Monday, September 19, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 2 - Đoạn Kết



"Cả ngày nay cũng chỉ toàn mấy yêu cầu chán chết," Dante than vãn.

Gã đang dựa vào chiếc ghế ưa thích trong văn phòng Devil May Cry, chân để lên chiếc bàn gỗ mum. Đối với phần lớn thế giới, gã chỉ là một tay lính đánh thuê giỏi với quá khứ đầy thêu dệt. Gã có đủ việc để nuôi sống bản thân nhưng chúng đều thiếu một thứ gì đó.

Quỷ dữ. Chúng thiếu lũ quỷ.

"Tha cho tôi đi," gã làu bàu sau khi đọc thêm một bức thư đề nghị công việc nhàn hạ nữa.

"Cứ tình trạng này, đám công năng của mình sẽ đui mòn mất.”

Vài tháng đã trôi qua kể từ vụ tai nạn với Chen và Beastheads. Có kẻ đã thay thế vị trí của lão trong thế giới ngầm, đương nhiên là, nó đã trở về hoạt động như bình thường. Dante biết các bè phái chắc chắn đang đấu đá lẫn nhau và cướp đoạt quyền lực trong số những kẻ chẳng ra gì, nhưng gã không quan tâm đến những thứ như thế.

Sau trận đấu cuối cùng, Dante đã phá hủy mọi dấu vết về phòng thí nghiệm quỷ của Chen. Toàn bộ các nghiên cứu đã tiêu tan trong lửa và gã đã chắc chắn phá hủy trang thiết bị đến mức không thể sửa lại được.

Beryl đã biến mất không lâu sau đó. Có lẽ cô đang chiến đấu với lũ quỷ với tư cách một Thợ Săn Quỷ tại nơi nào đó, hoặc có lẽ cô đã quyết định bỏ lại những ngày tháng đó lại đằng sau cùng với sự phá hủy của Beastheads. Dù gì thì, cô cũng không liên lạc lại.

Cô đã cho Dante khẩu súng trường yêu dấu của mình, việc này khiến gã ngờ rằng cô cuối cùng cũng trở về với cuộc sống bình thường, vì đã trả được thù cho cha. Cô đã định để gã bán món vũ khí như bồi thường cho khoản phí chưa được trả của gã, nhưng Dante cứ giữ nó lại trong cửa hiệu.

Dante đang trầm ngâm thì cửa sổ phía trước vỡ tung.

Gã vừa mới hiểu ra sự thiệt hại này thì một thanh kiếm ngắn màu trắng cắm thẳng vào bàn của gã. Một bản đồ vải thô được cắm ngang thân nó.

Dante biết có chạy ra ngoài để xem ai là kẻ đã ném thứ vũ khí này cũng là vô dụng mà thôi. Không kẻ nào dính dáng đến những việc như thế này chịu đề nghị công việc một cách bình thường cả.

"Một bảo tàng à," gã đăm chiêu ngó tấm bản đồ.

"Một lời mời phức tạp đấy.”

Dante đảo một đồng xu giữa ngón trỏ và ngón cái rồi tung nó lên một cách khéo léo. Đồng xu quay vài vòng rồi rơi vào bàn tay gã.

"Ngửa. Vậy thì quyết định rồi. Mình sẽ nhận việc này."

Gã lôi Rebellion ra khỏi tường và tra Ebony và Ivory vào bao. Gã thích nghĩ rằng những món vũ khí luôn luôn ngứa ngáy muốn có cơ hội để được giãn gân giãn cốt.

Nó lại tiếp tục bắt đầu một lần nữa.

Vũ điệu được tô màu bởi máu và khói súng.

Tiếp tục câu truyện trong game Devil May Cry 2. 

[Novel] Devil May Cry Volume 2 - Giai đoạn 4 - Phần 4

Beryl nhìn thấy mọi thứ thông qua cánh cửa vỡ nát.

Lửa giận cháy lên trong mắt cô, nhưng vết sẹo thiêu đốt giữ cô tại vị trí. Nỗi đau đớn mỗi lần di chuyển về phía trước dù chỉ một milimét kinh khủng đến nỗi cô không thể tập trung.

Đừng như thế nữa!

Beryl đã ngồi chơi khi Dante tiêu diệt Vua Địa Ngục ở quỷ giới. Cô đã không thể di chuyển trong khoảng không, bị tê liệt bởi nỗi đau vết sẹo mang lại.

Và giờ thì cô ở đây, lặp lại cảnh đó với Chen.

Beryl quyết tâm không để Dante phải chiến đấu một mình với Beastheads.

Tôi là một Thợ Săn Quỷ! Trái tim cô đập liên hồi vì sinh lực.

"Á!" Beryl thét lên vì đau đớn khi đưa tay phải của mình ra.


Tình trạng hằm hè giữa Dante và Chen càng trở lên căng thẳng.

Chen vẫn nhìn y như vậy sau khi ăn Beastheads nhưng có thứ gì đó rõ ràng đang diễn ra trong lão.

"Ta hiểu rồi. Ác quỷ luôn được nâng đỡ bởi thứ cảm giác này.”

Chen gật đầu như thể xác nhận điều gì đó mà lão đã luôn nghi ngờ.

Dante có thể nhận thấy sự thay đổi trong bầu không khí lão phát ra. Lão đã không còn là người nhưmg cũng không phải là quỷ. Chen tỏa ra một thứ ma thuật hùng mạnh nhưng thiếu đi sự tăm tối độc ác của Địa ngục. Luồng hào quang của lão xanh rực với sự thèm khát vô độ cho sức mạnh và tri thức.

Ta muốn biết.

Ta muốn biết tất cả.

Lý do cho mọi thứ.

Ta muốn hiểu biết vô hạn.

Từ khoảnh khắc vạn vật được tạo ra cho đến giây phút hấp hối của vũ trụ.

Ta muốn khám phá giới hạn của tri thức.

Ta muốn đi tới tận cùng!

"Lão đúng là một học sinh hiếu học - Tôi phải công nhận thế.”

Bằng cách nào nó Dante đã nghe được bài lải nhải tâm linh của Chen. Nó chứng tỏ trình độ sức mạnh khiến gã lo lắng.

"Ho ho! Ta cũng thấy ngạc nhiên nữa. Ấy mà ta từng nghĩ đến việc chỉ sống một cuộc đời thú vị. Nỗi thèm khát hiểu biết này sẽ khiến ta trở thành thần thánh!"

 Thứ năng lượng kì lạ nhảy nhót xung quanh căn phòng, va đập vào nhau trong một cơn bão ma thuật - Dante và Chen đứng bình yên trong mắt bão.

Lời đùa cợt nhẹ nhàng của họ dấu những lưỡi thép sắc lẻm bên dưới. Cả hai đều biết giờ Chen đã mạnh ngang Dante…có khi còn vượt trội hơn.

"Cậu muốn ra đi thế nào đây, bạn của ta? Ta thì thích giết cậu theo cách sẽ bảo toàn cậu hoàn hảo như một mẫu vật trong bộ sưu tập của ta, nhưng cậu xứng đáng có đặc quyền được chọn.”

“Đùa dở thế làm cụt hết cả hứng đấy," Dante mỉa mai.

Trong chớp mắp, gã chém Rebellion dọc thân Chen, khiến lão chảy máu.

"Cậu đúng là con người bạo lực. Dùng kiếm đã luôn là phương thức tấn công nhàm chán. Sức mạnh vật lý luôn được đánh giá quá cao.”

Chen biến mất.

Dante vội vã nhìn xung quanh. Gã thình lình nhận thấy bị đánh từ phía sau. Gã quăng mình sang bên vừa kịp lúc một thanh kiếm khổng lồ chém xuyên qua nơi gã vừa mới đứng.

"Không tệ!" Dante nói.

"Ho ho! Ta đoán mình nên đáp trả đúng trình độ của cậu. Hiểu biết vô hạn tất nhiên chứa cả cách sử dụng kiếm.”

Chen nhảy về phía Dante với tốc độ khủng khiếp.

Dante kịp gạt đòn tấn công sang bên nhưng không thể né được cú đá theo sau nó. Gã ngã xuống đất nhưng mượn đà để lăn tới trước túm lấy chân Chen. Rồi nghiền nát bét cái chân đấy không chút ngập ngừng. Nhưng cơ hội đấy chỉ đơn thuần là một trò lừa. Chen chộp lấy cánh tay để hở của Dante và bẻ đôi nó. Dante thét lên đau đớn.

"Rất ấn tượng," Chen lấy làm lạ, không hề có dấu hiệu đau đớn

"Giữa hai chúng ta, ta ngạc nhiên là cậu lại hi sinh tay trái mình chỉ để làm mất khả năng hoạt động của ta.”

"Lão cũng không vừa. Phản ứng kiểu đó nhanh hơn cả phản xạ thần kinh. Mất cả đời luyện tập mới có thể thực hiện được những điều đó. Lão trộm nó từ ai?"

Chen tự nhận mình có bẩy mươi phần trăm là quỷ. Dante biết lão hẳn phải cho mình những khả năng khác. Bằng cách phẫu thuật. Lão là một kẻ chắp vá, làm từ kĩ năng và kinh nghiệm của người khác.

