Devil May Cry Volume 1
Giai đoạn 1
《 Phần 4 》
Imgae Source: geograph.org.uk
Ánh trăng sáng chiếu rọi bầu trời đêm, soi sáng cho đoàn xe chạy dọc con đường núi.
Đám xe bao bọc lấy một chiếc xe mui kín thấp tè, bảo vệ cho hành khách trốn phía sau ô cửa kính đen. Những cái bóng đen túm tụm lại gần nhau trên thùng xe không mui.
“Lạnh quá,” Tony rên rỉ một cách thống thiết.
Gã thử thở một hơi rồi lườm đống khói trắng xóa như thể chúng chứng minh cho sự khổ sở của mình. Gã và Grue đang ngồi trên thùng chiếc xe cuối cùng cùng trong đoàn.
“Ráng chịu đi,” Grue nói.
“Chú có phải là người duy nhất thấy lạnh đâu.”
“Khỉ gió!”
Tony ngồi dịch lại gần Grue cho ấm.
“Tốn bao nhiêu công thế này chỉ để cho Enzo được nở mày nở mặt. Anh có cảm thấy mình đang bị lợi dụng không?”
Không có tên lính đánh thuê nào đi cùng với Tony và Grue bởi vì, ừ, bởi vì họ không muốn chết. Xe bọc hậu luôn là chiếc xe nguy hiểm nhất đoàn hộ tống. Cơn gió đêm lạnh giá quất vào người cả hai, họ rúc sát người vào nhau để hưởng chút hơi ấm từ cơ thể người kia.
“Đừng nói nữa, Tony. Nếu chú không đi với anh, Enzo có thể hôn tạm biệt cái danh tiếng cò mồi của mình luôn được rồi. Và nếu thằng đó không đưa việc cho ta nữa, thì đứa chịu thiệt sẽ là chúng ta đấy.”
Họ đã gặp Fondo Brown không lâu sau khi rời khỏi quán rượu của Bobby. Một tay trưởng quản đã đưa họ một xấp tiền giá năm mươi ngàn đô la trước khi giục họ lên một chiếc xe. Gã đàn ông nhỏ thó đã siết lấy tay Tony và thật sự bật khóc cầu xin gã đưa Brown đến nơi an toàn. Đây là lần đầu tiên Tony được thuê bởi một kẻ khóc nhè.
“Em hơi bất ngờ là Brown không nhớ em đấy,” Tony nói.
“Em cứ đợi một cái bẫy. Một vụ trả đũa ấy. Ai ngờ lại là nhìn một lão trưởng thành khóc lóc.”
“Nếu ta biết đầu đuôi câu chuyện thì chắc là sẽ có cách giải thích hợp lý.”
Đột nhiên, Grue nheo mắt.
“Nếu anh không nhầm, khu đấy thuộc quyền kiểm soát của nhà Easterners.”
Hắn ra dấu chỉ một ngọn đồi lóng lánh nằm bên một bến cảng rộng lớn. Đoàn xe đang tiến thẳng vào thành phố.
“Đấy là người ta bảo thế.”
Tony ngồi thẳng dậy, tò mò nhìn.
“Mấy thằng ngu này tính đi xuyên qua địa bàn kẻ thù để đến bến cảng sớm hơn .”
Xét về mặt kế hoạch chạy trốn thì điều này cũng không có gì ghê gớm cho lắm. Cái đầu của Brown rõ ràng đã có giá đủ để cho một thợ săn tiền thưởng nghỉ hưu sớm, thế nên giờ họ mới ở đây hộ tống tên này qua một thành phố chứa đầy những kẻ sẵn sàng nhảy vào kiếm chác.
“Chú muốn giải quyết vụ này thế nào đây, Tony?”
“Chúng ta nhận tiền cọc rồi.”
Tony vỗ vỗ xấp tiền.
“Làm việc cho xứng năm mươi ngàn đô này rồi chuồn khỏi đây thôi.”
Grue cười nhăn nhở.
“Đồng ý.”
“Chúng ta sẽ chuồn đi trước khi vụ này nóng lên.”
Tony bắt đầu thích ý tưởng này.
“Em cũng ko mang theo nhiều. Chỉ có cái này thôi.”
