Sunday, May 1, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 2 - Phần 1

Devil May Cry Volume 1 

Giai đoạn 2

《 Phần  1 》




“Này! Đừng có ăn hết đồ ăn như thế, Tony! Vẫn còn nhiều đồ lắm!”

Tiếng kêu bực dọc kia vang lên từ phía bên kia chiếc bàn nhỏ. Jessica có cái tính nhiễu xự của đứa con cả, được hòa trộn bởi sự trong sáng của tuổi mười năm. Đôi má bầu bình cùng những lọn tóc xoăn màu hạt dẻ của cô luôn làm Tony thấy cô thật giống bố mình.

“Nhưng Công Chúa à, anh chết đói tới nơi rồi đây này!” Tony gào lại.

“Anh trả tiền mua nguyên liệu nhé. Cứ đem chúng ra đây. Anh sẽ ăn sạch bất cứ thứ gì em có!”

“Em cũng ăn nữa!”

 Tiki ré lên, ngồi vắt vẻo trên chân Tony.

Nesty ngồm nhoàm đầy vui sướng bên đầu gối còn lại của gã.

Grue kinh hãi nhìn cảnh đang diễn ra. Tony đã chén đến đĩa doria[7]  thứ bảy. Hai đứa con gái nhỏ hơn của gã cũng đang bắt chước Tony, ăn lấy ăn để trong lúc nảy lên nảy xuống trên đầu gối gã.

“Tiki! Đừng có bầy bừa ra nữa. Giúp chị một chút nào,” Jessica kêu lên.

Nhưng em gái cô không hề quan tâm.

“Em đang ăn với Tony!”

“Iem dũng dế” ( Em cũng thế) Nesty đồng tình.

Tony nhìn Tiki giả vờ trách cứ.

“Phục vụ người ăn khỏe như anh mà sao em không ra giúp hả?”

Gã chuyển sự chú ý sang Nesty, con bé đang cố leo lên đầu gã.

“Tóc anh không phải để ăn đâu nhá!”

Grue cố giấu nụ cười.

“Ê, chú đang ăn phần của anh!”

“Em là khách đấy,” Tony phản pháo.

“Đừng có kiệt xỉ như thế! Nào, Nesty. Há miệng ra nào!”

Gã đút cho cô bé một ít doria.

“Em thì sao?” Tiki kêu khóc.

“Đút cho em nữa!”

“Thánh thần ơi.”

Grue vùi đầu vào tay.

“Cứ lần nào chú đến là chỗ này lại thành nhà thương điên đấy, Tony.”

Jessica đưa cho bố mình một cốc cà phê nghi ngút khói. Cô có ngoại hình thật bình thường nhưng lại biết cách làm cho người khác cảm thấy thoải mái.

“ Mọi người đều yêu quý Tony,” cô chỉ ra.

“Mọi người hả?”  Grue cười trước sự e lệ của cô con gái, một bên mày nhướng lên.

 “Hình như bố thấy má con tối nay hơi đỏ thì phải.”

“Con...” Jessica lúng túng.

 “Đừng nói mấy điều ngốc nghếch như thế.”

Cô đặt chiếc cốc xuống và chạy về vùng an toàn nơi nhà bếp để làm nốt mẻ doria.


+++++++++++++++++++++++


Sự náo nhiệt trong phòng ăn cuối cùng cũng dịu đi sau khi những cô bé chạy đi làm việc của mình. Jessica bê một chồng đĩa vào trong nhà bếp. Tony và Grue đi ra  phòng khách và ngồi sụp xuống cặp ghế da cũ kĩ.

“Trời ạ,” Tony nói.

 “Sao ăn tối lúc nào cũng phải năng suất thế này nhỉ?”

“Mấy đứa coi chú cũng giống bọn nó. Trong thâm tâm, chú mày cũng chỉ là đứa con nít mà thôi.”

Tony thở dài.

“Tha cho em đi. Nhưng hôm nay được đấy. Jessica nấu cũng không tệ. Với lại em thích ở đây.”

“Miễn là chú thích chỗ này, đấy mới là điều quan trọng.”

 Grue châm thuốc lá, quạt khói ra khỏi hướng Tony.

 “Thật khó cho Jessica. Đáng nhẽ con bé phải được ra ngoài kia vui chơi với bè bạn, nhưng từ lúc vợ anh mất, con bé đã phải nhận lấy trách nhiệm chăm sóc cả gia đình. Anh không biết phải cảm ơn con bé thế nào cho đủ.”

