì thì hắn cũng chịu đủ lắm rồi.

 “Thằng ngạo man.”

 “Bình tĩnh nào, Chó Điên. Coi chừng mày phát nổ đấy."

 “Đi chết đi!”

  Denvers kéo cò và bốn mươi tên thay sai làm theo hiệu. Hàng trăm viên đạn xoáy thẳng về phía Tony, tạo nên một đám mây bụi nuốt lấy con hẻm.

Tiếng súng tắt dần sau vài giây.  Denvers bặc môi và đám người của hắn hạ vũ khí xuống.

“Có lẽ nó đủ cho mày tỉnh ngủ đấy.”

 Hắn cười khằng khặc.

Tony hiện ra từ trong đám bụi, phủi phủi áo khoác.

 “Tao vừa bảo là giải quyết vụ này nhanh lên rồi cơ mà?”

Denvers nhận thấy tiếng lanh canh của đám trang sức kia còn khó chịu hơn cả lời bông đùa. Hắn hít một hơi thật sâu chuẩn bị để rống lên.

Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng vũ khí hết đạn rơi xuống đất. Từng người một, đám tay sai của hắn lùi lại.

 "Cái quái gì thế?  Làm việc của bọn mày đi chứ!” hắn ré lên.

 Có kẻ hét lên.

 "Không thể nào!"

"Tao trả tiền cho bọn mày, lũ khốn nạn kia! Có vấn đề gì nữa hả?"

 Denvers dùng những ngón tay giống xúc xích của mình lắm lấy khẩu Mauser[1] đeo nơi thắt lưng sồ sề. Tiếng chửi thề vang lên khắp chốn. Sao mọi chuyện luôn trở thành thế này?

Ai mà chịu nổi từng đấy đạn chứ. Vậy thì tại sao người của hắn lại nằm chất đống trên mặt đất? 

Denvers siết lấy khẩu súng. Chín mươi tám lần. Và giờ, một lần nữa, hắn lại phải nhận lấy sự thất bại trước thềm chiến thắng.

Ánh đỏ và bạc lóe lên từ cuối con hẻm, gần nơi chất xác của hơn một nửa đám người của hắn. Tiếng món phụ kiện kêu lên lanh canh, thêm một tên tay sai chất thêm vào đống. Những tên tay sai còn lại của Denver cẩn thận tiến gần đến đám khói bụi, lo sợ đám đạn lạc. 
Denver không hề có chút ăn năn về việc đấy.

“Có điên tao mới thua lần này!”

Hắn nhắm về phía tên kia và kéo còi. Khẩu Mauser gầm lên và một người của hắn gục xuống.

“Khỉ thật!”

Denver lại tiếp tục bắn thêm một tràng vào bất cứ chỗ nào có tiếng kim loại từ áo khoác của Tony vang lên.  Mồ hôi chảy đầm đìa trên trán, làm mờ đi thị lực của hắn.  Nhưng Denver mặc kệ.  Bắn về phía tiếng lanh canh.  Bắn về phía phát ra tiếng động!

Ánh bạc hiện lên nơi khóe mắt hắn - Màu tóc của Tony cũng ngứa mắt như đám đồ của hắn.  Giờ thì tao tóm được mày rồi. Chúng ta sẽ không làm việc này lần thứ một trăm.
Denver bắn liên tục ba viên, trút hết số đạn trong băng.  Hắn đánh mất nhìn xung quanh đầy lo lắng.

“Mày đã xuống địa ngục chưa?”

 Không có câu trả lời.

Một cơn gió nhẹ thổi tan màn khói. Bốn mươi cái xác nằm trong vũng máu nhưng Denver không hề nhìn thấy một chút màu bạc Hắn cẩn thận đi qua chỗ mấy cái xác để tìm Tony. Hắn đã bắn trúng gã rồi. Ở cái khoảng cách đấy, nhất định định là thế. Giờ thì tìm cái xác, về nhà và uống vài li để ăn mừng.

