“Mẹ, Mẹ...Mẹ ơi!”
Đứa trẻ lay thân hình gục ngã của người mẹ, nhưng bà đã trút hơi thở cuối cùng từ lâu. Thằng bé không hiểu điều đấy.
“Mẹ!”
Một vũng máu ấm lan ra từ cơ thể bất động của bà.
Thằng bé gào khóc đầy hoảng loạn. Nước mắt nước mũi chảy dài xuống mặt nó, mái tóc bạc khẽ rung lên khi nó run rẩy.
“Mẹ!”
Tony mở mắt.
Gã đang nằm trên một cái giường lạ. Quần áo của gã đã được gấp gọn gàng bên gối. Thanh trường kiếm của gã cũng được dựa vào chân giường. Gã không biết mình đang ở đâu.
Một giọng phụ nữ vang lên khe khẽ.
“Hóa ra tin đồn là thật. Đúng là bất ngờ.”
Tony quay đầu sang bên phải và nhìn thấy một thân hình quen thuộc nằm bên mình. Cô ta đang hút một điếu thuốc thật dài. Mùi bạc hà làm dịu gã.
“Claire kể cho tôi về chuyện đấy,” người phụ nữ tiếp tục.
“Nhưng tôi cũng chẳng tin cho đến khi nhìn thấy tận mắt.”
Người phụ nữ này là tiếp tân tại một phòng đánh bi-a gã thường đến. Gã nhận ra khuôn mặt nhẹ nhàng của cô ta nhưng không thể nhớ nổi tên. Tại sao họ lại ở trên giường với nhau? Tony chưa từng hứng thú với cô nàng. Dù có nét hấp dẫn rất riêng, cô ta vẫn không phải là loại con gái gã thích.
Người phụ nữ nhả một luồng khói.
“Cứ tưởng là mình đã nhặt được cái gì tốt lắm. Tôi thất vọng vì cậu hóa ra lại mà một anh chàng bám váy mẹ đấy.”
“Cô đang nói gì thế? Tôi đang ở đâu?”
Tony cảm thấy choáng váng vì cơn ác mộng. Cả người gã tê liệt và mất phương hướng nhưng gã từ chối để lộ bất cứ cảm xúc nào hiện lên trên mặt.
“Đây là phòng của tôi,” cô nàng nói.
“Anh chắc biết nó rồi. Tầng thứ hai của cửa tiệm.”
“Sao tôi lại phải biết?”
Tony xua hơi khói đi, giờ đã bắt đầu thấy khó chịu. Gã đứng đậy và đi ngang căn phòng. Tay chiến binh đang trần như nhộng, chỉ đeo trên người một chiếc dây chuyền nửa hình cầu lớn.
Gã đi ra phía cửa sổ và kéo tấm màn dơ dáy lên. Bên ngoài trời vẫn đang tối.
“Mấy giờ rồi?” gã hỏi.
“Đừng có dùng cái giọng nói đó với tôi, chàng bám váy mẹ.”
Người phụ nữ nhả thêm một luồng khói, ngắm nhìn cặp mông săn chắc của Tony.
“Cậu nên cảm ơn tôi vì đã nhặt cậu về!”
“Đừng có gọi tôi như thế!”
“Đấy là sự thật, không phải sao? Cậu được dành cả đêm với một người phụ nữ đẹp nhường này thế mà tất cả những gì cậu làm được là ‘Mẹ thế này, Mẹ thế kia’. Đúng là đồ ngốc.”
“Đấy không phải việc của cô,” Tony gắt.
Gã lại quay lưng lại với cô nàng.
Nhưng rõ ràng người phụ nữ này đã nói trúng tim đen của gã. Tony không có vấn đề gì đối với phụ nữ. Thật sự là, chỉ riêng thành phố này đã có cả tá cô nàng gã để mắt đến. Nhưng gã chưa bao giờ hẹn hò với ai đủ lâu.
Tony lơ đãng vân vê dây chuyền của mình. Mẹ gã đã tặng nó cho gã không lâu trước khi bà chết. Đây là kỉ vật duy nhất của gã về bà.
“Đúng là phí của giời.”
Người phụ nữ rên rỉ.
“Tôi tìm thấy cậu ngất xỉu ngoài đường và lôi cậu về đây, vậy mà cậu không thèm cho tôi được tí vui vẻ gì cả.”
“Đem tôi về đây? Ý cô là gì?”
Câu hỏi làm lóe lên một điều gì đó trong Tony, gã chợt nhận ra mình đã bị mất hẳn một khoảng kí ức về đêm hôm trước. Gã nhớ lại là mình đã đánh nhau với Denver sau khi thắng cuộc thi uống rượu với Gilver một lát, nhưng trí nhớ của gã hoàn toàn mù mờ sau đấy. Vốtca của Bobby hẳn phải mạnh hơn hắn tưởng nhiều.
