Sunday, May 1, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 3 - Phần 4



Viện điều dưỡng đã được xây bên ngoài phạm vi thành phố để tránh cho sự điên loạn bên trong nó rò rỉ ra thế giới bên ngoài.

Biết ngay mà. Tony đứng trước một cánh cổng sắt trạm trổ khổng lồ, đằng sau nó là một tòa nhà theo phong cách gô-tích nhìn giống một pháo đài hơn là bệnh viện. Tòa nhà sừng sững tối tăm và im lìm như một cái vỏ chết chóc.

Tony không thể gạt đi cảm giác có thứ gì cực kì kinh khủng đang diễn ra. Gã không hề thấy bất kì dấu hiệu của sự sống nào kể từ lúc rời khỏi thành póố và giờ thì viện điều dưỡng hoàn toàn thiếu bóng tất cả các hoạt động rộn ràng dành cho nơi như thế.

Gã hít một hơi và nhận ra chính cái mùi nồng nặc đã gặp phải tại ngân hàng và trận chiến lần thứ một trăm của gã với Denver. Mùi mục ruỗng ô uế không lẫn vào đâu được.

“Tôi sẽ tự cho mình vào,” Tony mỉa mai một cách bâng quơ.

Gã bổ tung cánh cửa nặng chịch khỏi bản lề chỉ với một đường vung kiếm. Âm thanh của nó dường như trở thành tiếng súng nổ báo hiệu.

Những cái bóng bật tung lên từ trong đất và phi về phía gã, gào lên thông điệp quen thuộc.

“DAAANNNTEEE!"

Những sinh vật này không phải xác chết cũng chẳng phải bóng tối. Đám quỷ đã tập hợp đủ sức mạnh để hiện máu thịt. Chúng là những phiên bản nhái đầy bệnh hoạn của hình dáng con người.

Tony đã dự tính thứ gì đó giống thế này. Gã toét răng nở một nụ cười đầy điên loạn.

“Tao đã mong chờ để được gặp lũ quỷ chúng mày!”

Gã vung kiếm về phía con quái vật gần nhất, chẻ đứt thân hình nó.

“Tới đây nào! Tao thách mày chạm nổi một ngón tay vào tao đấy.!”

Kiếm của gã xoay tít, băm nát một con quỷ đã tiến tới từ đằng sau. Đám còn lại nhanh chóng thích nghi với kĩ thuật của Tony và nhất tề tấn công.

Có điều Tony cũng đoán trước được điều này.

Gã buông kiếm xuống đất và rút súng ra.

“Cho tao xem bọn mày có gì nào!”

Tony bắn hàng loạt đạn vào đám quỷ đang tiến tới, giật mình bởi tốc độ tiêu hao của mấy băng đạn. Goldstein đã nâng cấp cho mấy khẩu súng trở lên nhanh hơn cả súng tự động với sự chuẩn xác không ngờ. Con quỷ này nối tiếp con quỷ khác gục trước những loạt đạn không dừng của Tony. Chỉ ba giây sau khi gã vứt kiếm xuống, con quái vật cuối cùng cũng gục ngã trên mặt đất.

Gã tra hai khẩu súng vẫn còn bốc khói vào bao và cúi người xuống nhặt kiếm.

Thay vào đấy, gã lại đổ nhào xuống. Gì thế này?

Đầu gã bắt đầu quay cuồng và gã có thể cảm thấy mật đắng dâng lên cổ họng. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng gã. Gã ngồi xốm hẳn xuống, choáng váng vì cơn bệnh quái dị. Cảm giác nôn nao mạnh đến mức gã gần như không thể nghĩ bình thường.

Gã nhớ mình đã ngất xỉu không lâu sau khi đánh bại cái xác sống lại của Denver. Và rồi tại Hội Oz, gã đã ì ạch mới leo lên được thang máy như thể phải lội qua đám mật. Bầu không khí xung quanh bệnh viện dày đặc hiện tượng siêu nhiêu đầy ác ý. Đặc điểm chung của chúng vô cùng rõ ràng.

