Trận chiến bùng nổ mà không có cảnh báo.
Dante chém thanh kiếm lớn của mình về phía Gilver, kẻ cản nó lại bằng thanh kantana mảnh khảnh của mình. Kim loại va vào nhau chan chát tán vô số tia lửa ra khắp quán rượu. Mỗi thanh kiếm đều múa lên rồi va vào nhau một cách siêu tốc, không thanh nào rút lui hoặc để cho thanh kia tiếp xúc với người điều khiển nó.
Gilver có lợi thế sử dụng vũ khí nhẹ hơn. Y điều khiển khéo léo đến mức nó trở thành một vệt mờ màu bạc. Nhưng Dante dễ dàng né tránh mỗi cú đâm, xoay than kiếm của mình như thể nó không có trọng lượng.
“Mi khá lên rồi đấy, Dante.”
“Đương nhiên rồi. Mày nghĩ tao không để ý trong tất cả những lần chúng ta làm việc cùng nhau đấy à?”
Cả hai đều giữ giọng nhẹ nhàng, đấu khẩu cũng như dùng vũ khí. Kẻ nào bị chấn động trước sẽ thua mặt này trong trận chiến cuối.
Dante nhìn mấy một điểm sơ hở và vung kiếm vào nó nhanh đến nỗi gần như chém đứt phân tử.
Nhưng Gilver nhảy khỏi tầm kiếm đúng phút chót, thoát khỏi đòn chết người.
“Mi chém quá rộng,” Gilver nói.
“Thích nói gì thì tùy. Chỉ cần đừng khóc lúc bị chém vào.”
Dù Dante có thế sánh ngang Gilver tốc độ và sức mạnh, kẻ quấn băng có những kĩ thuật vượt xa khả năng của đối thủ. Gilver có thể phát hiện ra cách thức tấn công của Dante trong khoảnh khắc, cho phép y tránh thoát tất cả các đòn trong khoảnh khắc.
“Mày thở nặng rồi đấy. Nhắm mắt lại tao cũng có thể tránh đòn này.”
“Vậy sao? Mi chắc là phải giỏi lắm,” Gilver nói một cách buồn tẻ.
Dante và Gilver lại giao kiếm cùng với tiếng lạch cạch của súng tự động. Họ đánh chuẩn xác với nhau đến mức cuộc giao tranh nhìn giống một buổi biểu diễn đã được dàn dựng chuyên nghiệp hơn là một cuộc chiến tới chết.
“Đúng như tao mong đợi về mày, băng mặt.”
“Đây là lời xỉ nhục tốt nhất mi nghĩ ra sao? Mi thật sự cần làm gì đó để bổ sung cái vốn từ vựng nghèo nàn của mình đấy.”
Dante có thể thấy lời xỉ nhục của mình không làm Gilver khó chịu. Cả hai ngang ngửa nhau. Cuối cùng thì cũng sẽ có thứ làm mất cân bằng một phe. Dante đã hi vọng mình có thể chọc tức đối thủ. Bất cứ thứ gì để phá vỡ tình trạng bế tắc này.
Gilver nheo mắt.
“Mày nghĩ gì thế, băng mặt?”
“Ta đang nghĩ đến cái xác thua trận của mi. Ta đã đọc thấu toàn bộ cử động của mi trong lần giao đấu lúc nãy.”
Bình thường thì Dante sẽ gắt lên đáp trả. Nhưng lần này gã hơi lùi lại. Không ai biết khả năng của Gilver rõ hơn gã.
Là gì thế? Y đã nhìn thấy cái gì trong mình?
Sự tự tin của Gilver bắt đầu ngặm nhấm Dante.
Y sẽ tấn công mình như thế nào?
Gã không phải chờ lâu.
Gilver nhìn thấy cơ hội và bắt lấy nó, lao vào Dante. Cặp đôi khóa kiếm với nhau Bây giờ đây là một cuộc chiến về sức lực. Ai buông trước chắc chắn sẽ ngục ngã trước lưỡi kiếm của kẻ kia. Dante biết thứ vũ khí khổng lồ của mình là một bất lợi ở khoảng cách gần.
Gilver biết rõ sự thật này.