"Cậu thật sự không nhận ra khả năng của cha mình sao?"

Mạch máu trong người Dante hóa băng.

"Hãy nghĩ nó như là một cuộc chiến giữa cha và con," Chen tiếp tục.

"Đây là một cuộc đoàn tụ vốn cậu ước cũng không được. Ho ho! Và giờ thì, Dante, cậu sẽ nếm thử mùi vị thanh kiếm của vị anh hùng đã giải cứu nhân loại.”

Chen thu hẹp khoảng cách giữa cả hai một cách nhanh chóng, làm ngơ cái chân gẫy của mình. Bằng cách nào đó lão đã có được thứ vũ khí nổi tiếng của cha Dante, Hắc Hiệp sĩ Sparda. Khi đã tới nơi, Chen đã tấn công với chính những kĩ thuật và chiêu thức đã đánh bại Dante khi còn nhỏ.

Dante biết mình sẽ không chống cự được lâu với kĩ năng của cha mình - đặc biệt là trong trường hợp chỉ có một tay còn nguyên vẹn. Rebellion giờ đã không còn mấy tác dụng. Gã lôi Ebony ra và bắn một tràng.

Luồng đạn đó không trúng Chen nhưng khiến lão bỏ đòn tấn công. Dante nhận ra sức mạnh của Beastheads nghĩa là đối thủ của gã có thể thấy trước mọi đòn tấn công của gã trước khi Dante biết mình sẽ thực hiện nó. Hắn tiêu thật rồi.

Chen nhìn thấy sự nhận ra lộ trên nét mặt Dante.

"Giờ thì cậu đã hiểu rồi đấy. Nhưng đã quá muộn!"

Lão chém Dante, gã chỉ may mắn gạt được đòn tấn công bằng súng. Lưỡi kiếm đụng vào với tiếng động inh tai làm Dante biết rõ Ebony đã hỏng rồi.

"Lão thật sự bắt đầu làm tôi bực mình," Dante lầm bầm.

Tâm trí gã nhớ lại trận đấu của mình với Nelo Angleo. Cả hai anh em đã thừa hưởng kiếm pháp của cha. Cuối cùng thì Dante cũng đánh bại được anh trai mình nhưng nó không hề dễ dàng gì. Các động tác của Chen nhìn thì giống hệt nhưng thiếu đi linh hồn của nó.

Không rõ sao điều này càng làm Dante tức giận. Gã không quá quan tâm về thanh kiếm của cha mình. Dù nó là thật hay chỉ là một bản sao cũng chẳng là gì đối với gã. Nhưng cướp lấy kiếm pháp gia truyền lại là một chuyện khác. Dante nhận thấy một thứ cảm xúc sục sôi trong gã, cái cảm giác gã đã ném đi ngày gã từ bỏ cái tên mình và chọn cách sống như một lính đánh thuê loài người. Đấy là thứ cảm xúc đã tiếp sức mạnh cho cái mặt nạ mỉa mai của gã.

"Đến lúc cho lão biết nỗi khiếp sợ của một thanh quỷ kiếm thực sự rồi.”

◊   ◊   ◊   ◊   ◊

Luồng không khí đối chọi hoành hành trong căn phòng. Năng lượng ma thuật của cả hai va chạm vào nhau vang lên như sấm nổ, phá hủy các bức tường và ném tung mọi đồ đạc lên không. Toàn bộ tòa nhà kêu lên ken két trong cơn thịnh nộ, tỏa ra cái thứ mà những món đồ vật vô tri không thể có.

Nỗi sợ hãi tuyệt đối.

Đến lúc này, kể cả nhân viên trung thành nhất của Chen cũng quyết định đây là thời điểm chín mùi để mà chạy. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra nhưng mọi người đều hiểu theo bản nang đây chính là lúc để mà trốn đi.

Beryl bò từng phân tường phân một về phía phòng của Chen.

Nhịp thở của cô rối loạn, khò khè nhưng có thứ gì đó sâu trong cô đẩy cô vượt qua nỗi đau đớn. Dante đã kích hoạt mọi cái bẫy trong phòng ngoài, dù sự phá hủy mới đây của trận chiến đang diễn ra cũng tạo ra mối nguy hiểm mới. Những mảng trần nhà và tường rơi xuống xung quanh cô và sàn nhà sụp xuống một cách ngẫu nhiên.

Beryl đã quyết tâm sẽ là người chấm dứt những việc này. Cô đã đến tận đấy và xác định là mình sẽ đi đến cùng. Nhưng Beastheads gây trở ngại với vết sẹo của cô, nó truyền ra những cơn đau đớn thân xác để cản cô lại.

Cô dùng khẩu súng trường thân thuộc của mình như một cái nạng và lôi mình đứng dậy. Đây là trận chiến giữa những con quỷ, có điều Beryl biết mình sẽ cho cả hai thấy sức mạnh của loài người.

Sau khoảng thời gian dài như vô tận, cô cuối cùng cũng đến được ngưỡng cửa.

"Một chút nữa thôi," Cô thở khò khè,”Mình đã tới đây rồi.”

 Cô quăng mình vào phòng, đẩy người qua luồng năng lượng của Beastheads.

◊   ◊   ◊   ◊   ◊

"Chết đi, Chen!" Dante cảm thấy cần phải nói thế.

Gã chém mạnh Rebellion vào kiếm của Chen. Hai thứ vũ khí kêu lên canh cách vài lần trước khi luồng năng lượng bùng lên đẩy lui cả hai.

"Cậu đúng là gan lì," Chen dạm nói,”Nhưng có vẻ cậu đã quên là ta có Beastheads trong bụng.”

"Nếu lão có thể đọc được hết các chuyển động của ta, sao lão vẫn còn chưa thắng hả?"

"Đấy đã không còn là giới hạn sức mạnh của ta.”

Chen đánh lui một đòn tấn công và đưa tay trái ra.

Một luồng ánh sáng chói mắt bắn ra từ lòng bàn tay của lão và đập Dante bắn lên không trung. Tay chiến binh tóc bạc đáp lại bằng Ivory nhưng Chen dễ dàng né được loạt đạn.

"Khi ta ghép mô loài quỷ vào người, ta đã có thứ kinh nghiệm bổ ích của việc cẩn thận lựa chọn nguồn cấy ghép. Ta đã đi tới khu phế tích của mọi ngôi đền trên thế giới, thu thập những tạo tác được Sparda để lại từ hai ngàn năm trước.”

 Mắt Chen mất đi sự tập trung.

Dante đứng thở dốc phía bên kia căn phòng.

"Tìm được mộ của Sparda thì thật tốt nhưng đám truyền thuyết chưa bao giờ nói việc ông ta được chôn ở đâu. Thật đúng là may mắn không ngờ khi có thể tìm được mẫu gen trên chính lưỡi kiếm của ông ta.”

Chen cười, chế nhạo Dante với thái độ thản nhiên của mình.

"Và thế là lão nhân bản cha tôi như một con chuột trong phòng thí nghiệm. Lão hẳn phải tiêu tốn khá nhiều thời gian và tiền bạc đấy Chen.”

"Để được sống mãi mãi. Để thỏa mãn sự tò mò của ta. Không ai có thể ra tiêu chuẩn cho những thứ đó," Chen ngần ngại.

"Nhưng cơ thể loài quỷ có sức hấp dẫn đặc biệt của nó. Giờ nhờ cha cậu, ta đã có được sức mạnh để gỡ bỏ mọi vật cản giống như bản thân cậu đó.”

Chen tiến về phía Dante. Cái chân gẫy của lão đã lành hẳn.

"Có vấn đề gì thế. Hơi thở của cậu thật nặng nề và tay cậu dường như đang gây trở ngại.”

 Những vết thương vật lý hiếm khi làm giảm độ châm biếm của Dante.

Nó tự mình có nguồn sức mạnh riêng.

"Tôi chỉ đang thấy tội lỗi vì đã không chấp lão.”

“Trò lừa bịp ấn tượng đấy. Nhưng trò chơi này đã trở lên nhàm chán. Chúng ta sẽ kết thúc nó ngay bây giờ!"

Chen biến thành một khối nhờ nhờ, lao mình chạy nước rút với tốc độ nhanh hơn mắt thường có thể theo kịp.

Ta muốn biến cậu thành một mẫu vật tốt cho việc thí nghiệm.

Nhưng cậu có vẻ quá yếu ớt đế sống sót đủ lâu cho những thí nghiệm của ta.

Giống như Ducas đáng thương vậy.

Dante đáng thương.

Dante tội nghiệp.

Cậu thậm chí còn không chạm đến gót chân của cha mình.

Số mệnh của cậu chấm dứt ngay tại đây.

Dante.

Cái tên của một kẻ yếu đuối.

Dante gần như không thể theo kịp Chen, lão lao đi đây đó thành những vệt rối mắt để ném những lời xỉ nhục của mình.

Dante nhắm mắt và tập trung chờ đợi.

Dante đáng thương.

Dante tội nghiệp.