Mỗi vụ đều diễn ra tại một điểm kết nối giữa thế giới loài người và quỷ giới. Một người bình thường không bao giờ có thể sống sót nổi điều kiện kinh khủng được tạo ra bởi thứ đã làm ung nhiễm thực tại. Đấy là lý do tại sao viện điều dưỡng dường như quá trống rỗng.

Càng đến gần quỷ giới, mình càng yếu đi. Tony dùng chuôi kiếm lôi mình đứng dậy. Mình lúc nào chả ở thế bất lợi

Tay lính đánh thuê tóc bạc tập trung, đẩy lui cơn nôn nao đi. Việc này sẽ không dễ dàng gì.

Tony đá tung cánh cửa bệnh viện và biến mất vào trong bóng tối.

+++++++++++++++++++++++

Chỉ mất mười phút để Tony thấy mình hoàn toàn bị quỷ giới nuốt lấy. Đám sinh vật gã gặp ngoài cửa rõ ràng là chỉ là quỷ hạng bét, dễ dàng bị tiêu diệt. Nhưng những con quái vật đang tấn công gã lúc này hoàn toàn khác hẳn. Chúng mạnh hơn và thông minh hơn, sử dụng vũ khí và chiến thuật khiến Tony phải chiến đấu để bảo toàn mạng sống của mình.

Những đột kích liên tục khiến hắn bất ngờ. Những lưỡi dao bắn ra ngẫu nhiên từ trên tường trên sàn. Những lốc xoáy lửa đuổi theo cả bạn lẫn thù. Thậm chí đám quỷ cũng được trang bị vũ khí kĩ lưỡng, sử dụng những lưỡi hái thật dài mà chém.


Tony né rồi gạt, vẫn không tránh khói vô số những đòn trực tiếp. Nhưng cuối cùng gã cũng đã tiêu diệt được kẻ thù của mình và dừng lại lấy hơi. Cơn chóng mặt buồn nôn đã biến mất, bị thay thế bằng tình trạng kiệt sức. Tony thấy nâng kiếm lên sao mà quá khó khăn. Hai khẩu súng hết đạn giờ đã không hơn đám cân thừa. Gã giật mình nhận ra nếu giờ mà ngồi xuống, gã sẽ không còn sức mà đứng dậy.

Tony đoán gã càng lúc càng bị trói buộc trong cái thực tại của lũ quỷ này.

Gã vứt bỏ mấy khẩu súng và dùng kiếm như một cái nạng, lảo đảo đi về phía cầu thang. Gã đã mở đường xuyên các tầng trên nhưng vẫn không tìm thấy Jessica đâu cả. Chỉ còn tầng hầm mà Tony đã để lại đến cuối cùng. Bầu không khí các tầng dưới nặng nề u ám đầy chết chóc.

Đây chắc hẳn là cổng kết nối. Bậc cầu thang hạ xuống khoảng không tối đen như mực. Tony sửng sốt khi thấy mình gần quay lưng bỏ đi. Nhưng mái tóc xoăn từng lọn màu hạt dẻ hiện lên trong tâm trí gã và gã nhớ đến giọng cười trong sáng của Jessica.

Mình thật thèm ăn đám doria rẻ tiền của Jessica ngay bây giờ.

Tony nhấc kiếm lên và trượt chân xuống cầu thang. Một luồng gió nóng thổi ra từ trong bóng tối. Thế mà Tony lại cảm thấy khỏe hơn theo từng bước chân. Adrenaline chảy rật khắp các mạch máu trong khi cơ thể gã khỏe lại. Đến lúc hai bức tượng sống lại và tấn công gã, gã đã gần trở lại như bình thường.

“Đừng có làm phiền tao nữa!”

Tony dễ dàng phá nát một bức tượng sống khổng lồ chỉ bằng một cú đá vòng cầu. Nó nổ tung thành một cơn mưa đá.