Gã rút thanh kiếm to đùng lúc nào cũng mang theo người. Thanh kiếm đáng yêu này vô cùng thích hợp để xử lý mấy mối đe dọa như Denver nhưng gia đình Easterners lại là một chuyện khác hoàn toàn.
Grue vuốt ve thanh kiếm một lát trước khi kéo áo khoác ra.
“Anh mày có khẩu Python cùng sáu băng dự phòng. Hai chúng ta hợp tác thì có thể thoát đi trước khi có vấn đề gì.”
Cả hai người vũ khí đi và tụm lại gần nhau để giữ ấm. Đoàn xe leo lên đỉnh đồi đầy cây lấy gỗ và cuối cùng cũng bắt đầu tiến tới thành phố.
Đột nhiên, chiếc xe tải tròng trành. Tony lấy lại thăng bằng và nhìn lướt một lượt đoàn xe. Cả trăm tên lính đánh thuê cản đường khiến lái xe trở lên hoảng loạn. Một toán quân thứ hai ló lên từ đằng sau những bụi cây tấn công cả hai bên sườn. Brown chắc là bị bán đứng hoặc dính phải một kẻ thù quá lõi đời. Dù sao thì, gã đi theo hộ tống cũng chẳng tăng được bao nhiêu sự bảo vệ.
“Mấy gã này biết mình đang làm gì.”
Tony và Grue nhàn nhã dựa vào cạnh thùng xe, ngó trận giáp-lá-cà đang diễn ra phía trước đoàn xe.
“Anh tính sao?”
“Làm việc cho đáng năm mươi ngàn đô,” Grue nhắc nhở.
Hắn rút khẩu Python ra và nhẹ nhàng nhảy xuống đường. Trừ ánh trăng phía trên cả con đường tối đen như mực, họ sẽ cần phải cẩn trọng để tránh giết nhầm nhau trong cơn hỗn loạn.
“Em chuẩn bị mở đường ra chỗ Brown đây,” Tony nói.
“Anh bọc hậu cho em nhé?”
“Rồi, anh chỉ có sáu băng dự phòng thôi. Làm nhanh chóng vào.”
“Không lâu đâu mà. Em trở lại ngay đây!”
Grue bắn một phát cảnh cáo vào đám quân gần nhất để mở đường cho Tony, người đang xoáy thanh kiếm của mình như thể một cối xay gió.
“Tránh xa!”
Tony gào lên.
“Bọn mày muốn chết hả?”
Chưa từng có người trả lời câu hỏi đó, nhưng nó làm Tony cảm thấy mình trở lên đe dọa hơn. Gã dùng sống kiếm đánh bay đánh bay vài tên dám cản đường.
“Đừng khiến tao phải dùng mũi kiếm!”
Tony quật một tên lính đánh thuê ngang bụng và được nhận thưởng bằng một tràng dịch vị chua loét. Một loạt đạn từ khẩu Python dọn sạch sẽ vài thước phía trước. Tony phi đến bên chiếc xe mui kín đang che chắn Brown.
Có cái gì đó không ổn.
Tony nhìn quanh, giơ cao vũ khí. Gã đã bị bao vây. Nhưng đám lính đánh thuê này không ở trong trạng thái chiến đấu. Thay vì đó, chúng đứng im kinh hãi trước con đường chất đầy những cơ thể bầm dập nhưng không chết mà Tony để lại đằng sau. Gã thủng thẳng đi ra chỗ tên tay sai gần nhất, nhìn thằng này từ đầu đến chân.
“Mày vãi ra quần rồi hả, hay là chỗ đấy bị bẩn sẵn?”
Tony quay lại khi nghe tiếng hô xung trận khào khào.
“Được rồi mấy đứa!”
Brown nói với Tony và Grue, đầu hắn lộ ra từ phía ô thông khí trên trần xe.
“Mấy thằng chó đấy cũng đâu có mạnh lắm. Mở ra đi!”
Một tay gã cầm khẩu tự động tay kia cầm loa.
Thật nhàm chán. Tony trở về chỗ Grue trong lúc sườn đồi nổ ra cuộc đấu súng.
“Cơ hội của chúng ta đấy!”
“Biết rồi! Rời khỏi đây thôi!”