“May mà mình đã thoát đi một cách an toàn,” gã lẩm bẩm.
Nhưng người phụ nữ kia nghe thấy gã.
“Cậu có phải làm gì lắm đâu! Tôi phải lôi cậu cả quãng đường dài từ chỗ máng nước về đây. Nặng nhọc lắm đấy.”
“Xin lỗi cô, xin lỗi cô.”
Gã giơ tay ra để cầu hòa với cô nàng
“Cảm ơn cô.”
Gã không hề sợ đối thủ loài người nhưng đám sinh vật tối qua là một câu chuyện hoàn toàn khác. Tony không chắc liệu gã có thắng nổi chúng trong hoàn cảnh khác.
Cái chết của mẹ gã lại hiện lên đằng sau mi mắt. Đây là một trong những lý do chính khiến gã chọn con đường nguy hiểm của một lính đánh thuê, để tôi luyện cơ thể và ý chí của mình.
Tony đột ngột nhận ra môi của người phụ nữ kia đang chuyển động.
“Này!”
Cô ta có vẻ khó chịu.
“Người khác nói chuyện với mình thì tập trung vào!”
Tony biết tình hình có thể trở lên tệ hơn nếu cô nàng nhận ra gã không hề nhớ tên cô ta.
“Không phải đâu, thật đấy, cảm ơn cô. Nếu không nhờ cô tôi chắc đã bị cảm lạnh rồi.”
Tony thích ảo tưởng rằng mình giỏi giao thiệp với phụ nữ y như bắn súng. Sự thật là, gã biết rõ mình tệ hại cực kì khi đòi hỏi giao tiếp một cách tế nhị với phụ nữ. Tony nhìn thấy đám quần áo của mình và quyết định đổi chủ đề.
“Cảm ơn vì đã giặt đồ cho tôi.”
Gã kiểm tra đồ và nhận ra những vết máu vẫn còn sót lại.
“Cô đúng là một vị cứu tinh. Tôi không thể trần truồng đi về được!”
Tony bắt đầu mặc đồ vào nhưng người phụ nữ nhảy bổ đến ôm ghì lấy gã từ đằng sau. Sức mạnh của cô nàng khiến gã ngạc nhiên.
Này, để tôi mặc đồ không được à?”
“Tôi mất bao nhiêu công để đưa anh đến đây. Vậy mà anh tính bỏ đi không một lời cảm ơn sao?”
“Tôi đã cảm ơn cô rồi đấy."
“Đừng làm tôi mất mặt,” người phụ nữ ré lên.
Tony nén tiếng thở dài.
Nhắc lại lần nữa, gã không hề ghét phụ nữ.
Tony không có vấn đề gì với việc thì thầm vài lời tán tụng để quyến rũ phái đẹp. Nhưng trừ khi là gã chơi đánh cuộc phải tán tỉnh một cô nàng đặc biệt nào đó, gã không hề có hứng thú với cả loài người. Hơn nữa, gã ghét những kẻ nhận làm người cứu gã đòi hỏi, dù họ ngoại hình của họ có ra sao đi nữa.
“Xin lỗi. Tôi sẽ không thể làm hết sức được đâu. Tôi đã uống nhiều muốn chết hồi tối qua.”
Tony thoát khỏi sự kìm kẹp của người phụ nữ và nhanh chóng mặc đồ vào. Gã cuộn tròn cái áo khoác lại thành cục kẹp dưới tay và vớ lấy thanh kiếm.
Người phụ nữ bắt đầu phun ra một tràng chửi rủa.
“Đồ khốn vô ơn! Sao anh dám đối xử với tôi như thế? Cút ra khỏi đây! Tôi không quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra với anh nữa! Anh chết mục trên phố cũng được!”
Mấy lời này đều giống nhau. Gã có thể dễ dàng đoán được câu tiếp theo.
“Cả thành phố này sẽ biết anh đòi mẹ trong lúc ngủ! Anh sẽ không còn mặt mũi nào mà ra ngoài đường nữa!”
Biết ngay mà. Những người phụ nữ này toàn giống nhau. Có một vài điểm khác biệt cũng chả giết nổi họ.
Tony nhún vai và rời khỏi căn phòng mà không nói một lời nào.
Tiếng chửi rủa dần chuyển thành nức nở rồi tắt hẳn khi gã ra ngoài đường. Một người đàn bà hàng xóm nhìn qua cửa sổ để xem chuyện gì ồn ào đang xảy ra.
Tony biết đám ngồi lê đôi mách sẽ hoạt động hết công suất chỉ trong vài giờ, dù cô nàng kia có nói gì đi chăng nữa. Nhưng gã không quan tâm.
Gã lên đường trở về chỗ của mình khi mặt trời ló lên trên những tòa nhà xung quanh. Gã cố gắng nhớ lại những mẩu kí ức rời rạc.
Thứ duy nhất rõ ràng là cái xác sống lại của Denver và khuôn mặt đã chết của mẹ gã.