Bức tượng thứ hai thì có chút nhanh nhẹn hơn.

Kiếm của Tony trở lên vô dụng.

Bức tượng dễ dàng né tránh những cú đá của Tony, phun ra một tràng những viên sỏi sắc bén. Tony cảm thấy sức mạnh mới của mình bắt đầu giảm dần dưới đòn tấn công. Gã dùng kiếm đánh bay đòn công kích sang một bên nhưng hành động này là quá sức và tay gã cuối cùng cũng đầu hàng.

Bức tượng di động đấy tấn công càng lúc càng dữ dội. Tony quá mệt để tránh những loạt pháo đá. Chúng bắn gục gã xuống đất, lồng ngực của gã nứt ra, ép hết khí ra khỏi hai lá phổi.

Tony lăn vào cái lỗ trên sàn được tạo ra bởi hai bức tượng khi chúng thoát khỏi bệ đứng. Ngực gã như lửa đốt, phập phồng lên xuống theo từng hơi thở ngắn ngủi. Tony quỳ gối, tập trung năng lượng như một chiếc lò xo bị ép.

Rồi đột ngột, gã phi ra khỏi cái lỗ và chạy hết tốc độ đến chỗ con golem. Bức tượng bắn ra loạt mưa đá mới, nhưng lần này Tony ép mình né chúng cho tới khi gần sát con này. Gã nhảy tót lên trên bức tượng khổng lồ và đá hai cú thật mạnh vào đằng sau đầu nó.

Việc này tốn quá nhiều sức. Tony hạ cánh hỏng và gục thành một đống trên sàn. Nhưng mặt gã lộ ra một nụ cười lớn.

“Không ngờ phải không?”

Bức tượng khuỵu gối trước khi nát ra thành từng mảnh.

“Bái bai, anh chàng to xác.”

Tony dừng lại để điều hòa hơi thở. Sự thiếu vắng của khán giả cho gã một khoảng khắc hiếm hoi để chân thật. Nụ cười mỉa mai và cái áo khoác đỏ khoa trương của gã chỉ đơn thuần là đạo cụ, một cái mặt nạ bảo vệ, để khiến kẻ thù của gã phòng vệ và khiến gã cảm thấy thoải mái. Bình thường thì gã sẽ khoe khoang khả năng hồi phục nhanh chóng, nhưng lần này Tony phát hiện mình đang lấy lại sức lực nhanh hơn thường lệ. Hô hấp của gã trở lại bình thường và những cơn nhói đau trên lồng ngực dịu đi.

“Không thể để Công chúa chờ được,” gã nói khẽ.

Tony lôi mình đứng dậy và đi về phía bóng tối. Dây thần kinh của gã phản ứng dữ dội với mỗi bước như thể thúc giục gã quay trở lại. Đấy là sự hiện diện gã đã cảm thấy trước kia, cảm giác ngột ngạt khác thường đã hiện hữu tại Hội Oz. Nhưng cường độ của nó còn mạnh hơn gấp nhiều lần. Bầu không khí trở nên nặng trĩu như thể đã được hiện thực hóa. Cảm giác lội qua đám mật trong thang máy quay trở lại.

“DAAANNNTEEE!"

Tony phản ứng theo bản năng trước tiếng gọi đấy, lao về phía bóng tối với thanh kiếm giương ra. Chỉ một phần giây sau, có thứ gì đó đập vào nơi gã vừa đứng bằng một sức mạnh chết người.

Tony quay ngoắt lại để nhìn đối thủ mới.

“Một cái mặt nạ? Mày đùa tao đấy à?”

Nó là một cái mặt nạ theo đúng nghĩa, được làm bằng gỗ một cách thô sơ. Cái mặt nạ dài như thể thanh kiếm của Tony. Nó cắt xuyên qua bức tường xù xì của tầng hầm một cách dễ dàng và bật trở lại chỗ tay lính đánh thuê tóc bạc.