Grue túm lấy tay Tony, kéo gã về phía đám cây bụi còi cọc mọc ven đường. Cả hai lội qua chiến trường lầy lội và biến mất trong màn đêm.
+++++++++++++++++++++++
Đợt khói cuối cùng tan ra khoảng một tiếng sau đó.
Người của Brown đã tạo một cuộc phản công đầy hoành tráng nhờ sự chấn động do màn phô diễn sức mạnh của Tony. Nhưng cuối cùng, số lượng đã áp đảo. Cơ thể bất động của Brown nằm trong số vài tá cơ thể rải rác khắp mặt đường nhựa, máu của hắn hòa lẫn vào với kẻ thù.
Hắn vẫn giữ chặt khẩu tự động đã hết đạn nhưng có vẻ đầu của hắn đã đặt nhầm chỗ.
Tony hờ hững quan sát khung cảnh.
“Thật đáng thương. Em chẳng quen nổi cái phần này.”
Gã chỉ vào cái mẩu cụt kinh khủng nằm giữa hai vai Brown.
“Chỉ cần cái đầu là đủ để nhận thưởng. Đúng là một thế giới tàn nhẫn.”
“Chúng ta cũng không có tư cách mà phán xét đâu.” Grue nói.
“Dù sao thì ta cũng đã ở đây rồi.”
Cả hai đã rút lui về phía an toàn của đỉnh đồi gần đấy và chờ cho trận chiến dịu xuống. Hai người đều vui lòng bị coi là kẻ hèn nhát nếu đấy chỉ là vấn đề về tiền nong. Vứt bỏ lại công việc khi gặp phải trường hợp bất lợi vốn là phương châm của đám lính đánh thuê.
“Giờ thì ta biết vì sao Brown lại gạt bỏ hiềm khích để nhờ chú,” Grue nói khẽ.
“Hẳn là hắn đã vô cùng tuyệt vọng.”
“Em không muốn nghe thứ nhảm nhí đấy,” Tony gắt lên.
Nhưng Grue biết rõ gã đang nói dối.
Tony là một kẻ đặc biệt hiếm có trong số đám lính đánh thuê, sẵn sàng giết chóc nhưng lại phiền lòng với sự cần thiết của nó. Gã đặc biệt ghét kẻ khác phát hiện ra cái mặt ủy mị của mình. Chính điều này đã khiến Tony thu hút với Gure ngay từ đầu. Hắn thích làm việc với kẻ thỉnh thoảng lại bộc lộ triết lý.
Và rồi điều đấy xảy ra.
Một trong đám xác đứng dậy. Đấy chắc chắn là một xác chết. Đầu của nó vỡ tung như một quả lựu và mất hẳn cánh tay trái. Dù thế, cái xác này di chuyển đầy linh hoạt như một vũ công.
“Tony.”
Grue đã nhìn thấy quá nhiều điều trong những năm tháng bán mạng cho cái nghề này để bị chấn động bởi điều kinh hoàng gặp phải trong lúc làm nhiệm vụ. Nhưng lúc này hắn lại đang run rẩy, chỉ đủ sức mà gọi tên bạn mình.
“Tony!”
Nhưng muộn mất rồi. Cái xác im lìm nhảy bổ lên, vươn cánh tay còn sót lại nhằm thẳng vào Tony . Thứ đó đã mọc ra những móng vuốt đầy dị hợm. Tony vẫn quay lưng về phía sinh vật đấy. Kiếm của gã cũng chưa rút ra khỏi vỏ.
Mắt mở lớn, Grue chỉ biết đứng đực một chỗ mà nhìn.
“Làm như em sẽ mất đầu vì lũ kém cỏi chỉ có thể đánh lén từ đằng sau vây.” Tony hậm hực.
Gã chộp lấy tay cái xác, xoay trong nó xung quanh.
“Bọn mày giống nhau cả lũ. Đi kiếm cái phim kinh dị nào đấy xem để học tập đi. Chán chết đi được!”
Tony nắm tay lại và vung thẳng nó vào những gì còn sót lại của khuôn mặt thứ đó. Gã nện lại lại và lại, thành một chuỗi đòn đánh đủ sức đập nát một cây sồi chắc nịch.
Nắm đấm của Tony nhanh đến mức nó mờ đi, tiếng phát ra tạo thành hồi trống dồn dập đến bệnh hoạn.