“Mà làm cái nghề này, ta đâu thể tự nhiên đi mua thêm vợ như đi mua đồ.”

Grue dịch đến gần cậu bạn của mình, cười đầy tinh quái.

“Thế nên anh có chuyện muốn nhờ chú.”

Tony chớp chớp mắt.

“Ê ê! Em không có thích kết hôn!”

“Bớt nói nhảm và nghe đây. Anh đang nghĩ, nếu chú có thời gian rảnh, hãy dẫn Jessica đi xem phim hay làm gì đó.”

Tony bật thẳng dậy vì bối rối.

“Gì? Em á?”

“Phải, chú mày đấy. Con bé có vẻ rất thích chú, biết chứ hả.”

“Đi hẹn hò? Với một đứa nhóc? Em không ngờ là trả anh bữa một ăn tối lại phức tạp đến thế.”

Grue lui ngay lại.

“Đừng có hiểu nhầm. Nếu chú mà dám tơ tưởng chạm vào con bé thì anh sẽ tự tay giết chú.”

“Đừng lo. Em cũng không dám nghĩ đến chuyện gọi anh là Bố đâu.”

 Cả hai cùng phá ra cười.

Buổi tối hôm đấy như một mũi dao khía vào thường nhật. Với Tony, kẻ không có lấy một gia đình, đây là thứ gần gũi nhất giúp gã có thể hiểu được những khoảng khắc nhỏ nhặt ấy thật ra là gì.



+++++++++++++++++++++++



“Này, mấy cậu! Có ai làm việc tối này không?”

Giọng nó quen thuộc vang lên trên sự ồn ào của quán Bobby vài phút sau nửa đêm. Đám đông tụ họp ở đây nghểnh cổ lên xem kẻ nào sẽ đưa việc cho chúng.

Enzo đứng tại cửa ra vào, cười đầy ngạo mạn.

“Đừng cau có thế chứ. Các anh sẽ khiến tôi sợ mà về nhà mất đấy.”

Hắn cảm thấy những ánh nhìn trở lên lạnh lẽo khi bước sâu vào trong quán. Vì đây là Thứ Năm nên điều này là bình thường.

 Enzo là là người Ngày Thứ Ba Bobby có quy tắc ngầm dành cho các tay môi giới, sự luân phiên hàng ngày này đảm bảo cho tên cò mồi nào cũng có cơ hội để làm việc. Sự luân phiên này khiến công việc lúc nào cũng mới mẻ; mỗi tay cò mồi lại có chuyên môn và  danh sách khách hàng riêng của mình.

Là một trong số những khách hàng sớm nhất của quán, Enzo biết rõ hơn tất thảy điều gì sẽ xảy ra với những kẻ phá luật.

“Hôm nay là Thứ Năm đấy,” Bobby gầm gè, đưa cho Enzo một cốc nước lọc.

 “Anh biết rõ mình không thể cứ thích lúc nào là đến lúc đấy. Muốn uống gì sao? Có lẽ tôi sẽ tha cho anh lần này.”

Enzo tái mặt, nhận ra mình đã đi quá giới hạn.

“Xin lỗi, xin lỗi,” hắn cuống quýt nói.

“Tôi không đến đây để làm việc đâu. Tôi chỉ đến để giới thiệu một người với các anh.”

Enzo xoay người lại và vẫy vẫy về hướng cửa quán.

“Này, vào đi!”

Hắn vặn người lại đối diện với Bobby.

“Một anh bạn cũ nhờ tôi giới thiệu tay này với anh, tôi không thể từ chối được. Anh ta muốn tôi chắc chắn là hắn sẽ hòa hợp được với mọi người.”

 Enzo có lẽ chỉ là một con chồn hèn nhát nhỏ bé nhưng tinh thần trách nhiệm đến lạ thường của gã chính là thứ đã giúp tạo lên thanh danh nổi tiếng trong đám lính đánh thuê và thế giới ngầm.

“Tay này từng là thợ săn tiền thưởng. Tôi nghĩ hắn muốn chứng tỏ bản thân mình như một lính đánh thuê. Kiểu vậy. Mà hắn đây rồi.”

Một dáng người cao dong dỏng tiến vào quầy.