Tony nhảy sang một bên khi cái mặt nạ bay tới. Gã đuổi theo nó vào sâu trong bóng tối, nơi cuối cùng cũng mở ra thành một hành lang rộng thênh thang.

“Tầng cuối sao? Tao coi cái này là hơi thừa thãi đấy.”

Những bức tường trống trơn chỉ có một cái cây sần sùi đầy mấu. Cái thân to lớn của nó đâm xuyên qua mái trần bằng đá như tuyệt vọng vươn tới bầu trời. Một con khỉ đang ré lên the thé chạy dọc theo một nhánh cây, giữ chặt cái mặt nạ gỗ.

Tony nheo mắt. Đấy không phải là một con khỉ bình thường. Cả người con vật kinh khủng này toát ra sự tuyệt vọng. Nhưng cái đáng sợ hơn cả là bản thân cái cây. Một nhánh thấp hơn của nó bị tạc thành một bức tượng thanh tú, khuôn mặt bức tượng méo mó vì đau đớn.

Tony nhìn thấy sự giống nhau ngay lập tức. Jessica.

Gã nhận ra đây hoàn toàn không phải là một bức tượng. Đây chính là Jessica bị trói buộc trong lực lượng ma quái và tái tạo thành một dạng sống giả tạo. Tony muốn nổ tung lên vì thịnh nộ.

Con khỉ nhận ra sự thay đổi ở gã. Nó đeo cái mặt nạ lên và lao người về phía Tony với tốc độ như điện xẹt.

Nó không bao giờ có cơ hội.

Tony giết con quái trong khoảng khắc, dòng máu đen của nó phun lên chiếc áo khoác đỏ. Tony mặc kệ. Gã chạy về phía bức tượng sống, hoảng hốt.

“Công chúa!”

Thứ đã một thời là Jessica giật giật, nhìn Tony bằng con mắt gỗ không hiểu sao có khả năng khóc. Những âm thanh khò khè kì quái vang lên bằng chất giọng quen thuộc, không thể tạo thành ngôn từ vì nỗi đau đớn. Cái cây lớn lên theo mỗi cử động khổ sở, luồng khí đen nó tỏa ra càng xa hơn. Sự đau đớn của Jessica đã trở thành nhịp đập quái gở của cái cây.

Tony biết cái cây này chính là gốc rễ của sự bệnh hoạn ma quỷ gã cảm thấy ở Hội Oz và trong con hẻm với Denvers. Không còn nhiều hơn cả thế. Đây là một cái đầu cầu.

“Đúng thế. Cái cây đó đang mọc thành con đường nối giữa hai thế giới.”

Tony xoay người về phía giọng nói dường như đọc được ý nghĩ của gã. Gã thấy mình mặt đối mặt với sinh vật giống khỉ đó. Nó lạch lạch đi lại trước mặt gã một cách bình yên vô sự.

“Mấy vết xây xát mi tạo ra không ảnh hưởng gì đến ta cả,” con quỷ nói như thể đang giảng giải cho một đứa trẻ chậm hiểu.

Nét mặt nó bị giấu sau lớp mặt nạ gỗ.

“Cái cây đó phát triển bằng cách hấp thụ sự tuyệt vọng của con người. Chỉ cần một đứa trẻ là đủ để tiến vào thế giới này.”

“Câm mồm!”

Tony run lên vì tức giận.

“Mày làm làm việc này...”

“Mọi chuyện chưa chấm dứt ở đây đâu. Bọn ta sẽ làm điều này với tất cả những người mi biết.”

Con quỷ phá ra những tràng cười ngắn ngủi.

“Mi luôn làm tổn thương kẻ mình yêu thương. Còn thứ gì có thể đẩy một kẻ vào tuyệt vọng nhiều hơn chính gia đình của kẻ đó chứ?”

Tony chém đứt người con khỉ. Thứ dịch thể đen ngòm từ nó bắn lên gã và Jessica. Cô bé hét lên đau đớn. Con quỷ cười khùng khục.

“Máu của ta là chất độc dược đối với bọn mi.”

Nó cười kinh bỉ.