Hãy kết thúc mọi việc ở đây nhé?

Vĩnh biệt.

Hình ảnh mờ mờ của Chen cầm lấy kiếm của mình và vung nó lên cao.

Đây là lời từ biệt, Dante!

“Ta đã có đủ mấy lời lảm nhảm của lão rồi, Chen.”

Dante phóng mạnh Rebellion vào giữa trán Chen. Chen lầm rầm cái gì đó đáp lời, phun máu ra từ miệng. Dante kéo chuôi kiếm của mình và tách đầu Chen ra làm đôi.

Chính lúc đó, thanh kiếm của kẻ thù đâm vào cánh tay phải của Dante.




"Ta hẳn là đã quá mệt để sở hở đến mức thế," Dante nhận xét.

Chen chỉ rít lên.

Vết thương mới của Dante nghĩa là cả hai cánh tay của gã giờ đã thành vô dụng. Lúc này thì cả súng lẫn kiếm đều không phải là lựa chọn thích hợp.

"Ta đoán mình sẽ phải đã lão tới chết.”

Nhưng có vẻ Chen không hứng thú với việc đi chết. Cơ thể lão sôi lên một cách quái dị, kéo đầu lão xuống dưới ngực và thay thế nó bằng ba cái mõm chó. Cái u khổng lồ trên lưng lão nổ tung ra thành một cặp cánh đen. Cơ thể Chen bị vặn vẹo khi Beastheads vùng vậy để giữ lấy mạng sống của mình.

"Lão đúng là một kẻ thất bại thảm hại!"

Dante đánh tới, cố gắng đá vào cơ thể của Chen nhưng sinh vật đó né được đòn đánh. Nó vẫn nắm lấy kiếm của mình trong một tay và liền hướng mũi kiếm về phía Dante một lần nữa.

Dante không chắc liệu gã có thích tình thế bất lợi của mình không. Sức mạnh Beastheads mang lại cho gã đã biến mất. Tay gã giờ đã vô dụng dù Dante đoán mình có thể lợi dụng đà và sức nặng của cơ thể để đâm được một cú. Gã sẽ phải khiến cho đòn đánh của mình thật xứng đáng.

Gã yếu ớt nắm cánh tay phải đầy máu me của mình quanh Rebellion.

Mình đã là một người chết rồi, Dante nghĩ. Tốt nhất là lôi lão theo mình.

Cơ thể của Chen đã gần như chuyển thành Beastheads. Sinh vật đó không mù lòa tấn công Dante nhưng cũng không để lộ ra sơ hở. Dante biết nó sẽ tấn công gã toàn lực một khi sự biến đổi kết thúc.

"Dante! Tránh ra!"

Tiếng hét giúp Dante tránh khỏi việc làm điều liều lĩnh.

"Beryl?!"

 Dante chạy về phía Beastheads nhanh hết sức có thể, yếu ớt giơ Rebellion về phía trước như một lưỡi lê. Một viên đạn rít trong không khí phía trên đầu gã.

"AAuuuooohhh!"

 Con quỷ rống lên đau đớn khi viên đạn phép đâm xuyên qua ngực nó. Chấn độnng tạo một cái lỗ lớn, nó bắt đầu nuốt lấy năng lượng ma thuật vào trong một lốc xoáy cực mạnh.

Ngay lập tức, Dante tới trước mặt Beastheads và đâm Rebellion xuyên vào cái lỗ. Sự va chạm phá hủy bức tượng trong luồng ánh sáng năng lượng kêu lên răng rắc. Cơ thể Chen vỡ tan ra thành cát bụi.

Mọi chuyện kết thúc trước khi kiếm của Dante chạm đến mốc.

Dante ngã xuống vì kiệt sức.


"Jackpot.”

[Novel] Devil May Cry Volume 2 - Giai đoạn 4 - Phần 3

Chen đang điên tiết dù vẫn mặt vẫn làm bộ vui vẻ.

Lão đã không tính đến khả năng Dante và Beryl tiêu diệt được toàn bộ Hiệp sĩ Bóng Ma. Nhưng lão biết đấy chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi các kế hoạch của lão cho ra thành quả.

Sức mạnh của Beastheads nói cho lão biết khi nào thì cần chạy. Lão đã khởi động hầm thoát hiển ngay khi thấy cảnh được dự báo trôi qua. Giờ thì lão đã hiểu cách sử dụng Beastheads.

Cầu trượt thoát hiểm đưa Chen trở lại phòng khách của mình. Lão đi ngang qua một cái bàn gỗ dái ngựa khổng lồ. Một bản viết tay cổ trải trên bề mặt của nó, bản ghi chép về lịch sử loài quỷ từ hơn hai ngàn năm trước.

Chuông điện thoại đột ngột reo.

"Ông chủ Chen. Công Ty Uroboros gọi. Liên quan đến Hiệp sĩ Bóng Ma, thưa ngài. Họ có câu hỏi về việc bán bằng sáng chế của chúng ta về việc sản xuất homunculi. Ngài muốn tôi xử lý thế nào?"

Chen chùi nước mắt. Cơn chấn động dữ dội và cuộc tàn sát Hiệp sĩ Bóng Ma không thể cản tiếp tân của lão thực hiện trách nhiệm của mình. Nhân viên tốt đúng là vô giá.

"Chọn đúng thời điểm lắm, Cô Hansborough. Chuyển hết bộ phận nghiên cứu Hiệp sĩ Bóng Ma của ta cho họ. Tôi không còn hứng thú với việc tiếp tục dòng sản phẩm đấy.”

Chen đặt tay con vào giá và quay chú ý của mình về bản thảo cổ. Nếu Hiệp sĩ Bóng Ma có thể bị đánh bại bởi đạn phép của Beryl, chúng chẳng còn tác dụng gì với lão. Bán bộ phận đó ít nhất cũng đem lại chiến thắng nhỏ. Khoản tiền có được cũng không hại gì.

Mắt lão dính chặt vào một trang đặc biệt viết về trận đấu đầy hào hùng giữa Vua Địa Ngục và đội quân được lãnh đạo bởi Hắc Hiệp sĩ Sparda. Dù câu chuyện là huyền thoại trong đám tội phạm, trang giấy đặc biệt này chứa đựng những chi tiết lão chưa bao giờ thấy được ở nơi khác.

"Trong trận chiến giữa Sparda và Quỷ vương Mundus, quân đội của Vua Địa Ngục nghĩ ra chiến lược sau đây," lão đọc lớn.

Chen siết chặt Beastheads trong bàn tay phải. Lão đã đọc cuốn sách đó nhiều lần từ năm này qua năm khác đến nỗi lão gần phát ốm vì nó.

Lão đã giao cho một đội chuyên gia nghiên cứu những điều thần bí để tìm kiếm những kiến thức bị giấu trong nó và nhớ đến từng đoạn văn một, không để bất cứ từ nào lọt ra khỏi trí nhớ của lão. Nhưng lão chưa bao giờ có thể hiểu nó cho đến lúc này.

Chen đã nghĩ Beastheads sẽ khiến lão trở thành kẻ ngang hàng với Sparda. Lão tưởng tượng mình sẽ nắm giữ quyền năng của bức tượng và trở thành bất tử và thống lĩnh hoàn toàn quỷ giới. Lão còn đẩy Cậu Ducas tội nghiệp vào việc tìm kiếm và minh họa cách sử dụng Beastheads. Chen dõi theo khi bức tượng đồng hóa với Ducas và sử dụng sức mạnh của nó để đày Dante và Beryl sang thế giới khác.

Nếu ta chỉ là một kẻ tầm thường, thứ sức mạnh đó sẽ là đủ, lão nghĩ.

Nhưng lão biết trí tò mò phi thường của mình sẽ không bao giờ thỏa mãn với thứ kiến thức bị giới hạn đó. Lão đã không còn nghĩ theo khả năng sử dụng và tham vọng. Lão chỉ đơn giản là muốn biết.

Tại sao Beastheads không đồng hóa Mundus và những con quỷ dưới trướng? Liệu những sinh vật đó có thể chống lại sức mạnh của nó? Sự khác biệt giữa nạn nhân của nó và những kẻ khác là gì?

Cái ý nghĩ ấy quấy rầy lão nhiều năm trời. Chen nhìn lại vào tài liệu mà lão mới đọc.

"Hình thái quỷ thường miễn nhiễm với sức mạnh của Beastheads.”

Sinh vật đã đem bức tượng đến ngôi đền bị phá hủy đó cũng không bị hấp thụ như Chen tin lúc đầu. Kể cả bây giờ, nó vẫn đang tự do tung hoành. Tuy nhiên, lão vẫn cần một sự xác nhận.

Chen biết vài thứ về nguồn gốc của Dante. Nếu một người thường như lão có thể chống lại và điều khiển Beastheads, vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu có kẻ mang dòng máu quỷ trong người làm thế? Một thí nghiệm là cần thiết, lão nghĩ thế.

Lúc Chen sử dụng Beastheads để dự đoán tương lai, lão đã thoáng thấy hình ảnh Dante phục tùng lão. Lão nhớ lại việc Dante khẽ rụt người lại khi Beryl bắn những viên đạn phép của mình.