“Vũ khí của mi chính là yếu điểm của mi. Mi cần khoảng cách để sử dụng nó một cách hiệu quả. Đây là điều xảy ra khi dành hết sự nghiệp của mình dựa vào đánh giáp lá cà. Đám lính đánh thuê bọn mi có thể chiến đấu nhưng không biết sử dụng chiến thuật.”
Dante biết đấy là sự thật. Khóa kiếm với nhau sẽ giảm một nửa sức mạnh của cả hai, nhưng Gilver có chút lợi thế nhờ lực đòn bẩy. Dante không có tâm trạng nào mà để cho Gilver thấy gã lo lắng.
“Mày nói nhiều quá, băng mặt. Không thấy mày đang tự tin quá à?”
“Cũng giống như kiếm của mi, thanh kiếm của ta thuộc về quỷ giới. Kim loại của chúng ta không thể bị bẻ cong bởi vũ lực thông thường.”
“Thật may cho mày. Cũng may là tao còn có trò khác.”
Dante đá chân phải lên cao. Đây chính là đòn nhử tầm thấp gã đã dùng trong lần đầu tiên họ ẩu đả - vào đêm họ đã thi uống vốtca.
“Ta đã thấy chiêu đó rồi. Bây giờ thì nó vô dụng.”
Gilver đưa chân ra cản.
Nhưng Dante lại nghĩ khác. Gã gập đầu gối vung chân về mục tiêu mới. Gã đá trúng hai cú vào sườn Gilver.
“Tao đoán là đánh lộn nhiều như thế cũng có lợi.”
Cú đá của gã như một con dao sắc đâm vào, xỉa mạnh vào cằm vào cơ hoành của Gilver.
Gilver lùi lại để gạt đòn.
Dante hoan hỉ cười.
“Giờ thì mày trong phạm vi của tao rồi!”
Khoảng cách này cho phép Dante sử dụng kiếm của mình. Gã xoay thanh kiếm với tốc độ chóng cả mặt, lao tới chém đối thủ. Nhưng vừa lúc gã suýt xé nát được Gilver, kiếm của gã bị bật ngược lại với tiếng rung chói tai.
“Này! Có chuyện gì vậy?”
Thanh kiếm rung bần bật trong tay Dante, như thể gã đã đánh vào thép nguội.
“Ha ha ha! Phải. Phải!”
Gilver phá ra cười sảng khoái.
“Mi đã giả vờ làm con người quá lâu. Ta không dám tin là mi đã quên mất một điều đơn giản đến thế. Đúng là nực cười!”
“Cái gì buồn cười hả?"
Thanh kiếm nặng trịch làm cánh tay Dante tê liệt và gã bắt đầu có một cảm giác không thoải mái.
“Mi vẫn không hiểu!”
Gilver cười điên loạn.
“Đây, ta sẽ cho mi thấy.”
Gilver xé toạc bộ com-lê của mình.
Mắt Dante không chủ tâm mà mở lớn. Một bộ giáp đen bóng bao phủ đến từng lỗ lông chân trên da thịt của Gilver. Những phiến giáp quỷ kêu lên lạch cạch như thể lớp vỏ mai của loài cua.
“Thật không công bằng,” Dante chỉ ra.
“Công bằng ư? Chúng ta đã không còn ở trong thế giới loài người. Cánh cổng này đã trở nên hoàn thiện. Giờ thì ta có thể sử dụng được toàn bộ sức mạnh của quỷ giới!”
Gilver đứng thẳng lên. Bộ áo giáp lạ thường không hiểu sao đã trở lên dày dặn hơn; một cái áo choàng đen hiện ra từ vai y. Từng cử động của y đều phát ra âm thanh ken két kinh tai của lớp vỏ nghiền vào đá.
Dante nhanh chóng kiểm tra quán rượu. Tường và trần nhà đang phập phồng với sự mục nát bệnh hoạn. Bàn ghế đặt rải rác trong phòng nhưng chúng lại tạo ra một cảnh nhầy nhụa cho căn phòng. Một làm gió ẩm ướt tớp lấy gã như một hơi thở nóng hổi. Cái thứ mùi ngọt ngào giả tạo của chết chóc tràn ngập, cùng với cái sức mạnh đã đè nặng lên gã như ở Hội Oz và viện điều dưỡng.
“Đây là thế giới của mày,” cuối cùng gã nói.