Sự tự tin của hắn trở lại. Hắn gần như có thể cảm thấy vị bia lạnh ăn mừng chiến thắng chảy xuống trong họng. Rồi có thứ hút lấy mắt hắn.

“Cái q-?”

Denver cảm thấy lạnh cả người.  Mồm hắn mở rồi lại đóng như một con cá mắc cạn như mắt hắn nhận ra bóng người mảnh khảnh đứng một mình cuối con hẻm. Những món phụ kiện bạc kêu lên leng keng khi Tony sải bước tiến tới.

“Mày muốn nói gì thế, Chó Điên?”

Một cơn gió mạnh thổi bay đám bụi còn sót lại trong hẻm, gạt tung một lọn tóc bạc khỏi khuôn mặt của Tony. 

“Nếu một câu mà mày cũng cần giúp để nói cho ra hồn, thì có lẽ mày nên về học lại tiểu học đi.”

Gã không có đến một vết xước trên người! Nhưng chiếc áo khoác đỏ của hắn lại là một chuyện khác. Cả chiếc áo đầy những lỗ đạn. Tony giữ thanh kiếm lớn của mình trước người như thể đó là một cái khiên.

 “Đồ quái vật!” Denver phun ra.

Tony chưng hửng.

“Mày tính chơi ăn điểm hả[2].  Từng là vận động viên bắn súng của Olympic có khác. Tiếc là mày lụt nghề rồi.”

“Im đi!”

 Denver gầm lên. Hắn dứ dứ khẩu Mauser.

“Tao vẫn còn đạn, thằng khốn.”

 Tony hạ kiếm xuống, điều này càng khiến Denver thêm điên tiết.

 “Cũng tốt thôi.  Đấy mới đúng là dân chuyên nghiệp.”

Cơn thịnh nộ gặt phăng đi nỗi sợ sệt còn sót lại của Denver. Ngón tay hắn siết chặt trên cò súng.

“Tao sẽ khiến mày câm mồm mãi mãi.  Nếu muốn trăn trối gì thì nói ngay lúc này đi. Cứ coi như đấy là ân huệ cuối cùng.”

“Tao phát ngán vì phải nghe câu này rồi,” Tony nói.

“Cỡ chín mươi bảy lần gì đó.”

“Câm mồm mày lại!”

 Denver kéo cò súng.

 Cả hai đứng gần nhau đến nỗi cả một thằng mù cũng không trượt nổi. Denver ngắm nhìn viên đạn xé toang mặt kẻ thù của mình.

 “Thành công rồi!”

Tony khẽ bật cười.

“Ô.  Thật vậy sao?”

 Denver há hốc miệng, nhìn trân trối. Bằng cách nào đó, Tony không hề bị thương.  Gã dí đầu mũi kiếm vào cổ Denver.

 Làm sao mà có thể thế?

Denver đã nhìn thấy viên đạn đâm xuyên qua đầu của tên kia. Hắn không phải là người.

“Có vẻ tao lại thắng nữa rồi,” con quỷ tóc bạc reo lên vui sướng.

 “Mày hết sức rồi, bồ tèo ạ.”

 Tony đoạt lấy khẩu Mauser trước khi cất kiếm.

“Hàng tốt đấy. Có điều là hàng nhái thôi. Khẩu Mauser thật sẽ có kí hiệu của nhà sản xuất tại ở đây.”

Tony vạch một đường trên thân khẩu súng.

“Mà thôi, tao vẫn lấy nó.  Gặp lại mày sau nhé, Chó Điên!”

Tony quay gót đi khỏi, để lại Denver vẫn đang run run chết lặng lại đằng sau.  Đi đến cuối hẻm gã quay lại. 

“Tí nữa thì quên,” Tony cởi cái áo khoác rách rưới ra, “đem cái này đến cửa hiệu của Gail và bảo cô ấy làm tao cái áo mới. Đừng quên boa cổ nhé.”


+++++++++++++++++++++++


“Khốn khiếp! Tại sao mình phải làm chân sai vặt cho thằng đấy chứ?”