Chen cười khùng khục với cái kế hoạch đang được thành hình trong đầu lão. Âm thanh hoàn toàn thuần khiết và không bị vấy bẩn bởi sự hiểm độc.

Nó nghe như thể tiếng cười của Vua Địa Ngục.

◊   ◊   ◊   ◊   ◊

Dante và Beryl đã nhảy vào cầu thoát hiểm mà không suy nghĩ kĩ.

Đường ống được kết nối với vô số các ngõ nhỏ và Chen có thể đi vào bất cứ cái nào.

Thế nên họ quyết định sử dụng vết thương của Beryl như một quả rọi.

"Tôi nghĩ là đường này. Nó đau nhất.”

Beryl chỉ xuống một trong số những đường ống.

"Nếu nó không ra thì chúng ta cũng luôn có thể thôi tung toàn bộ chỗ này lên.”

Rất nhiều lần những đường ống sẽ dẫn tới một phòng nghiên cứu nơi các nhà khoa học đang vội vã đóng gói dụng cụ của mình. Phản ứng của họ giống hệt nhau mỗi lần Dante và Beryl thò đầu vào trong phòng. Đám khoa học gia sẽ đơ ra vì sợ hãi rồi chạy mất.

Không ai trong số hai chiến binh có thể hiểu vì sao họ vẫn chưa dính phải bất cứ cuộc chiến nào.

"Tôi có cảm giác không ổn về việc này, Dante. Chúng ta đang bị đùa bỡn.”

"Ừ, hẳn thế rồi. Nó sẽ dễ dàng hơn khi đám kia làm theo đúng kịch bản," gã càu nhàu.

"Đấu với Chen đúng là kì quái. Tôi không thể hiểu nổi lão.”

“Có gì cần hiểu đâu. Lão là một trùm tội phạm và lão nắm giữ Beastheads.”

"Nhưng lão cũng vui tươi quá,"


“Có lẽ là lão nhớ ăn sáng.”

Beryl nhăn nhó và rờ vết sẹo của mình.

"Tôi nghĩ chúng ta gần đến nơi rồi. Qua cánh cửa này.”

Cánh cửa dẫn vào một phòng giải trí rộng thênh thang. Nó đơn giản mà đầy thanh lịch. Vài bức tượng điêu khắc tao nhã xếp dọc hai bên cánh cửa màu đen vững chắc phía cuối căn phòng. Cả hai đều biết Chen sẽ ở đầu bên kia. Không có dấu hiệu của bất cứ ai khác.

"Đây rõ ràng là một cái bẫy," Dante chỉ ra.

Beryl khụy xuống. Cơn đau đớn tỏa ra từ vết sẹo của cô gần như không thể chịu nổi. Beastheads đang ở gần.

"Cô chờ ở đây. Tôi sẽ phải xem qua nó," Dante nói.

Gã thản nhiên đi xuyên qua phòng giải trí. Dante mới đi được nửa đường thì sàn nhà dưới chân gã mở ra để lộ một cái hồ chứa chất lỏng gì đó đang kêu lên xì xì. Dante nhảy lên trước khi chân gã kịp mất chỗ dựa.

Cái bẫy thứ hai bật ra gần như ngay lập tức. Một loạt những mũi thương bắn ra từ bức tường. Dante xoay xở né được chúng và tìm được chỗ đáp xuống. Ngay khi chân gã chạm mặt đất, trần nhà bằng cẩm thạch trên đầu gã vỡ ra và rơi thẳng xuống sàn. Dante xoay người tránh được đường đi của nó đúng vào phút cuối cùng.

Có gì đó không ổn. Phản xạ của mình đang chậm đi.

Dante biết những cái bẫy kia chỉ đáng là trò con nít đồi với gã. Nhưng từng giây phút trôi qua, cơ thể của gã trở lên nặng nề hơn. Hay có lẽ là bầu không khí trở lên dày đặc hơn. Từng cái bẫy lại trở lên khó tránh hơn so với cái trước nó.

Não Dante chạy một cách dữ dội. Gã ốm sao? Hay đấy là do thuốc độc?

Gã không thể nhớ ra là do cái gì. Đấy chính là bản thân căn phòng.

"Kế hoạch hay đấy, Chen!"

Lão đã trông thấy phản ứng của mình với đám đạn phép của Beryl. Chắc hẳn lão có một cái máy có khả năng bòn rút ma thuật.

"Nó không có tác dụng với những cái này đâu!"

 Dante rút Ebony và Ivory và bắn cánh cửa vỡ ra thành từng mảnh. Gã tránh cái bẫy cuối cùng và trượt vào căn phòng như một vận động viên bóng chày nắm lấy đĩa đích.

Đấy cũng nẳm trong kế hoạch của Chen.



Dante đâm vào một nhà tù lành lạnh sền sệt như thạch. Thứ đó hoàn toàn bao bọc lấy gã. Dante lơ lửng một cách bi thảm trong khối đó, không thể điều khiển cơ thể mình. Thứ chất lỏng đó ép mình vào trong miệng, trong mũi gã, chảy xuống cổ họng gã đầy bệnh hoạn.

"Ho ho! Giờ cuối cùng chúng ta cũng có thời gian riêng với nhau.”

Chen xuất hiện trước mắt gã. Thứ thạch đấy khiến mọi thứ nhuốm một màu xanh lấp lánh.

"Ta thật sự không cần nói cho cậu điều này những quyền năng ma thuật của Beastheads mạnh đến nỗi vượt ra mọi thứ bình thường. Ta đoán cô bạn của cậu cũng bị ảnh hưởng bởi vết sẹo của mình đến nỗi không thể tự mình đến gần hơn.”

Chen mân mê bức tượng nhỏ trong tay.

Thứ dịch đó xuống đến dạ dày của Dante và bắt đầu quằn quại dữ dội. Cảm giác đó làm gã muốn ói nhưng không thể nôn ra được. Dante đã đối mặt với cảnh bất lực trước đây nhưng không có cái nào nhục nhã đến mức này.

"Ta đã tự mình bắt được một con quỷ! Vô hiệu hóa sức mạnh ma thuật là tiểu xảo đặc biệt của ta đấy. Ta đã dành nhiều năm để nghiên cứu lũ quỹ; ta biết rõ cách xử lý chúng. Thứ gel này phục vụ như chất bảo quản cho mẫu vật của ta.”

Chen giờ đã đứng gần đến nỗi mũi lão gần như chạm vào khối thạch. Mắt lão có sự xúc động của một trinh nữ phát hiện ra tình yêu đích thực.

Dante chưa từng biết kẻ nào ghê đến vậy. Trong khoảng khắc, gã ao ước một trận đấu hoành tráng giữa mình và đội quân của Vua Địa Ngục. Bất cứ thứ gì cũng tốt hơn là nghe lão quái đang nhăn nhở này trong lúc bị lơ lửng trong gel.

Chen mở lớn mắt và thì thầm rất kịch.

"Và giờ ta sẽ cho cậu Beastheads. Liệu nó sẽ xâu xé cậu như một con người? Hay cậu sẽ chống lại nó như loài quỷ? Ta mong chờ thí nghiệm vĩ đại này!"

 Dante chẳng biết đáp lại điều này kiểu gì thế nên gã chỉ nhăn nhó mặt mày.

Chen đẩy bức tượng Beastheads vào trong khối gel, đâm vào người Dante. Ba cái đầu của bức tượng sống dậy cắn thật sâu vào cơ thể gã. Người gã co giật vì đau đớn.

Dante nhìn thấy hình ảnh của một Vua Địa Ngục còn rất trẻ, cơ thể lão phừng phừng năng lượng ma thuật. Gã thấy những cảnh Mundus điều khiển hằng hà xa số những đội quân quỷ dữ đến áp đảo thế giới loài người mà không gặp chút trở ngại.

Đấy chính là những ảnh chụp trong đầu của cuộc chiến tranh hai nghìn năm trước mà Dante vẫn được nghe qua truyện thần thoại. Gã không hiểu vì sao Beastheads lại chia sẽ những kí ức này. Nó có thuộc về kẻ nào có mặt ở đấy từ nhiều thế kỉ trước?

Ducas đã nhìn vào tương lai và trả giá bằng việc bị bòn rút sinh mệnh chính mình. Chen đã nhìn thấy những khuôn mặt đau đớn của hàng ngàn kẻ có chung số phận giống Ducas sau khi lão hồi phục lại bức tượng. Nhưng có thứ gì khác đang diễn ra với Dante.

Hơi nóng thiêu đốt tràn ngập trong gã, nhưng thứ gel bao bọc này lại làm cân bằng chống lại nó. Cơ thể Dante đang hồi phục lại sức mạnh bị mất của mình, được cung cấp năng lượng bởi thứ sức mạnh bóng tối do Beastheads tác động vào bản chất loài quỷ trong gã. Gã nhớ đến câu chuyện của Beryl về ngôi đền; cô đã bắn một cách vô dụng vào con quỷ đang cầm Beastheads lúc bấy giờ.