“Phải. Quỷ giới sẽ thay thế nhân giới. Nó sẽ lan rộng từ cánh cổng này cho đến khi tất cả mọi thứ đều bị nuốt trọn.”
Gilver nâng kiếm lên, có vẻ đã hồi phục từ đòn tấn công cuối cùng của Dante.
“Nơi này chính là thứ bệnh ung nhọt cho nhưng linh hồn khiếm khuyết như mi. Mi biết tại sao không? Mi có nhận thấy nó theo bản năng không?”
“Mày nói cho tao biết coi.”
Dante khinh khỉnh nhưng gã bấu chặt lấy kiếm cho chắc dạ. Hô hấp và nhịp tim của gã đang tăng lên, cũng giống như lần gã đi xuống tầng hầm bệnh viện. Lần đấy gã chỉ đủ sức đến chỗ Jessica, giờ gã biết mình sẽ không thể thắng nổi Gilver.
Chỉ cầm kiếm cũng có vẻ rút đi sức lực của gã, từng hơi thở như trút những luồng lửa vào lồng ngực gã.
Bình tĩnh nào. Bình tĩnh nào. Không thể để y thấy sự yếu đuối của mình.
Dante trỏ mũi kiếm lên không.
“Ta không thể chỉ một đòn mà hạ được mi,” Gilver thừa nhận.
“Nhưng ta cũng thắc mắc liệu mi có thể khóa kiếm đến được ba lần nữa.”
“Áo giáp của mày đã kéo mày xuống rồi,” Dante vặn lại.
“Tao tự hỏi mày tránh nổi đòn của tao được ba lần nữa không.”
Họ lườm nhau. Thời gian xung quanh cứ dần trôi, được đánh dấu bởi thứ mùi hôi thối của thịt rữa và bầu không khí dồn nén đến độ bóp nát được. Không ai di chuyển, dù cả hai đều nhận ra Dante đang dần trở lên yếu hơn.
Tình trạng giằng co hóa thành một sự công kích đồng thời.
Cả hai chiến binh lao vào nhau, dùng kiếm chém xuyên không khí. Nhưng thanh kiếm của Dante đã thay đổi trong thời gian bị đình trệ.
Gilver trợn mắt nhìn thứ vũ khí.
“Cái gì vậy?”
“Hình dạng thật của nó. Nhìn đi khi vẫn còn có thể.”
Kiếm của Dante bào mẻ lớp áo giáp đen xù xì, nhảy nhót như một cánh hoa phiêu dật trong gió. Sự tàn bạo tuyệt đối của đòn đánh khiến Dante cũng phải ngạc nhiên. Thanh kiếm khổng lồ dường như tự di chuyển theo ý muốn.
“Mi đã lấy nó từ đâu?”
Gilver kêu lên, lùi lại dưới sự thịnh nộ của lưỡi kiếm,
“Đây là kỉ vật yêu thích của tao lấy từ địa ngục đấy, băng mặt.”
Dante tiếp tục tấn công, phá vỡ một mảng lớn áo giáp kẻ thù. Bộ giáp dường như có sự sống, phun ra chất lỏng đen theo từng vết đâm.
Gilver lùi bước trước đòn đánh, vừa phân tích cách tấn công của Dante. Cuối cùng, thanh kiếm kia cũng chém vào không khí...Gilver đã rút lui.
“Ta đã thấy được cách đánh của mi rồi, Dante. Chiến thắng là của ta.”
Giờ thì y dễ dàng né được những nhát kiếm của Dante và đâm ngược trở lại.
“Né được tao có một lần thì đừng có tự mãn như thế!"
Dante vung kiếm dọc đường của Gilver. Hai thanh kiếm va vào nhau, phát ra âm thanh rền vang. Họ lại một lần nữa khóa kiếm với nhau.
“Mi đã hiểu khả năng của ta ở đây chưa, Dante?
” Dante nở nụ cười méo xệch.
“Không tệ đâu.”
Hai chiến binh tách nhau ra và lại vung kiếm, hai lưỡi kiếm va vào nhau kêu lên lanh lảnh một lần nữa.
“Ta có thể đọc được nó, Dante. Ta biết tất cả mọi thứ thanh kiếm đó có thể làm được.”
“Cái gì? Làm sao mà mi có thể?”
Lời xác nhận khiến Dante mất cân bằng. Gilver đứng thẳng lên, tự tin tỏa ra trong người y.