Cuối cùng gã cũng đập vỡ hàm của con quái bằng một cú đấm móc khiến đầu nó giật hẳn về đằng sau. Nhưng Tony vẫn kẹp chặt lấy cánh tay của cái xác. Gã kéo nó lại như thể một bao cát và gập ngang người nó trên đầu gối.
Một loạt tiếng răng rắc vang lên báo cho Grue biết Tony đã bẻ nát xương sống của thứ đó.
Tony ném cái xác xuống đất và nghiến mạnh giày vào phần đầu còn sót lại.
Đây chắc là lần đầu tiên trong lịch sử loài người có kẻ đi bổ cước một cái xác, Tony nghĩ.
Một tiếng khò khè vỡ vụn thoát ra từ miệng cái xác. Tony vẫn giữ tay của nó, nay đã không còn gắn vào với cơ thể. Đầu lâu của nó đã bị nát bét đến mức không thể nhận ra được. Một dòng máu chảy dài từ khuôn mặt bị đập nát như thể hàng lệ của kẻ đang than khóc.
“Đám kẻ thù của tao luôn khóc lóc cầu xin tha thứ thế này.” Tony nói.
“Dù bọn nó có là ác quỷ đi chăng nữa.”
Một nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện nên trên nét mặt gã.
Grue chợt nhận ra mình đã hóa đá vì sốc nãy giờ.
Tony lôi hai khẩu Berettas nhái thô kệch ra ra bắt đầu nhả đạn. Gã kéo cò với tốc độ không phải là người, bắn một loạt dài chì vào cái xác cho đến khi ổ đạn trống trơn. Thứ quái thai kia giờ đây chỉ còn là một đống thịt bầy hầy.
Grue trợn mắt, há hốc miệng. Nhưng chỉ mình Tony có thể nhìn thấy linh hồn con quái vật lộ ra từ đống nhão nhoét những máu và bay lên bầu trời đêm với tiếng rú vô thanh.
Tony tra súng vào bao, chúng đã nóng đến độ bốc khói. Gã nhếch mép cười.
“Jackpot.”
Đột ngột, Grue thét lên cảnh báo.
“Đằng sau kìa!”
Tony quay ngoắt lại. Xung quanh đống đổ nát vẫn đang rực cháy, những cái xác đang đứng dậy khỏi mặt đường. Hàng trăm tên tay sai, bị giết trong cuộc chiến giữa Brown và những kẻ tấn công hắn. Những sinh vật nhợt nhạt này đang đoàn kết lại dưới một lý tưởng - lòng căm thù dành cho Tony.
Chúng bắt đầu tiến tới chỗ chiến binh tóc bạc, những hốc mắt trống trơn của chúng lóe lên ánh đỏ đầy nham hiển theo sát Tony như những tia la-de.
Tony đáp trả bằng cách thức duy nhất mà gã biết.
“Tới đây nào!”
Gã dùng tay phải vẫy chúng tới, một nụ cười thách thức hiện hiện rõ trên mặt.
Gure tiếp tục đứng nguyên tại chỗ. Thế giới đã trở lên vô lý. Nhưng Tony có vẻ phấn khích khi ở trong môi trường kỳ quái này. Một cảm xúc đen tối bùng lên trong Tony, một vài biểu cảm hiếm hoi Grue đã từng thấy.
“Tới đi!”
Tony cười khùng khục điên loạn.
“Tao sẽ tiễn chúng mày trở về địa ngục từng đứa một.”
Gã đâm thanh kiếm xuống con đường trước mặt và vắt khẩu Beretta trước ngực
Đây chính là tư thế hoàn hảo.
Là sự bình yên trước cơn bão.
Cái xác đầu tiên bước đến gần hơn và nụ cười của Tony lại càng thêm rộng.
+++++++++++++++++++++++
Một giọng nói thân thuộc kéo Grue ra khỏi trạng thái sững sờ.
“Grue! Kết thúc rồi.”
Đã mất bao lâu rồi? Grue tự hỏi.
“Em không chắc liệu anh có còn sống không, Grue. Em tính cứ vứt anh lại chỗ này nếu anh lăn ra đấy.”