Kẻ mới đến phi giới tính đến lạ lùng, mảnh khảnh như một phụ nữ nhưng đầy cơ bắp. Bộ com-lê xanh thẫm của y, khoa trương đến khác thường cho một lính đánh thuê, lại vô cùng hợp khi đi kèm một thanh kiếm lạ. Nhưng đầu y còn kì lạ hơn, bị quấn kín băng. Đôi mắt của y lộ ra dưới khe hở của những mảnh vải che dấu hết mọi đường nét trên khuôn mặt.

Một sự im lặng hiện lên trong đám đông.

“Đây là Gilver,” Enzo nói với Bobby, cao giọng để chắc chắn mọi người đều nghe được hắn đang nói cái gì.

“Tôi được bảo đây là đàn ông, nhưng ai mà biết được có cái gì dưới đống băng đấy? Mà anh ta cũng không nói chuyện đâu.”

Gilver khẽ gật đầu chào với sự chuẩn xác của một quý ông đầy kiểu cách.

Bầu không khí trong quán rượu của Bobby thay đổi một cách rõ rệt. Toàn bộ ánh mắt dính chặt lấy người lạ. Những bàn tay nắm lấy vũ khí để dưới bàn. Enzo đánh mắt từ bàn này sang bàn khác, biết rõ rằng chỉ cần một sai sót nhỏ nhất cũng có thể khiến mọi việc trở lên bạo lực. Chuyện này đã xảy ra trước đây, nhiều hơn cả cần thiết.

Gilver tranh thủ sự im lặng để quan sát căn phòng. Không ai nhìn thấu được nét mặt y đằng sau những lớp băng, nhưng cái nghiêng đầu của y tỏa ra một sự bình thản đầy tự tin.

Cuối cùng, y mở miệng.

“Tôi chỉ yêu cầu một điều thôi.”

Bầu không khí không hiểu sao càng trở lên lạnh lẽo hơn, những cái cau mày trở thành gầm gừ đe dọa.

“Tôi muốn được đấu với người mạnh nhất ở đây.”

Gilver dừng lại để những lời của mình được thấm vào trước khi nhanh chóng rút kiếm ra - thanh kiếm một lưỡi kiểu phương Đông. Vẻ đẹp của thanh kiếm cùng độ hiếm có của nó chắc hẳn không có tác dụng gì với những người xem.

“Hãy để hành động của tôi trở thành một bản giới thiệu. Mọi người thấy sao?”

 Gilver chầm chậm vung thanh kiếm ngang căn phòng, chọn ra một kẻ thích hợp Sự căng thẳng càng tăng lên nhưng không một ai bước tới. Gilver tiếp tục quan sát; cuối cùng chọn lấy Tony. Gã tóc bạc đang quá bận bịu gặm một cái đùi gà để chú ý đến y.

“Cậu.”

 Gilver chỉ Tony.

 “Tôi có cảm giác cậu chính là kẻ mạnh nhất ở đây.”

Tony thảnh nhiên vứt cái đùi sang bên và chùi mồm.

“Tôi đang ăn tối. Nghĩ lại đi, lính mới.”

Gilver nghiêng đầu sang một bên.

 “Ồ. Thứ lỗi cho tôi.”

Thình lình, thanh kiếm của y rít lên và chẻ đôi cái đùi gà mà Tony đã vứt. Y chỉ về phía hai miếng đùi.

 “Ăn như vậy sẽ dễ hơn.”

Tony từ từ đứng dậy.

“Này, được đấy.”

Những kẻ ở giữa cả hai dồn hết về đám đông lính đánh thuê đang xếp hàng trong quán Bobby.

Tony cười cười.

 “Cuối cùng cũng có người giỏi dùng kiếm xuất hiện. Tôi sẽ tận hưởng vụ này. Hãy chắc chắn là anh tung hết sức đấy. Tôi không muốn nghe bào chữa lúc anh thua đâu.”

Tony kéo thanh trọng kiếm của mình khỏi bao. Gilver nắm lấy chuôi kiếm của mình với bàn tay còn lại, di chuyển với uyển chuyển thoải mái. Cả hai đều biết chỉ cần bước tới một bước sẽ khiến họ nằm trong vùng tấn công. Nhưng Gilver đầy thiện nghệ kiểm soát khoảng không đấy với thanh kiếm của mình, đẩy Tony vào hướng bất lợi.

Quán rượu dường như căng ra vì sức ép. Tony hình dung tay mọi người trong quán đã trở lên ướt đẫm, và phải nén không cười khúch khích.