Y đọc được thanh kiếm - thanh kiếm mà Cha cho mình ư. Làm thế nào mà nó có thể dễ dàng bị đọc được bởi bất cứ ai khác ngoài mình?
Dante mất tự chủ với những kí ức không mời về cha mình. Sparda đã phản bội và rời khỏi quỷ giới. Ông đã đem kiếm thuật siêu đẳng của mình theo và truyền lại thứ di sản chết chóc đó cho đứa con. Liệu có còn những bậc thầy kiếm thuật khác ở quỷ giới?
Sự ngờ vực xảo trá hiện lên trong Dante, sự ngập ngừng dễ dàng bị đối thủ của gã phát hiện. Gilver đã nhận ra yếu điểm này gần như trước cả Dante.
“Kếu thúc rồi, Dante!”
Gilver liên tục đâm thật mạnh kiếm vào Dante, gã quay ra cản lại. Nhưng vô ích. Những kĩ thuật tấn công nhanh chóng của cha gã rút cạn sức lực của gã và Dante nhận thấy mình căn thời gian sai hoàn toàn.
Gilver vung kiếm, gạt kiếm khỏi tay Dante.
“Và giờ thì hết rồi!” Y ré lên.
Dante dồn người lên các đầu ngón chân. Kiếm của gã ở quá xa còn Gilver thì quá nhanh. Cơ hội duy nhất của gã là né những cú đâm chém liên tục chỉ cách gã trong khoảnh khắc.
Con quỷ quấn băng thật chẳng vừa. Y lao lên trấn áp Dante không một lời cảnh báo, cú phất tay màu mè đầy kĩ thuật của một tay thế giới ngầm đích thực. Bổ xuống, chém lên, đâm mạnh. Lưỡi kiếm của gã hát lên trong không trung với một tốc độ phi thường.
Dante nhảy né đòn tấn công, mái tóc bạc của gã bay phần phật. Cái áo khoác đỏ rực của gã vỗ lên thành điệu vũ nhịp nhàng với từng động tác. Gã không có thời gian để rút súng ra và Gilver quá xa để có thể đấu tay không.
“Mi đã không còn chỗ để chạy nữa. Sao mi không đầu hàng đi?”
Gilver nói bằng giọng quả quyết chiến thắng. Y không đánh trúng được Dante, nhưng mỗi đòn của y đều nhanh chóng xé rách cái áo khoác đỏ.
Tất nhiên rồi, Dante nghĩ.
Gã từ từ thu hẹp khoảng cách giữa mình và Gilver. Gã có hai lựa chọn chiến đấu, nhưng gã đoán đám súng sẽ trở lên vô dụng trước cái giáp đen xì kia. Điều đấy có nghĩa là chỉ còn cách đấu tay không trực diện. Nếu có thể túm lấy bộ giáp, gã có thể còn cơ hội. Gã dấn tới, đánh liều với lưỡi kiếm của Gilver để vào được vị trí thuận lợi.
“Tao không ngồi yên chịu chết đâu!”
Dante bật tới. Hành động này để lộ lưng gã những đây là cơ hội duy nhất. Gilver tấn công bằng một đòn tàn nhẫn, rạch một đường dài đỏ rực dọc lưng Dante.
Dante nghiến răng và lao về phía chân Gilver.
Nhưng con quỷ đã có chiến thuật khác.
“Định chơi chiêu móc à. Có cố gắng.”
Gilver rút một khẩu súng quen thuộc từ đâu đó trong áo giáp, cầm kiếm bằng một tay.
Dante nhận ra món vũ khí ngay lập tức.
“Đấy là của bà già!”
Gilver bắn liền hai viên đạn trong khẩu súng săn gã lấy từ cửa tiệm của Goldstein.
“Ta đoán lần này ta sẽ là người được quyền nói ‘jackpot!’”
Những viên đạn xé toạc chân Dante, tạo những bông hoa đỏ thắm bắn tung trong không khí. Dante ngã vật xuống trước Gilver, rên rỉ đầy bất lực. Cơn đau đớn kinh khủng hơn bất cứ thứ gì gã từng chịu đựng. Nó như một cái que cời than nóng rực dí sâu vào não gã, cản trở mọi ý nghĩ mạch lạc. Cả hai đùi gã đã bị rách nát đến không còn có thể sử dụng. Máu tạo thành những bong bóng đỏ rực trên miệng Dante.