Denver cay đắng len lén đi trên vỉa hè.

Trời đã gần sáng, rất nhanh thôi mặt trời sẽ lên, lẩn lút thế này sẽ trở lên khó khăn. (Denver không muốn gặp phải người quen.)

Hắn hắt xì khi tạt từ tòa nhà này qua tòa nhà khác.

“Mẹ khiếp! Đầu tiên là bị thua, giờ là bị cảm lạnh!”

 Denver lánh vào một con đường dẫn ra khỏi thị trấn. Bị nhìn thấy trong tình trạng này thật thì thật là bi thảm.

Thật may là bờ đê con sông Dob cũ không có lấy  một bóng người. Hắn lôi một chiếc khăn tay dơ dáy trong túi áo ra và xì mũi thật to.

Gió thổi mạnh lên. Có lẽ và vì đám mồ hôi, cũng có lẽ là vì nỗi sợ Tony khiến Denver run rẩy. Hắn mặc chiếc áo khoác đỏ rách rưới lên người nhưng những chiếc lỗ to tướng khiến hắn không ấm lên được. Tốt nhất là vứt nó đi, Denver cân nhắc.  Còn hơn là trả tiền sửa lại! 

Dù gì thì hắn đã đi đến mức này. Có lẽ nên đi xa thêm chút nữa luôn.

Nhưng mà nghỉ một tí cũng không sao, hắn nghĩ.

“Đúng là bi kịch mà,” Hắn làu bàu.

“Kể từ lúc Tony xuất hiện, vận may của mình đã mất sạch.”

Người của gã đã chết hết, khiến Chó Điên chỉ còn là một con sói đơn độc – Có điều gã giống một con chó bị bỏ rơi thì đúng hơn.

Denver ngồi xuống,vắt chéo chân. Chín mươi chín lần.

“Danh tiếng của mình tiêu tùng thật rồi.”

 Tony đã giạt đến thành phố hai năm trước, gây lên chấn động với thế giới ngầm.

 Denver không phải là tên găng-tơ duy nhất cảm thấy sự cạnh tranh. Buôn lậu thuốc phiện,  buôn lậu vũ khí, buôn nội tạng người, phẫu thuật trái phép. Bất cứ ai làm việc cho mafia và đối thủ cạnh tranh của nó đều đã gặp vấn đề với Tony.

Tony đã từ chối lời đề nghị hòa bình của bọn họ. Bất cứ tay lính đánh thuê nào cũng sẽ nhận tiền, không hỏi thêm gì nữa. Nhưng Tony thì không. Gã làm bất cứ cái gì mình muốn, mặc kệ hệ thống quyền lực địa phương. Bất cứ băng nhóm nào chống lại gã sẽ bị nghiền nát và độ nổi tiếng của gã cũng tăng theo mỗi trận đàn áp không thành.

Tệ hơn nữa là gã đã tạo thành một trào lưu. Những lính đánh thuê khác cắt đứt các mối quan hệ với các ông chủ thế giới ngầm, tự mình trở thành độc lập. Điều này kiến danh tiếng của những kẻ như Denver, kẻ đã nắm lấy quyền lực theo cách cũ, trở lên mong manh. Tony đe dọa toàn bộ lối sống của hắn.

Thế nên Denver đã quyết định mình phải làm điều gì đó. Giờ thì đã là lần thứ chín mươi chín. Sẽ không có lần thứ một trăm. Denver biết rõ điều đó.

Gã đã dùng hết mọi uy tín còn sót lại để tìm sự ủng hộ cho lần này, đã lập một kế hoạch tỉ mỉ và thuyết phục những ông chủ cũ cho hắn mượn tiền, mượn người và trang bị cho cuộc công kích này. Làm như vậy khiến Denver trở thành một kẻ không bè bạn, không chốn dung thân. Từ giờ hắn phải tránh mọi sự chú ý. Đây không phải là thất bại mà người ra có thể bỏ qua được.

“Mẹ nó, mình tiêu thật rồi.”