Và rồi Gilver tấn công.

“Hây!”

Kẻ lạ đeo băng quấn mặt lao về phía trước với tốc độ kinh người, thu gọn khoảng cách giữa cả hai trong nháy mắt.

Tony chớp chớp mắt kinh ngạc. Siêu nhân sao.

Gã nhận ra mình là người duy nhất có thể dõi theo hành động của Gilver. Đối với phần lớn người có mặt tại quán của Bobby, Gilver hẳn là đã di chuyển nhanh đến mức y gần như không cử động một chút nào cả.

Tony nhẹ nhàng gạt đầu mũi kiếm đang lao tới.

 “Dễ quá đấy, lính mới.”

Gã chém kiếm của mình lên phía trần, chạm vào lưỡi kiếm của Gilver và gạt nó bay trở lại.

“Muốn về nhà khóc mách mẹ chưa?”

Tony dí kiếm của mình vào những tấm băng, tự tin vào chiến thắng của mình.

“Có vẻ tôi đã đánh giá thấp cậu,” Gilver nói.

 “Xin thứ lỗi. Tuy nhiên...”

Gilver bật người lên không trung, ngập cong người về sau. Một cú đá tung thẳng vào cổ tay Tony, gạt thanh kiếm của gã rơi cạch xuống sàn.

Gilver đáp xuống đứng trước mặt Tony.

“Giờ thì chúng ta hòa. Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc đâu.”

 Gilver điên cuồng tung ra những cú đá, những đòn đấm bất tận, mỗi chiêu được xuất ra với độ chuẩn xác Tony chưa từng thấy. Tất cả những gì gã có thể làm là gạt đi những đòn đánh. Mỗi chiêu sượt qua chứa đủ sức mạnh lớn đến mức một đòn trực diện có thể chấn nát xương.

“Này, anh cũng khá đấy, lính mới.”

Nhưng giọng nói của Tony thiếu đi sự chế nhạo đặc trưng.

Đám lính đánh thuê nhìn Gilver ép Tony lùi lại về phía quầy bar, từng bước từng bước một. Cuối cùng, y đánh được một đòn chính diện. Sau hai cú đá giả lên đầu, y nghiến mũi giày vào bụng dưới của Tony. Tony căng cơ bụng theo phản xạ và bắt chéo tay lại để bảo vệ mình nhưng đã quá muộn.

“Á!”

Tony bay giật lại, ngã nhào một cách vụng về trên sàn và va người vào chân bàn. Cơn chấn động làm một vại bịa bị lật, đổ tràn lên mái tóc bạc của gã.

“Thằng khốn này! Đá được lắm.”

“Đây là đền bù cho thất bại của tôi lúc nãy. Chúng ta kết thúc việc này ở chứ?”

Tony đứng dậy, cả người ướt đẫm mùi cồn cũ. Cả hai kẻ tham chiến thủ thế ở một khoảng cách đáng kể.

Đấy là lúc mọi người trong phòng đột nhiên nhận ra là chưa ai trong số cả hai đã đánh toàn lực. Vụ giao thủ lúc nãy chỉ là để khoe chứ không hơn, họ đã tránh hết những chỗ hiểm. Theo bản năng, đám lính đánh thuê nhận ra mọi việc từ giờ sẽ rất khác, liền đồng loạt lùi sâu hơn vào trong góc.

Sự dí dỏm của Tony  đã hoàn toàn biến mất. Gã nheo mắt nhìn thật kĩ Gilver, những cánh tay gầy còm của y căng lên đầy cơ bắp. Y hoàn hoàn có thể gây ra sát thương nghiêm trọng.

Enzo ngồi sâu thêm vào ghế, hi vọng tạo khoảng cách càng xa càng tốt giữa mình và kẻ được giới thiệu. Nhưng hành động này khiến một li whisky rơi xuống sàn.

 Âm rhanh của nó phá vỡ sự lặng.

Tony và Gilver lao vào nhau. Tony tránh một cú đấm phi đến và phản đòn lại bằng một đòn đấm múc chớp nhoáng, cả người như nhún nhảy như một võ sĩ quyền anh trong môi trường không trọng lực.

Gilver dễ dàng né được đòn và khinh khỉnh nhảy lên tránh một cú gạt chân tầm thấp. Nhưng đây chỉ là chiêu giả mà thôi. Tony thoi liên hồi vào mặt đối thủ bằng một chuỗi những cú đấm mạnh đến mức quật được cả con la khỏe mạnh.