Gilver đứng trên con mồi của mình, đầy mê mẩn.
“Đúng là một âm thanh tuyệt diệu. Biểu cảm quằn quại đau đớn của mi thật là xinh đẹp.”
Y dường như uống lấy sự thống khổ.
“Thôi đi...thằng bệnh hoạn. Mày nghĩ...cái thứ tí tẹo thế này-”
Gilver vung khẩu súng về phía bụng của Dante và bắn một loạt nữa. Dante rống lên khi ruột gan bị thổi nát. Xương sườn của gã vỡ vụn cắm sâu vào phổi, khiến nó nhanh chóng bị máu tràn vào.
Dante không thể phát ra âm thanh nào trừ những bong bóng đỏ thẫm đang lốp bốp trên miệng. Mái tóc bạc của gã thẫm một màu máu.
“Đừng đi sớm quá, Dante. Ta chưa xong việc với mi đâu.”
Gilver dí thẳng mõm súng vào Dante, gã không thể di chuyển vào lúc này. Hai phát súng nữa vang lên. Vai của Dante trực tiếp đỡ hai phát súng ở cự li gần, xương và cơ bị nghiền nát thành thứ bột nhão không phân biệt nổi.
“Thế nào? Đã hết muốn chiến đấu chưa? Mi cảm thấy thế nào khi phải lăn lộn như một con giun thảm hai?”
Gilver như say lên cùng cơn ngây ngất.
Dante biết mình gần như chết rồi. Chân tay gã đều đã bị phá hủy. Gã không thể chạy nổi chứ đừng nói là di chuyển chỉ một phân.
Cơn đau dữ dội dày vò từng dây thần kinh một khiến gã không thể nghĩ nổi một điều đơn giản.
Gilver cúi người xuống thì thầm vào tai Dante.
“Ta đã học được hai điều trong thời gian làm một lính đánh thuê. Đầu tiên là để có được một chiến thắng hoàn toàn, mi cần phải áp đảo kẻ thù bằng vũ lực.”
Dante phát hiện mắt mình đã không còn có thể di chuyển. Gã dồn chút sức lực cuối cùng để hắt ra hai âm tiết.
“Mẹ mày.”
Gilver đá Dante, nghiến đầu ngón chân bọc giáp sâu vào trong bụng gã. Một khi tiếng hét dịu đi, gã lại áp sát vào.
“Điều thứ hai ta học được là luôn che giấu tài năng thực sự của mình, để vượt qua dự tính của kẻ thù. Không phải đều là tiểu xảo quen thuộc của mi sao, Dante?”
Dante hổn hển cố gắng thở.
“Ta đã có thể chứng minh được cái mình đã học. Giữa mi và ta, đội quân ta triệu hồi đã khiến ta thất vọng. Chúng không thể có mặt ở đây vào ngày hôm nay. Thật tiếc là chúng không thể thấy được điều này.
Gilver ném khẩu súng đi và cầm thanh kiếm tinh xảo của mình bằng cả hai tay.
“Đến lúc kết thúc chuyện này rồi. Dù đầy khiếm khuyết, mi vẫn là một trong số chúng ta. Vết thương của mi rồi cũng sẽ lành. Nhưng trước khi điều đấy xảy ra...”
Gilver căn thanh katana của mình phía trên trái tim Dante.
“Nếu ta cắt thứ này ra, mi sẽ không thể hồi phục, dù có bao nhiêu máu quỷ chảy trong người. Chết bình yên nhé, Dante. Mạng của mi thuộc về ta.”
Gilver đâm kiếm xuống. Dante chẳng thể làm gì hơn là kinh hãi nhìn mũi kiếm lao về phía gã. Thời gian dường như chậm lại.
Thanh kiếm lún vào trong ngực Dante, xé rách cái áo khoác dày trên đường đi tới trái tim của gã.
Không một lời cảnh báo, thanh kiếm đụng trúng một vật cứng. Sự va chạm đẩy lưỡi kiếm sang bên trái, lệch khỏi tim Dante.
“Cái gì?”
Gliver ngạc nhiên.