Đột nhiên một tiếng thét vang lên.

 “DAAANNNTEEE!"

 Denver xô tay vào bao súng nhưng nó trống rỗng, Tony đã lấy khẩu Mauser. Khỉ thật!

“DAAANNNTEEE!"

 Tiếng gào thét càng lớn hơn, âm vang cả lòng sông. Mắt Denver dáo dác nhìn quanh.

“DAAANNNTEEE!"

Âm thanh đang tiến đến gần hơn. Giờ rõ ràng là do nhiều giọng hợp thành.

 Denver cảm thấy mỗi nỗi sợ mới dâng lên. Chúng đến từ đâu vậy?

 “DAAANNNTEEE!"

Những đám mây nặng nề trở lên ảm đạm và bầu trời tối sầm lại.

Sao lại thế được? Đã gần sáng rồi...Không, đấy không phải chỉ bầu trời...Mà là tất cả mọi thứ, như thể cả thế giới đang từ từ bị bóp méo thành một hình dạng ma quái.

“DAAANNNTEEE!"

Nỗi sợ hãi của Denver dần trở nên nguyên thủy, mọi ý nghĩ trong đầu hắn dần dần rời bỏ hắn tạo ra một sự trống rỗng hỗn loạn. Dù khẩu Mauser có ở  đây, hắn cũng không thể sử dụng nổi nó.

“DAAANNNTEEE!"

Những giọng nói ma quái gần tiến tới chỗ hắn, nhưng Denver không thể nhìn thấy chúng qua bóng tối dày đặc.

Bất ngờ, Denver nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh. Hắn hoảng hốt quay sang.

“Ai đấy?”

 Hắn cảm thấy dễ chịu kì quặc với khả năng hắn không ở một mình. Có lẽ đấy là Tony.

 “DAAANNNTEEE!"

Và rồi hắn thấy nó - một lưỡi hái, chém về phía mình. Thật từ từ, tầm nhìn của hắn nhòa đi. Hắn cảm thấy có cái gì đó xé vào trong da thịt

Denver cố gào lên kêu cứu nhưng giọng nói hắn đã không còn hoạt động được nữa. Không có bộ phận nào của cơ thể hắn hoạt động trừ những dây thần kinh liên tục truyền những cơn đau đớn bất tận trong lúc hắn bị chặt thành từng mảnh nhỏ.

Denver gào thét trong yên lặng.


+++++++++++++++++++++++


Cuối cùng, ngày mới cũng đã bắt đầu. Nhưng trên bờ sông khô nứt nẻ, đã không còn tìm thấy thi thể của Denver.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
[1] Mauser HSc: là một loại súng lục bắn đạn 7.65mm do Đức Quốc xã sản xuất trong Chiến tranh thế giới thứ 2 và sau thế chiến. Tên gọi HSc là viết tắt của Hahn Selbstspanner ("búa tự điểm hỏa") Pistole, thiết kế thứ ba và cuối cùng "C". Mẫu súng này được tiếp tục sản xuất từ 1945-46 trong thời kì bị Pháp chiếm cứ và sau đấy, từ  1968 - 1977 bởi hãng Mauser.

[2] Nguyên văn “Jackpot” : Ăn điểm, Trúng quả, trúng số độc đắc – Đây là từ được sử dụng khá đặc trưng trong game DMC gốc nên về sau mình sẽ để nguyên để giữ cảm giác. 


[3] Hoa bia hay hublông (danh pháp hai phần: Humulus lupulus) là thực vật dạng dây leo trong họ Cannabaceae.  Chúng là cây sống lâu năm (30-40 năm), có chiều cao trung bình từ 10–15 m. Hoa houblon có hoa đực và hoa cái riêng cho từng cây.
Hoa bia (tiếng Pháp Houblon, tiếng Anh Hops) thường được sử dụng để tạo vị đắng cho bia kể từ thế kỷ 17. Trong sản xuất bia chỉ sử dụng hoa cái chưa thụ phấn.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Hoa_bia