"Chính nó!" Chen kêu lên.

"Đây chính là vẻ đẹp rực rỡ của Beastheads!"

Dante nhận ra điều gì đang diễn ra. Sức mạnh của gã đã được hồi phục hoàn toàn, Beastheads thu răng nanh lại và trở lại làm tượng đá.

Tôi không nghĩ là lão hiểu đâu, Chen.

Dante thấy hàm Chen trễ xuống khi gã rút Rebellion ra khi vẫn còn ở trong khối thạch. Gã dùng kiếm xẻ một con đường xuyên qua cái cục đó.

Chen liền đứng thẳng dậy.

"Ta hiểu rồi.”

Và trong khoảnh khắc đó, cả lão và Dante đều hiểu lý do vì sao Beastheads không bao giờ đồng hóa với bất cứ con quỷ nào dùng nó. Đấy cũng chính là lý do Dante có thể mở đường thoát ra khỏi cái quan tài bằng gel và đứng trước mặt Chen.

"Beastheads ăn mòn con người chúng ta và bổ sung sức mạnh cho lũ quỷ bọn mi. Giống như một máy chuyển đổi sức mạnh nhờ linh hồn!"

“Chắc thế.”

Dante nhún vai. Sức mạnh thấm đẫm gã bây giờ không tốt mà cũng chẳng xấu. Nó chỉ đơn giản là sức mạnh.

Bất cứ ai sử dụng nó đều có thể sắp đặt lại thực tại theo ý mình, dù tốt hay xấu hơn.

"Ho ho! Một kết luận cực kì thú vị. Ta nên đăng kí bằng sáng chế cho cái này. Quá trình chuyển đổi con người thành năng lượng ma thuật đơn giản. Công ty của ta sẽ có công việc khó khăn phải làm sắp tới đây.”

Mắt Chen ươn ướt.

Dante nghĩ Chen là một hình mẫu đáng kinh tởm của nhân loại. Kể cả lúc này khi đối mặt với cái chết không tránh khỏi dưới tay Dante, Chen vẫn chỉ tập trung vào ham muốn tri thức của mình.

"Thật tuyệt vời! Ta sẽ bắt đầu nghiên cứu ngay lập tức!"

 Chen lạch bạch chạy đi đầy kích động.

"Này! Chờ đã!" Dante bối rối.

"Tôi không biết liệu lão bình thường vẫn điên thế này hay đây chỉ là trò lừa đảo thôi. Nhưng cả hai chúng ta đều biết rằng tôi sẽ không để lão ra khỏi đây với Beastheads.”

Chen dừng lại. Lão quay đầu lại, cười đầy độc ác.

"Cậu muốn lấy nó khỏi tôi sao?"

"Phải.”

"Bằng vũ lực, tôi cho là thế.”

“Đương nhiên.”

Chen cười khúc khích.

Dante thấy toàn bộ khung cảnh này thật kinh khủng. Chen không có vũ khí hay bất cứ sự bảo vệ nào trong khi Dante lại sử dụng sức mạnh to lớn được hồi phục bởi Beastheads.

"Cậu biết không," Chen cuối cùng cũng nói.”Suýt nữa thì tôi đã định để cậu sống.”

Câu bình luận này làm Dante bối rối.

Chen không có đến một tí sức mạnh, nhưng lại nói năng với cái giọng của kẻ tự tin tuyệt đối vào vị trí của mình. Chen quay lại để đối mặt hoàn toàn với Dante. Lão dùng một tay đưa Beastheads lên.

"Ta sợ là cậu khiến ta không còn sự lựa chọn nào khác.”

Dante không rõ mình mong chờ điều gì sẽ xảy ra nhưng hành động tiếp theo của kẻ thù rõ ràng không nằm trong tính toán. Chen mở to miệng và ném Beastheads vào. Lão nhai mạnh và bắt đầu nghiến nó thành bột với hàm răng đều như bắp của mình.

"Lão làm thế để được gì?" Dante hỏi.

Chen nhai tóp tép bức tượng.

"Kể từ khi còn bé, ta đã ép cơ thể mình vượt qua mọi giới hạn. Cơ thể của ta đã chịu đựng những thử thách không tưởng. Giờ thì bẩy mươi phần trăm cơ thể ta là quỷ. Cậu nghĩ ta sẽ để phí công vô ích đám nghiên cứu của mình sao? Và vừa rồi cậu đã chứng minh có ta thấy cách sử dụng sức mạnh của Beastheads. Nó không làm hại kẻ mang dòng máu của quỷ.”

 Chen nuốt và phần cuối cùng của bức tượng biến mất trong bụng lão.

"Cậu Ducas trẻ tuổi đã minh chứng là mình đã thừa hưởng sức mạnh của Beastheads khi nuốt lấy nó?"

"Lão điên à?"

"Đương nhiên là ta cũng muốn làm thêm vài thí nghiệm nữa. Nhưng ta đoán cần phải kiểm tra giả thyết của mình ngay tại đây.”

Chen cười điên dại. Khóe miệng của lão nâng đến tận mang tai.


Toàn bộ ánh sáng trong căn phòng tắt ngấm và nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, tạo ra một cơn gió dữ dội. Một tập hợp quái dị những xúc cảm của con người xoáy tít trong bóng tối. Bóng tối đó trở thành một cơn bão tấn công Dante. 

[Novel] Devil May Cry Volume 2 - Giai đoạn 4 - Phần 2

Toàn bộ tòa nhà lắc lư bần bật.

Toàn bộ phần còn lại của thành phố vẫn đứng yên nhưng những phòng thí nghiệm rung lên dữ dội. Thứ nhịp điệu không đều đánh ngã cả số chai lọ thí nghiệm lẫn nhà nghiên cứu. Nhưng kì lạ thay, máy ghi địa chấn trong nhà không hề xác nhận điều gì cả.

"Đây là một rung chấn!"

"Lớn lắm phải không?" Dante vật lộn đứng dậy.

"Không có vẻ gì là một cơn động đất bình thường cả.”

Cả hai chiến binh bám vào tường để tránh bị ngã lần nữa. Căn phòng như chồm lên rồi rung lắc dữ dôi, Dante và Beryl thường thấy chân họ bị gạt lên trời.

Cơn rung chấn này không làm mất sự tập trung của Beryl. Cô nhận ra mình có thể giữ bình tĩnh nhờ tập chung vào vết sẹo đang thiêu đốt. Nếu nó nóng cháy lên nghĩa là Beastheads vẫn còn ở đây. Được lắm.

Beryl đoán bức tượng hẳn sẽ ở tâm chấn. Có nghĩa đây là một cơn động đất tạo ra bởi ma thuật. Nó theo mẫu rồi.

Beryl cố để hiểu nhịp điệu rung lắc dữ tợn, nhưng nó quá rắc rối. Những rõ ràng cơn rung chấn này tuân theo một số luật lệ.

Beryl vuốt ve vết sẹo của mình. Cô không thể để mất một cơ hội nữa với Beasthead.

◊   ◊   ◊   ◊   ◊

"Chuyện vớ vẩn gì thế này?" Chen kêu lên.

"Nó đã bắt đầu rồi sao?"

Đám nhân viên chạy loạn như lũ rắn mất đầu, trốn dưới gầm bàn hay chạy ra lối thoát hiểm. Chen chỉ từ từ đi tới với vẻ ngây ngất. Lão có thể cảm thấy nó - thứ năng lượng thuần khiết bùng lên từ quỷ giới.

Sự bùng nổ này thoáng cho lão thấy được những ký ức chung. Phần lớn là sự ác cảm.

Chen không có khả năng sử dụng ma thuật hay thậm chí cảm nhận được nó một cách rõ ràng. Lão thiếu liên mối liên kết trực tiếp mà cả Beryl và thậm chí Dante có được. Nhưng lão đã đọc nhiều tài liệu về ma thuật hơn bất cứ ai trên đời và có thể nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.

"Đây là sự hồi sinh của mày sao? Beastheads đã trở lại với hình dáng nguyên gốc của nó?"

 Chen chuyển thành chạy bộ, cặp má núng nính của lão ửng lên như một cậu học sinh. Lão đẩy đám nhân viên sang bên và nhảy qua những nhà khoa học đang bò trên sàn.

"Ho ho! Ta tới rồi! Ta sẽ đáp lại lời kêu gọi của mi!"

 Một âm thanh tang tóc vang lên ầm ầm trong tâm trí lão.

Mi có thèm khát sức mạnh của ta?

 Đây là một câu hỏi đủ đơn giản nhưng Chen không thể trả lời ngay lập tức.

Lão choáng ngợp với thứ cảm xúc mà lão đã theo đuổi cả đời mình. Đây là sự sung sướng lão mới đạt được có ba lần trong đời, một cảm giác say sưa gần giống như là yêu.

Lần đầu tiên lão cảm thấy nó là khi nắm được quyền điều khiển Gia đình sau cái chết yểu của cha lão. Lão cảm thấy nó lại khi lần đầu được tự mắt nhìn thấy một con quỷ và lần nữa khi tạo ra được Hiệp sĩ Bóng Ma đầu tiên của mình.