Gilver nhận toàn bộ đòn đánh và vùi một cú móc ngắn vào bụng Tony. Cả hai tách nhau ra, cố gắng điều hòa hơi thở. Đột ngột, cả hai vồ lấy vũ khí vẫn vứt vương vãi trên sàn của mình.

“Quá chậm!” Gilver hồ hởi kêu.

“Để rồi xem!”  Tony đáp lại.

Hai lưỡi kiếm va vào nhau, phát ra vô số những tia lửa lấp lánh. Tony và Gilver đều ngang tài ngang sức. Vũ khí của họ kêu lên lanh lảnh mỗi lần giao nhau kịch liệt nhưng không ai trong số hai chiến binh này chiếm được lợi thế. Tình trạng đình trệ này càng khiến bầu không khí căng thẳng trong quán Bobby dâng cao.

“Lùi lại!”

Tony giả một cú đá thấp và hai người nhảy về phía sau, thở dốc. Đấu tay đôi thường ngắn hơn đánh lộn nhưng nó cũng làm mất rất nhiều sức của người tham gia.

“Đúng như tôi mong đợi, cậu trụ được đến mức này.”

 Gilver gật đầu cụt lủn.

“Là anh nói đấy nhé. So với một tay lính  mới thì anh cũng khá đấy.”

 Tony biết chỉ còn một thứ duy nhất để làm. Bất cứ cuộc giao đấu nào không thể hoàn thành bởi nắm đấm hay đao kiếm chỉ có thể giải quyết bởi súng. Tony có thể nhìn thấy tay Gilver giật giật ám chỉ việc đối thủ của gã cũng đã đi đến kết luận này.

Nhưng rồi  một giọng nói vang lên khiến mọi người trong quán nhảy dựng lên.

“Được rồi, được rồi! Dừng việc này lại.”

Bobby đã trèo hẳn lên trên quầy bar của lão và chống tay lên hông.

“Nếu bọn  mày còn làm loạn quán của ta hơn nữa, ta sẽ cấm cửa cả hai.”

Bobby chỉ Tony và Gilver như thể họ là hai đứa nhóc hư hỏng.

 “Đấm nhau, ổn cả. Dùng kiếm sao, không hề gì. Chơi cả súng? Đừng có hòng.”

Sự nhẹ nhõm lan ra trong đám đông lính đánh thuê. Bobby đi xuyên qua đám đông, kéo theo thứ gì đó đằng sau.

“Tôi nghĩ chúng ta phải thay đổi kế hoạch thôi,” Tony nói với Gilver.

Gã nhướn một bên lông mày chỉ Bobby.

Lúc sau, Bobby đã đi đến được cái bàn gần nhất. Lão đã vật lộn với một thùng rượu để lạnh to đùng.

Đập thật mạnh hai cái cốc cạnh thùng rượu, Bobby dẫm chân huỳn h hịch trở lại quầy bar.

“Chỉ còn một cách chứng tỏ ai mới là người đàn ông chân chính hơn,” lão nói mà không thèm ngoái đầu lại.

Tony và Gilver nhìn thùng rượu rồi lại quay ra nhìn nhau.

Cuối cùng, Tony ngồi vật xuống một cái ghế trống. Gã sụp người im lặng một lúc, nhìn như thể một quả bóng bay bị xì hơi.

Gilver khó hiểu.

 “Cậu đang làm gì thể? Đầu hàng sao?”

“Đừng có có đần độn vậy.”

Nhưng rõ ràng là Gilver chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.

“Luật đổi rồi.”

Tony rót đầy hai chiếc cốc bằng một thứ dung dịch trong suốt và ra hiệu cho Gilver ngồi xuống đối diện với mình.

Thi uống rượu đã giải quyết vô số cuộc tranh chấp từ trước tới giờ. Nó cũng là một cách tuyệt vời để được uống rượu miễn phí. Nhưng Tony không có tâm trạng nào mà làm việc đó

“Tôi sẽ cho anh biết điều này,” gã lầm bầm.

“Tôi chẳng muốn gì hơn là được kết thúc trận này bằng nắm đấm của chúng ta đâu.”


--------------------------

 [7] Doria (ドリア?): Cơm thập cẩm bỏ lò với sốt  Béchamel  và pho mát pácma. 

No comments:

Post a Comment