“Không một con người nào phải chịu nỗi đau đớn như con bé đang trải nghiệm lúc này.”

Tony kinh hoàng nhìn vết thương của con quỷ khép miệng. Con khỉ rống lên những tràng cười độc ác, cơ thể phồng lên theo từng hơi. Trong chớp mắt nó đã lớn bằng kích cỡ những bức tượng Tony đụng độ lúc nãy.

Con quái vật đập nắm đấm xuống đất. Tony vật lộn để giữ thăng bằng trong cơn chấn động.

“Có lẽ nỗi tuyệt vọng của mi sẽ được dùng để nuôi cái cây,” con khỉ rít lên.

“Có lẽ thế.”

Tony lạnh lùng nhìn con quái thú.

“Hoặc là tao sẽ giết mày ngay bây giờ và chấm dứt sự đau khổ của Jessica.”

“Vũ khí của mi vô dụng đối với t-”

Con quỷ sững sờ không nói lên lời khi thấy cánh tay mình bay xuyên qua hành lang. Tony đã dễ dàng chặt đứt tay nó với chỉ một nhát kiếm. Vết cắt ngọt đến nỗi máu vẫn chưa phun ra. Tony hất tay và bổ thẳng kiếm xuống giữa mặt con quái vật.

Chiếc mặt nạ đứt thành hai mảnh rơi xuống sàn. Một lát sau, con khỉ cũng bị rạch làm hai. Máu và nội tạng bung ra từ vết thương.

“Không thể nào! Mi sắp chết đến nơi rồi mà!”

Chất độc đen ngòm của con quỷ bắt đầu ăn mòn chính cơ thể của nó.

“Giết mày còn dễ hơn đánh rắm á.”

Tony dễ dàng chặt đầu con khỉ. Đầu của nó lăn trên sàn nhà vẫn nhìn chằm chằm vào cơ thể bị hủy hoại của mình.

“Hãy nhớ lấy cái tên đầy kiêu hãnh của chúng ta. Chúng ta là -”

“Tao cóc quan tâm.”

Tony dẫm lên cái đầu đang cử động, nghiền nát nó như một trái dưa. Cái nhếch môi khinh bỉ lạnh lẽo của gã còn giống loài quỷ dữ hơn bất cứ thứ gì trong không gian quỉ dị này. Nhưng nét mặt này lập tức tan đi khi hắn quay về phía Jessica, sợ hãi và thương cảm đẩy lui đi cơn giận dữ.

“Đau lắm không, Jessica?”

Không có câu trả lời.

Đôi bàn tay bé bỏng từng làm doria giờ đây đã là những rễ cây gân guốc. Da thịt cô đã hóa thành gỗ. Giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân bị thay thế bởi những tiếng thút thít run rẩy. Nhưng đôi mắt không hề thay đổi của cô bé vẫn dán chặt lấy Tony. Gã không thể chịu đựng nổi nước mắt của cô.

Cái cây phập phồng sức sống, luồng khí hắc ám nó tỏa ra mỗi lúc một mạnh hơn với từng hơi thở. Sẽ chỉ mất một hoặc hai ngày là quỷ giới sẽ nuốt mất thành phố. Không một người thường nào có thể sống nổi trong môi trường như vậy.

Tony giữ thật chặt thanh kiếm của mình.

“Anh sẽ kết thúc sự đau đớn này, nhé, Công chúa?”

Câu nói không chứa tí gì sự mỉa mai thường nhật. Tony nhắm chặt mắt và vung kiếm.

+++++++++++++++++++++++

Vài giờ sau, viện điều dưỡng tấp nập người. Hàng trăm người trong thành phố đã nhận thấy tòa nhà cổ đang bốc cháy hừng hực, họ đã đi  ra ngoài thành phố để xem lính cứu hỏa xử lý ngọn lửa.

Tony đứng trong đám người đứng xem, trên mặt gã chỉ có một vẻ chai lì vô cảm.

No comments:

Post a Comment