Toàn bộ công sức từng đấy năm của lão là dành cho việc có lại được cảm giác này.

Và nó đây rồi.

"Phải! Ta muốn có nó. Ta muốn có thứ sức mạnh đó.”

Chen mở tung cánh cửa và trượt vào phòng thí nghiệm nơi lão để Ducas bằng đá.

"Ho ho!"

Lão há hốc miệng ngạc nhiên, không thể nói lên lời. Bất cứ điều gì chuẩn bị xảy ra, nó sẽ xảy ra ngay trước mắt lão.

Ducas tội nghiệp bị hóa đá đã biến mất, bị thay thế trong tủ kính bằng một ngọn lửa đang chập chờn. Ánh lửa lạnh lẽo liếm lấy toàn bộ bên trong hòm chứa.

Nó thay đổi màu sắc và hình dạng một cách ngẫu nhiên. Ngọn lửa không sức nóng của quỷ giới.

Hàng nghìn khuôn mặt hiện lện rồi gập lên trên cái khác bên kia ngọn lửa. Ducas thoáng xuất hiện và Chen nhận ra chúng chính là khuôn mặt của những kẻ có kết nối với Beastheads trong hàng trăm năm qua. Kẻ nào cũng đều mang vẻ mặt đớn đau buồn thảm hay phẫn uất.

 Màn trưng bày im lìm như thể lễ kỉ niễm ảm đạm của sự thống khổ. Nó kiêu hãnh khoe khoang sự thống trị của loài quỷ với mọi sự sống.

Chen thấy nó thật thú vị.

"Tuyệt vời! Thật sự tuyệt vời!"

Lão tươi cười đầy phấn khích.

Ngọn lửa lạnh lẽo nhảy nhót trước mặt lão. Kẻ kém cỏi hơn đã không thể chịu nổi cảnh tượng khủng khiếp này. Nhưng Chen quá hoài bão để mà bị mê hoặc bởi nó.

Việc này truyền cảm hứng cho lão, đẩy trí tò mò của lão lên một tầm cao mới. Thói tham lam tri thức của lão không biết đến giới hạn nữa.

Lão tiến tới trước, đâm xuyên qua thức sức ép ma thuật vốn đẩy lùi tất cả những kẻ khác.

Sai rồi. Mi sai rồi. Ta là…

Giọng nói đấy đầy tang thương. Thậm chí còn bối rối.

Nhưng Chen đã không còn có thể nghe thấy nó. Linh hồn lão hoàn toàn bị thống trị bởi nỗi tò mò vô độ. Nổi sôi sục một cách điên rồ, đẩy cơ thể lão đến gần hơn với ngọn lửa lạnh lẽo.

Khi lão tiến tới gần, tia lửa bập bùng tắt ngấm. Những khuôn mặt tụ lại thành một cục tối màu, xoay tròn đầy hối tiếc.

Chen với tới cái tủ và đặt tay mình lên lớp kính.

Cái tủ cường lực vỡ tan tành. Tấm kính chống đạn nổ thành vô số những giọp nước mắt lấp lánh, biến mất ngay trước khi chạm xuống mặt đất.

"Ta đã khao khát điều này từ lâu lắm rồi," Chen thì thầm như mê sảng.

Lão nhẹ nhàng đưa tay vào trong phần còn sót lại của cái tủ. Thứ vật chất đen tối đã chuyển mình thành hình dạng bức tượng Beastheads nhỏ. Chen nhẹ nhàng nắm lấy thứ đó.

Cơn chấn động lập tức dịu đi.

"Ta hiểu rồi," Chen thì thầm dịu dàng.

"Mi đã ngấu nghiến vô số con người trong hình dạng này. Giờ ta đã hiểu rồi.”

Bức tượng không trả lời.

Chen nhìn chăm chăm vào những con mắt nhỏ của nó.

"Tại sao chúng ta không bắt đầu với tương lai nhỉ? Hãy nói cho ta biết định mệnh đã sắp đặt gì cho ta.”

Lão đã thấy Ducas sử dụng Beastheads trước tai nạn đáng tiếc trên du thuyền.

Giờ lão siết lấy bức tượng. Những hình ảnh sặc sỡ tràn ngập trong đầu lão. Dù lão biết nó sẽ xảy ra, lão cũng không thể ngờ là nó sẽ mạnh mẽ và diễn ra nhanh đến thế.

Chen không còn khái niệm về thời gian hay không gian. Hình ảnh này nối tiếp hình ảnh kia tấn công tâm trí lão nhưng lão không thể giải thích được chúng. Lão đứng một mình khi hai cái bóng đổ về phía lão. Một mang theo khẩu súng trường khổng lồ trong khi cái bóng còn lại sử dụng hai khẩu súng lục lớn và có chiếc áo khoác đỏ vô cùng nổi bật.

Dante và Beryl. Chúng còn sống.

Chen giật mình trở lại thực tại khi nghe thấy tiếng bước chân tiến tới gần.

Đã đến rồi sao? Chen tự cười hinh hích.

Nếu tiếng bước chân báo hiểu Dante và Beryl, thì nó chỉ đơn giản là chứng minh Beastheads đã dự đoán chính xác tương lại. Có nghĩa là những sức mạnh khác của nó đã sẵn sàng để được sử dụng.

"Ho ho! Ta đoán là mình lên thông báo sự hiện diện của bản thân như một tên trùm cuối xấu xa độc ác!"

"Lão nghe như một tên biến thái khi cười hi hí như thế.”

Dante bước vào phòng thí nghiệm.

"Ồ, không đâu. Ta chỉ đang nghĩ mình sẽ tiếp đón các người thật đàng hoàng. Không phải là chúng ta cần đấu khẩu trước khi đánh nhau sao? Ta nghĩ đấy là luôn là cách thực hiện nó.”

"Tôi đoán đây chính là tiệc chào mừng chúng ta trở về đấy.”

Dante dừng lại trước mặt Chen và nheo mắt với vẻ mặt gã hi vọng là cực kì ấn tượng. Ngay sau đấy, Beryl gia nhập với gã. Cả ba người đối mặt với nhau gần bóng tối.

Beryl cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng. Vết sẹo của cô bỏng rát.

"Lão hồi phục Beastheads phải không?"

Cô vuốt ve vết thương.

"Không chỉ hồi phục lại nó. Chuyện gì đã xảy ra với Ducas?"

Chen đặt tay lên che miệng.

"Đương nhiên là bị ăn mất rồi. Nói về việc đấy, ta hiểu là điều tương tự như thế cũng xảy ra với cha cô. Ho ho!"

“Mi phải cố gắng hơn mới đủ để chọc tức ta," Beryl rít lên.

"Suýt nữa thì ta đã cảm thấy thương hại cho mi, đồ con lợn. Nếu mi ăn thịt Ducas, mi chắc chắn sẽ bị ợ nóng ngay bây giờ thôi.”

Hai tiếng click cắt ngang Beryl. Dante chĩa Ebony và Ivory thẳng vào bộ ngực khổng lồ của Chen.

"Thứ đó sẽ không thực hiện điều lão muốn nó làm đâu. Nó được quỷ dữ đem tới thế giới này.”

"Ồ phải rồi.”

Chen đồng ý một cách vui vẻ.

"Loài quỷ có thật nhiều công dụng, cậu không thấy sao?"

 Lão búng ngón tay cái tách và vài tá bóng tối xuất hiện giữa lão và Dante.

"Hiệp sĩ Bóng Ma?" Dante thực sự sững sờ.

"Tôi nghĩ mình đã giết hết bọn chúng rồi chứ. Toàn bộ ở trong mấy ống nghiệm của lão.”

"Ta có đủ để giữ cậu bận bịu đến vài năm.”

"Ta thôi nói nhảm được chưa?" Beryl bực dọc gắt lên.

Cô vung khẩu súng trường vào vị trí và kéo cò.

Một lượng lớn Hiệp sĩ Bóng Ma hiện ra phía trước Chen để làm khiên chắn, chúng không hề quan tâm đến việc phải chết. Đám còn lại tản ra xung quanh phòng thí nghiệm và bắn trả.

Beryl chỉ mỉm cười.

"Bí mật đã bị lộ rồi, các cậu!"

Cô nhắm vào tấm kim loại trên trán tên Hiệp sĩ gần nhất và bắn. Hắn sụp xuống bất động trên sàn.

Đáng ngạc nhiên thay, toàn bộ đám còn lại cũng thế.

"Ôi trời, thật là tức mà," Chen tặc lưỡi.

"Ta từng lấy làm kiêu hãnh vô cùng về những Hiệp Sĩ Bóng Ma của mình. Cô đã làm thế nào vậy hả, quý cô trẻ tuổi?"

"Tôi đã nhìn thấy Vua Địa Ngục bị giết. Chúng tôi biết vài điều về quỷ ám.”

Beryl chẳng hiểu sao Chen lại muốn biết toàn bộ sự thật.

Cô lôi một chuỗi những viên đạn màu xanh sáng ra khỏi túi.