Cảm giác râm ran lan khắp người Grue - thị lực và thính giác của hắn nhanh chóng trở lại bình thường. Các cơ bắp của hắn cứng đờ ra như đá.
“Đừng có làm quá thế. Chú nghĩ anh ngu đến nỗi chết đi để lại đám con một mình hả?”
Grue gạt bàn tay đang chìa ra của Tony và đứng dậy.
Tim hắn vẫn đang dộng thình thịch. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng và nách hắn. Nhưng lòng cao ngạo ép hắn phải tự đứng vững trên chính đôi chân của mình.
Hắn nhìn Tony qua khóe mắt.
“Anh mày bị ác mộng hay sao thế? Cái đám kia là cái quái gì vậy?”
“Ai biết?”
Tony nói, vẫy tay xua xua một cách hờ hững.
“Em không quan tâm đến mấy điều huyền bí. Nếu anh muốn biết thì đi hỏi mấy cha sứ ấy.”
Thái độ thản nhiên của Tony đè nát chút sửng sốt còn sót lại trong Grue. Hắn biết Tony là bất bại. Một cộng sự hoàn hảo. Miễn là hắn còn đi với Tony, mọi chuyện đều sẽ ổn.
“Coi nào, về nhà thôi. Jessica chắc đang đợi anh đấy.”
“Ừ, hẳn là con bé đã chuẩn bị xong bữa tối.” Grue mỉm cười biết trước. “Muốn đến ăn cùng không?”
“Nghe hay đấy. Con gái anh đã biết nấu ăn rồi à?”
“Đừng ngốc thế, Jessica mười lăm rồi. Con bé nấu còn ngon hơn toàn bộ đám nhà hàng trong vùng.” Grue ngần ngừ nhìn chằm chằm vào chân Tony.
“Anh đang nhìn gì thế. Em không cần đàn ông chú ý mình kiểu vậy đâu.” Tony nheo mắt chế giễu.
“Im đi. Là đôi giày của chú mày ấy.”
“Chúng hả? Đẹp đúng không? Hàng đặt riêng đấy.”
Tony liếc xuống chân mình.
“Trời ơi giày của tôi!”
“Ờ, nó chẳng còn đẹp đẽ gì cho cam nữa rồi.”
Tony suy sụp. Đôi giày ống một thời cứng cáp khỏe mạnh nay đã đầy những vết máu. Một bên gót còn bị mất, rõ ràng là nạn nhân của cú bổ gót ngoạn mục kia.
“Trời ơi là trời! ” gã gào khóc
“Em còn vừa mới đi vay tiền nữa!”
“Không sao. Chú chỉ cần nhận vụ tiếp theo là được,” Grue nói.
“Khỉ thật ấy. Đúng lúc Claire chấp nhận đi chơi với em chứ. Anh có biết em mất bao nhiêu tháng để khiến cô ấy đồng ý không?”
“Có vẻ như chú sẽ phải chờ để tiêu được đám tiền này rồi.”
Grue vỗ lưng Tony. Tiếng cười sảng khoái của hắn đẩy lui cảnh tượng ác mộng hắn vừa chứng kiến ra khỏi tâm trí.
+++++++++++++++++++++++
Có kẻ say rượu nhìn thấy những bóng hình ma quái nhảy múa trong đêm.
Không cần phải nói, chẳng có ai tin bọn họ. Nhưng mỗi lần ngày chuyển thành đêm, số nhân chứng của những hình thù kì dị đấy ngày một tăng.
Dẫu người ta có cười cợt trước tin đồn về ác quỷ hiện hình, nỗi hoài nghi vẫn còn sót lại.
Bản năng của loài người là khiếp sợ bóng tối.
Có lẽ đấy là vì chúng đã được khắc sâu trong trí nhớ di truyền của chúng ta - nỗi sợ hãi xuất phát từ việc phải chiến đấu chống lại những sinh vật đã một thời thống trị trong đêm tối
Nhưng mỗi khi mặt trời lặn, những cái bóng bí ẩn lại nhảy nhót trên bầy trời một lần nữa - không có cách nào thoát khỏi tiếng hét rùng rợn của chúng.
Tiếng kêu của chúng là một cảnh báo, có lẽ là, báo trước cho ngày tàn của thế giới chúng ta.