Dante chọn chính lúc đó để phát chút sức lực cuối cùng. Gã dùng mắt cá đá xuống đất đẩy hai chân lên không. Thân dưới của gã theo đà được kéo lên cho đến lúc gã thoáng cân bằng ngược được bằng đầu. Hai cánh tay vô dụng của gã rơi xuống đất.
Gilver nhận ra Dante đã giữ chặt khẩu súng cồng kềnh của mình suốt toàn bộ thời gian. Hai cánh tay vô dụng của gã rủ xuống, kéo hai khẩu súng ra khỏi vỏ bao treo ngược. Dante siết còi súng khi tay mình cong xuống, xả ra một loạt đạn.
Nòng súng chỉ cách Gilver có vài centimét, y vung tay ra che mặt. Những viên đạn được bắn ra từ tác phẩm cuối cùng của Goldstein xé toạc không khí như thể có sự sống, đầy căm thù tìm kiếm Gilver.
Con quỷ biết ngay lập tức y đã phạm sai lầm vào việc cho rằng súng là thứ vũ khí vô dụng làm bởi bàn tay con người. Chỉ trước khi những viên đạn xé qua bộ giáp đen của mình, y nhận ra nó hoàn toàn vô dụng. Chấn động làm nát bộ giáp của gã, tạo thành một mạng lưới những vết nứt như mạng nhện lan khắp bề mặt nó.
“Không thể nào!” Gilver rít lên.
Những vết nứt bắt đầu phát sáng.
“Jackpot!” Dante thốt lên.
“Nhưng mi đã thua rồi! Ta đã thắ-ư...Á!”
Bộ giáp của Gilver phát nổ. Những viên đạn ngấu nghiến phần cơ thể bị lộ ra của y, khoét những lỗ đen sâu hoắm vào da thịt. Và rồi Gilver nhìn thấy rõ nó. Có thứ gì đó trong chính những viên đạn.
Y thấy khuôn mặt Goldstein lóe lên trong khoảnh khắc - thấy vẻ mặt tức giận của Grue. Một nỗi sợ bất thường bao phủ tâm trí y. Có thứ gì đó trong y bị thổi tung, đập cơ thể y vào trần nhà. Y rơi mạnh xuống sàn.
Những viên đạn tiếp tục xuyên qua gã, khoan thủng bức tường của quỷ giới.
Đầu của Gilver ngả xuống vô dụng. Dịch thể đen ngòm tràn ra từ vết thương của y. Những mảnh vỡ lấp lánh của từ áo giáp của y rải rác trên sàn.
Có thứ gì đó sáng lên mờ mờ trên lồng ngực bị xé rách của Dante.
Chiếc dây chuyền gã chưa từng cởi ra, kể cả khi không mặc đồ. Thứ kỉ vật duy nhất Dante có từ người mẹ rất đẹp của mình, người đã bị giết ngay trước mắt gã rất lâu về trước.
Sợi dây chuyền đã cản kiếm của Gilver cứu mạng Dante.
Rốt cuộc thì mẹ vẫn cứu con. Hẳn là con vẫn là đứa bé con của mẹ.
Trong cơn đau đớn, Dante từ từ quay đầu nhìn Gilver, kẻ đã gục xuống bất tỉnh trước gã. Những lớp băng quấn mặt y đang từ từ rời ra.
Dante thấy những sợi tóc bạc.
Gã kêu lên kinh hãi. Mắt của Gilver đang mở, nhìn Dante đầy căm ghét. Những lớp băng gần như rơi ra hoàn toàn, để lộ một khuôn mặt quen thuộc.
Như thể Dante đang nhìn vào gương.
“Gì chứ...Sao mày lại mang khuôn mặt của tao?”
Gilver nhổ máu ra, không thể nói lên lời. Ánh nhìn của y đầy ác độc đến nỗi nó tỏa ra như thể một nguồn lực có thật, một lời hứa báo thù.
Nhưng Dante đã không còn nhìn vào mặt Gilver nữa. Một chiếc dây chuyền đã lộ ra dưới áo kẻ thù của gã. Một chiếc dây chuyền giống hệt của gã.
“Chuyện gì thế này? Mày là ai?” Gã thì thào đầy sợ hãi.
Dante dùng toàn bộ ý chí lê thân mình tới gần. Những cơn đau đớn đe dọa đánh gã bất tỉnh.
“Tại sao mày có nó? Tại sao một con quỷ lại có cái dây đó? Trả lời tao đi!”