"Những đạn này được đặc biệt làm để hấp thụ và phá hủy ma thuật. Tôi đã nhờ làm chúng khi còn trong quỷ giới. Có vẽ lũ đồ chơi của lão không thích chúng cho lắm.”

"Cái gì?"

 Dante giận dữ quay sang Beryl.

"Cô có những cái đấy? Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết nhé!"

"Chúng được thiết kế theo kích cỡ dành riêng cho súng của tôi. Khi anh giải thích cách xử lý mấy mẫu vật kinh tởm ở chỗ đó, tôi đã nghĩ chúng sẽ có hữu ích.”

 Beryl tra đạn vào súng và quay ra đối mặt với Chen.

"À phải rồi. Lão chắc phải biết là chúng tôi đã phá hủy toàn bộ lũ chuột thí nghiệm của lão ở kia.”

"Chà điều đó chắc chắn đẩy ta vào hoàn cảnh khó chịu," Chen nói.

"Ta đoán thế có nghĩa là giờ chỉ còn lại ba chúng ta. Ba chúng ta và Beastheads, phải rồi.”

Bery không nói gì. Cô nhẹ nhàng quay súng về phía Chen và bắn năm phát.

Dante có thể cảm thấy tác dụng của những viên đạn được yểm bùa. Gã cũng có một phần năng lượng ma thuật trong người nhờ mối liên kết của gã với quỷ giới.

Dù gã sẽ không chết được nếu nó biến mất, nhưng gã chắc chắn sẽ gặp khó khăn để thực hiện những khả năng chiến đấu siêu phàm nổi tiếng của mình nếu mất đi mối liên kết đó.

Chen chỉ cười.

"Ta nghĩ là mình tốt nhất là chạy thôi.”

Lão biến mất.

Những viên đạn xé xuyên không khí và đánh đổ bức tường đằng xa với tiếng nổ ầm ầm như sấm.

"Mi chạy đâu rồi, đồ hèn nhát?!" Beryl gào lên.

"Bình tĩnh nào. Nhìn này.”

Dante chỉ một lỗ hổng trên đất trước mặt họ.

Nhận ra rằng ma thuật chỉ tổ vô dụng, Chen đã dùng đến cách thoát bằng máy móc.

"Chắc lão đã xây vô số cửa hầm bé xinh như vậy trong khắp nơi này. Đúng là một kẻ đa nghi.”

Dante liếc xéo Beryl.


"Đừng lo. Chúng ta sẽ không thể lão trốn thoát.” 

[Novel] Devil May Cry Volume 2 - Giai đoạn 4 - Phần 1

Hỗn loạn nổ ra xung quanh Chen ngay từ lúc lão thức dậy.

Như bất cứ kẻ nào ở trong vị trí nắm quyền lực thật sự, Chen thường xuyên có nhiều yêu cầu về thời gian của lão hơn mức lão có thể xử lý được. Đây là bản chất công việc của lão.

Làm trùm mafia chỉ là vỏ bọc cho Chen, và dù nó cũng phải bỏ công sức gần bằng thứ lão theo đuổi thực sự, nó vẫn là ít nguy hiểm và tiêu tốn hơn.

Thỉnh thoảng, hai thế giới của lão gặp nhau.

Một đại úy đã cảnh báo cho lão biết về vấn đề với món hàng hóa vận chuyển cho một công ty lớn. Những cái thùng chứa một loại homunculus - một loại người nhân tạo được tạo thành từ yêu thuật thay vì khoa học. Chen đã sử dụng kinh nghiệm lai tạo các loài quỷ khác nhau của mình để phát triển một nguồn doanh thu mới từ lâu.

Nhưng sự thật là, Chen đã phát chán với ngành kinh doanh đấy.

Đời này, lão đã góp được một gia tài lớn đến nỗi chắc phải mất mấy đời nữa mới có thể tiêu hết chỗ đấy. Và tiền bạc thì đem lại sức mạnh. Lão có mối quan hệ mật thiết với người đại diện của các quốc gia và nắm giữ những bí mật quan trọng của khá nhiều tập đoàn nổi bật. Cả hai điều nghĩa là lão đương nhiên có sức ảnh hưởng lớn trong thế giới tội phạm ngầm và vô số các quốc gia.

Lão đã, theo đúng tiêu chuẩn của chủ nghĩa tư bản, đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp.

Tuy thế, lão từ chối việc nghỉ hưu. Lão tiếp tục treo lên đỉnh núi mới, bị thúc đấy bởi thứ nhiệt huyết hiếm thấy ở cả thế hệ trẻ.

Chen sở hữu sự tò mò vô độ. Chỉ nhờ có được những món đồ hiếm có mà phần lớn người khác không biết đến mà lão mới có thể tạm thời thỏa mãn nó. Điều này thúc đẩy sự hứng thú của lão với những điều huyền bí và dẫn đến trò chơi thuyết ưu sinh bằng gen loài quỷ.

Hoài bão của lão có thể khiến lão trở thành một vĩ nhân, hay nếu lão là một người thành thật hay thậm chí là một nhà kinh doanh có chút nhân đạo. Nhưng thay vào đó, lão may mắn được sinh ra trong một dòng dõi tội phạm lâu đời và đi tới thành công từ đáy xã hội.

Kể cả với tiêu chuẩn của Chen, luồng năng lượng đang chảy trong cơ thể lão bây giờ cực kì ấn tượng. Toàn bộ những rào cản đều bị vứt bỏ khi lão nhìn ngắm Cậu Ducas bằng đá.

Có những lĩnh vực mà loài người không nên động đến hay tham gia vào.

Bi kịch của Chen chính là không nhận ra sự thật này…

"Tôi nghe nói Cậu Ducas đây đã trải qua một sự thay đổi.”

Chen lạch bạch đi vào phòng thí nghiệm với nụ cười quen thuộc.

Khu nghiên cứu này được xây bên trong khu biệt thự của lão, được che chắn khỏi những con mắt soi mói có khả năng phát hiện ra bí mật của nó. Cơ quan chuyên về nghiên cứu loài quỷ.

Các nhà khoa học đi từ mẫu vật này đến mẫu vật khác, cả người mặc bộ đồ y tế màu trắng. Những nhà nghiên cứu ở đây cũng là tù nhân như chính lũ quỷ, dù Chen cung cấp cho họ mọi thứ xa xỉ.

Cái tủ kính chứa thứ còn lại của Ducas đã được chuyển vào phòng thí nghiệm qua đêm. Giờ nó đang được đặt giữa một bầy các nhà khoa học, nhiều người trong số họ phe phẩy máy đo trước mặt nó như thể họ đang nhảy múa hay đặt giá cổ phiếu.

Chen đằng hắng đầy lịch thiệp.

"Liệu chúng ta có cơ hội nào để mong đợi Cậu Ducas sẽ trở lại không?"

“Không thể được," một trong số các nhà nghiên cứu đeo mặt nạ nói.

"Nếu Ducas là một con quỷ thì chuyện sẽ khác. Nhưng chúng ta chưa từng thấy có người nào có thể sống sót việc bị hóa đá. Tuy nhiên, anh ta cũng chưa bị trơ hoàn toàn.”

Mắt Chen lóe lên.

"Ý anh là gì?"

"Thể tích và cân nặng của anh ta đang giảm một cách nhanh chóng. Chúng tôi không rõ khối lượng bị mất đã đi đâu?"

“Nhưng các anh có dự đoán.”

"Chúng tôi có vài giả thiết.”

Nhà khoa học đi đến chỗ một cái máy tính và đùa nghịch với bàn phím mất một lúc. Hình ảnh một bức tượng ba đầu xuất hiện trên màn hình.

"Ho ho! Tôi không biết nên nói mình đang mong đợi thứ như thế này hay không.”

"Chúng tôi biết ngài đang tìm kiếm nó, thưa ngài. Nhưng chúng tôi chưa muốn đưa ra ý tưởng của mình với ngài cho đến khi chúng tôi có nhiều dữ liệu hơn. Tôi tin rằng Ducas thực sự đang bị biến đổi thành Beastheads.”

“Mất bao lâu nữa thì nó sẽ xảy ra?"

"Nếu sự biến đổi tiếp tục diễn ra với tốc độ này, tôi dự đoán Beastheads sẽ thuộc về ngài vào chiều mai.”

Chen xoa xoa tay đầy hài lòng. Lão không thực sự nhìn thấy sự thay đổi đang diễn ra nhưng lão vẫn cứ nhìn không chán mắt.

"Ta đã làm vài điều đáng khinh bỉ với cậu đấy, Cậu Ducas trẻ tuổi. Nhưng cậu đã cho ta thấy được cách sử dụng Beastheads và rồi đưa nó đến tay ta. Vì điều đó mà ta phải cảm ơn cậu.”

Ducas đứng bất động không thể trả lời. Gương mặt hắn méo nó vì đau đớn và ngạc nhiên, miệng hắn há mở vì kinh hãi. Đến chiều mai, cái mồm đó sẽ mang hình dạng mõm chó.

"Vĩnh biệt, Cậu Ducas. Hãy cho phép chúng tôi được sử dụng cậu một cách đàng hoàng; vì đã mang Beastheads trong người mình; vì đã điều tra được khả năng thần bí của nó - ta tự hào gọi cậu là một thành viên trong Gia đình. Ho ho!"