Nhưng Gilver đã không còn có thể nói, và có thể cũng không còn nghe được.
“Nói gì đi! Bất cứ cái gì cũng được! Gilver!”
Dante dùng hết sức trượt về phía Gilver. Nhưng cơ thể con quỷ bắt đầu tan ra trong làn không khí lạnh lẽo của quán rượu. Quán rượu dường như biến đổi cùng với nó, chậm chạm đến mức gần như không thể nhận ra được thoát khỏi sự kìm kẹp của quỷ giới, trở về tình trạng bình thường của mình.
“Chờ đã! Gilver! Mày là ai?”
Gương mặt Gilver vẫn méo mó bởi nỗi căm thù kể cả khi nó đang tan ra từng phân tử một.
“Gilver!” gã tuyệt vọng gào lên.
Ánh mặt trời lọt qua những lỗ thủng do đạn của Dante đục trên tường, xua tan đi những nguyên tử cuối cùng của cơ thể Gilver. Thứ duy nhất còn lại là thanh kiếm tao nhã của y.
Tên của Gilver được khắc trên chuôi kiếm.
Dante thấy mình giật mạnh chiếc dây chuyền ra. Gã nhìn qua nhìn lại giữa thanh kiếm và chiếc dây chuyền, cảm giác nhận ra kinh tởm hiện lên trong tâm trí gã.
Chiếc dây chuyền có khắc hai cái tên trên đấy.
Một là Dante.
Cái còn lại là Vergil.
Cái tên người anh song sinh của gã, người đã mất tích từ cái này mẹ gã chết.
Cùng một khuôn mặt. Cùng một màu tóc. Cùng chiếc dây chuyền giống nhau.
Dante đánh rơi cả hai món đồ, mặc bản thân mình ngã xuống sàn. Thanh kiếm, mất đi chủ nhân của mình, tan ra thành cát bụi.
Gilver là anh trai của Dante.
Là hai mặt của một đồng tiền.
Sự chấn động lan ra khắp người gã, đục khoét vào tâm can gã.
“Whoa! Có chuyện gì xảy ra với cậu thế?”
Một giọng nói quen thuộc kéo Dante trở về thực tại sau khi đã mải mê chìm đắm trong ý nghĩ. Gã không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Mặt trời đang sáng rực rỡ phía trên đống đổ nát của quán rượu, thế nên gã đoán là đã nhiều giờ trôi qua kể từ lúc rạng đông. Lúc cố đứng dậy theo phản xa, gã nhận ra lần đầu tiên mình bị thương đến mức nào.
Khỉ thật, mình vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Dẫu thế, gã vẫn tìm cách để đứng dậy được. Enzo trố mắt nhìn Dante
“Tony! Cậu có ổn không? Ôi hỏi ngu quá. Rõ ràng không ổn rồi Cậu còn sống không đấy?”
“Này ! Đừng có lắc tôi mạnh thế. Vết thương vẫn còn đau lắm.”
Enzo vẫn không chịu buông ra. Hắn cuống cuồng lay Dante.
“Có chuyện gì xảy ra ở đây thế?”
“Rồi, rồi. Tôi sẽ kể cho. Nhưng để tôi mượn vai anh trước đã. Chỗ này không thích hợp để nói chuyện.”
Enzo giúp Dante đứng dậy.
“Chà, nhìn cậu thê thảm thế này thật là lạ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu trong tình trạng này đấy, Tony.”
“Ừ thì có chuyện xảy ra mà. À, mà nhân tiện,” Dante dựa hẳn người vào Enzo,
“Cái tên Tony đã về hưu rồi. Từ giờ trở đi, gọi tôi là Dante.”
“Hở? Cậu đang nói gì vậy?”
“Ra ngoài tôi sẽ kể cho anh. Cái quán rượu bên góc đường sẽ là chỗ thích hợp,” Dante nói.
“Cậu đãi hả?”
Quán rượu của Bobby đổ sập ngay lúc cả hai bước ra vỉa hè bên ngoài, như thể nó đã chờ cho cả hai đi ra.
Đây là kết thúc cho một đêm đầy biến cố...
Trong khoảnh khắc đó, những cái bóng quỷ quái ẩn mình đi, và không lâu sau đó biến mất hoàn toàn khỏi trí nhớ của mọi người.