 Tiếng cười khúc khích điên cuồng của Chen khi rời khỏi khu nghiên cứu như điệu cầu hồn cho Ducas tội nghiệp.

◊   ◊   ◊   ◊   ◊

Dante thở hắt ra tỉnh dậy.

"Tôi đang ở đâu?"

Câu hỏi của gã rơi vào im lặng. Dante đang nằm trên một mặt sàn gỗ cứng. Nước nhỏ đều đặn lên mặt gã. Mùi gì đó như chua loét tràn ngập mũi gã.

Dante ngồi dậy và chùi mặt. Dante vỗ vỗ khắp người để kiểm tra xem có bị thương chỗ nào không và chắc chắn là vũ khí của gã vẫn còn ở nguyên vị trí. Căn phòng quá tối để nhìn rõ nhưng Dante biết mình đã không còn ở trong lãnh địa của Mundus.

"Beryl? Chúng ta đã trở về chưa?"

Không có câu trả lời.

Dante lôi mình đứng dậy. Gã cảm thấy đặc biệt vui vẻ vì mới tiêu diệt được Vua Địa Ngục. Nhưng môi trường xung quanh gã thì lại quá nỗi đáng thất vọng. Cái mùi càng trở lên tệ hơn, dù Dante cho rằng đấy là do mọi giác quan của gã trở lại bình thường.

"Ra khỏi chỗ này kiểu gì bây giờ?"

 Có vẻ Dante đang ở trong một nhà kho hay phòng chứa đồ. Những thùng giấy bồi được xếp cao trên giá sắt. Gã không nhìn thấy đường ra những quyết định là sẽ đi theo thứ mùi chua nồng kia.

Beryl luôn coi mình là một Thợ Săn Quỷ. Cô ấy có thể tự lo cho bản thân mình.

Gã hi vọng thế.

◊   ◊   ◊   ◊   ◊

Beryl đã thức dậy sớm hơn Dante. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một cái xác đang phân hủy.

Cô nhảy bật lại theo phản xạ và chộp lấy khẩu súng trường của mình. Nhưng mọi thứ xung quanh cô vẫn yên tĩnh.

Beryl nhớ Dante đã đánh bại được Vua Địa Ngục  Rồi mọi thứ mờ dần đi. Giống như lần với Beastheads. Cô tư hỏi liệu điều này có nghĩa là cô đã được mang đi khỏi thế giới song song.

Dante đang ở đâu?

Cái xác dọa người đó lơ lửng trong một ống kính vẩn đục, như một mẫu vật bị ngâm trong fomanđêhít. Căn phòng rải rác đầy những thứ tương tự. Dàn máy móc cho biết nơi này hẳn là một dạng phòng thí nghiệm.

Beryl kiểm tra các vết thương trên người.

Không có. Sao lại có thể?

Cô đeo súng lên lưng. Nó đã trở lên vô dụng trước Vua Địa Ngục nhưng cô luôn cảm thấy tốt hơn khi có nó ở gần. Cô quyết định tránh xa cái mẫu vật hình người đáng sợ kia và đi ra cánh cửa duy nhất trong căn phòng.

Cô áp tai vào cánh cửa gỗ nhưng không nghe thấy gì. Cô vặn tay nắm và chậm rãi kéo cánh cửa ra. Đằng sau nó chỉ toàn là bóng tối.

Giờ thì bóng tối không là gì đối với Beryl. Cô đã thấy được thứ bóng tối đen đặc tạo thành Vua Địa Ngục. Đấy mới là bóng tối. Còn đây chỉ là sự thiếu sáng thôi.

Hoàn toàn khác hẳn, cô nghĩ.

Căn phòng mới thậm chí còn là một phòng thí nghiệm lớn hơn nữa. Những mẫu vật lớn nhỏ rải rác khắp căn phòng, nó cũng chất đầy những núi giấy tờ bừa bãi. Những chai lọ thí nghiệm tạo thành những thành phố thủy tinh be bé.

Tác dụng của chúng là bí ẩn đối với Beryl nhưng đám giấy tờ kia thì cô có thể hiểu được. Giấy tờ và bình thí nghiệm nghĩa là cô đã trở về nhà.

Beryl bước thật cẩn thận để tránh gây ra tiếng động. Ánh sáng lờ mờ dẫn tới một vùng tối hơn phía trước. Cô không thấy cánh cửa nào khác vì vậy chọn cách đi xuyên qua bóng tối.

Ánh sáng yếu ớt từ những cỗ máy không có tác dụng gì trong căn phòng mới này. Beryl có thể cảm thấy những sợi dây điện dày đặc len lỏi khắp phòng. Những mảng sáng mơ hồ phản chiếu từ hàng bể kính để dọc theo một bức tường.

Đám mẫu vật không làm Beryl vui vẻ gì nhưng cô vẫn tiếp tục tiến tới.

Bể kính gần nhất chứa một thứ hình người trong nó. Nó có vẻ đang ngủ hơn là đã chết. Thứ đó lơ lửng trong một dung dịch hóa học. Chân tay của nó trắng bệch và dài đến không ngờ, chúng gầy gò và thanh mảnh như thể một đứa trẻ cũng có thể thò vào và bẻ gẫy chúng. Khuôn mặt đó nhìn giống con người nhưng Beryl lại hứng thú với trán của kẻ này.

Sự kinh tởm tràn ngập trong Beryl và cô cố gắng ép cơn buồn nôn xuống.

Trán của người đàn ông này đã bị cắt mở và một con mắt dị dạng đã được để mọc ở giữa nó. Đấy không phải là mắt người.

Beryl cảm thấy vết sẹo trên ngực cô nóng lên. Đấy là tất cả sự khẳng định mà cô cần.

Con mắt đấy đến từ quỷ giới.

Beryl nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp tiến tới gần và liền lao vào đằng sau một cỗ máy lớn. Cô rút một con dao nhỏ từ thắt lưng và chờ trong yên lặng.

Làm ơn chỉ  đi ngang qua đây thôi.

Tiếng bước chân tới gần hơn. Beryl cảm thấy một luồng không khí nguy hiểm và căng mình chuẩn bị chiến đấu. Nếu cô gây ra náo động mọi việc sẽ trở lên khó khăn hơn nhiều. Cô vẫn không biết mình ở đâu hay phải rời khỏi đây bằng cách nào.

Tiếng bước chân gần tới chỗ cô thì dừng lại. Beryl nhảy xổ ra từ đằng sau cỗ máy và chém một cách dữ tợn. Nhưng con dạo đập vào thứ gì đó bằng kim loại và rơi xuống sàn. Beryl cảm thấy mõm súng lạnh ngắt dí vào thái dương.

Cô đảo mắt sang bên để nhìn được kẻ tấn công mình?

“Dante?"

"Chào hỏi hay đấy. Ít nhất thì cô cũng an toàn.”

Beryl thả lỏng người. Cô nhặt lại con dao nhét nó trở về thắt lưng, nói cho Dante biết tất cả mọi thứ cô đã nhìn thấy kể từ lúc thức dậy. Dante lắng nghe một cách thờ ơ, tập trung vào những bể chứa.

"Cô nghĩ mấy thứ đó là gì?"

 Gã chỉ về phía những bể thủy tinh phía bên kia căn phòng.

 "Một thứ đáng kinh tởm," cô nói.

Dante sải bước đến cái bể gần nhất và nhìn vào bên trong. Gã có thể cảm thấy dấu vết ma thuật phát ra từ cơ thể này. Các chi dị dạng này hẳn phải là tác dụng phụ của việc biến đổi các khớp cứ kéo ra rồi thu lại liên tục, gã suy luận. Cũng như Beryl, đấy là con mắt thu hút gã nhất.



Dante nhớ lại vụ ẩu đả của mình với đám Hiệp sĩ Bóng Ma kì quái của Chen. Mỗi tên đều đeo một mảnh kim loại trên trán và mất đi khả năng chiến đấu khi mảnh kim loại bị phá hủy. Đây hẳn là thứ bị giấu dưới nó.

Gã đã nhìn thấy ba con mắt này trước đấy, rất lâu trước khi gã đã sử dụng cái tên hiện tại của mình. Đồng nghiệp của gã đã bị biến thành quái vật với thứ tương tự thế này gắn vào cơ thể họ.

Gã gần khai ra khi cô nói tiếp.

"Tôi nghĩ kẻ này là một trong số các Hiệp sĩ Bóng Ma. Chen hẳn phải điều khiển bọn chúng thông qua con mắt thứ ba. Biến họ thành quái vật.”

Niềm căn ghét dâng lên trong Dante. Con mắt này và Beastheads là những món đồ của quỷ và không thuộc về tay loài người. Dante đã thấy điều gì sẽ xảy ra với những con người có được sức mạnh kiểu đó.

"Có vẻ chúng ta không chỉ thể đến chào hỏi không Chen được," gã nói một cách dứt khoát.


Ngay sau đấy, một cơn rung chấn đánh ngã Dante và Beryl.