+++++++++++++++++++++++
“Tony, nghe bảo chú mày làm em Kerry khóc hả.”
Tony biết gã sẽ bị tra hỏi ngay khi trở lại quán rượu của Bobby. Gã đã ngủ cả ngày, chỉ chui ra khỏi giường trước lúc hoàng hôn để đi ra cái chỗ ưa thích này.
Đám lính đánh thuê đồng loạt quay ra để nghe câu trả lời của Tony.
“Kể thêm cho bọn này đi,” một tay lính đánh thuê tên Ecole giục.
Hắn là một kẻ nhỏ thó xám xịt như chuột đã qua thời hoàng kim của một chiến binh.
Nhưng hiểu biết sâu về luật của hắn khiến hắn trở lên vô cùng hữu ích trong thế giới ngầm. Ecole cũng trao đổi mấy tin đồn, đám rắc rối của Tony cũng rất đáng giá.
“Hồi còn trẻ, tôi cũng nổi tiếng với các quý cô lắm đấy,” Ecole tiếp tục.
“Tôi không bao giờ có thể thờ ơ với một nàng búp bê xinh đẹp như Kerry.”
“Tôi cóc cần,” Tony nói thẳng toẹt.
“Không ổn nha, Tony!”
Ecole đẩy ghế về phía đối tượng của mình và ra dấu cho Tony ngồi xuống.
“Được rồi, đêm nay chú nghỉ đi và chúng ta sẽ nói chuyện về đàn bà.” Gã đưa một thùng to-nô rượu rum cho Tony, người đưa tay ôm đầu.
“Miễn là còn thứ này, chúng ta có thế nói chuyện đến sáng!”
“Thôi đi!”
Tony gạt gã đi đầy giận dữ. Đám lính đánh thuê còn lại kia lăn ra cười bò nhưng Tony không quan tâm.
“Tôi đến đây để kiếm việc. Có một món nợ phải trả. Tôi mới làm hỏng giày với cái áo khoác ưa thích rồi, nó còn đáng giá hơn tất cả cách người đấy. Mà tôi còn phải nôn tiền ra để mua súng mới nữa.”
“Thêm một cái áo khoác mới? Đúng kiểu chú mày.”
Tony mỉm cười vì sự cắt ngang. Grue đi tới, mặt hắn đầy hầm hầm.
“Sao thế, Grue?”
Tony vô cùng biết ơn vì có cơ hội thoát khỏi sự vặn hỏi của Ecole.
“Xác của Denver đã được tìm thấy, đám bạn của hắn không hề vui khi biết tin này.”
Tony ngây ra nhìn hắn. Không thể nhận nhầm cái xác đấy được, dù có đầu hay không.
“Thằng đấy mặc áo khoác của chú.”
Grue nói thẳng.
“Nó bị chém đứt đôi người.”
Từng chữ vang vọng trong quán khi đám người ở đấy hấp thụ thông tin này. Không đến một giây trôi qua trước khi tiếng xì xào nổi lên.
“Cậu ta giết hắn hả?”
“Cái thằng khốn Chó Điên ấy.”
“Này, này. Thậm chí là với đám chân tay hỗ trợ đông đến thế?”
“Vậy là Hội Oz sẽ săn lùng em.”
Một sự im lặng chiếm lấy quán khi giọng Tony vang lên.
Hội Oz được tạo nên bởi những kẻ từng là thành viên máu mặt trong thế giới ngầm. Chúng trả một khoản tiền lớn cho những cuộc săn người trả thù cho cái chết của các thành viên. Kẻ đầu tiên nộp đầu kẻ thù sẽ được nhận toàn bộ phần thưởng;
Làm một thành viên trong này là ly do duy nhất “Chó Điên” Denver sống được lâu đến thế. Tony cố tình tha cho gã chín mươi chín lần trước kia là để tránh cơn thịnh nộ của câu lạc bộ.
“Đúng thế,” Grue xác nhận.
“Bọn nó chắc đã trên đường đến đây rồi. Anh không chắc là chú muốn biết giá của cái đầu mình đâu. Rất nhiều kẻ sẽ theo đuổi phần thưởng lớn đến thế.”
Gần như tất cả mọi người trong thế giới ngầm đều có ác cảm với Tony, thế nên Hội sẽ không có khó khăn gì để thu hút người đi sẵn. Chúng thường tấn công mà không báo trước và việc thương lượng là vô ích. Gã không bao giờ có thể trả được cái giá của đầu mình, dù nó nhiều hay ít.
Tony thầm tự đá mình vì quên mất đám chống lưng cho Denver. Gã biết không có ai sẽ tin nếu gã nói Denver đã chết trước khi gã chặt đầu cái xác.
“Anh không biết chuyện gì đã xảy ra,” Grue nói.
“Nhưng chú tốt nhất nên lánh đi một thời gian.”
Grue không chỉ lo lắng cho một mình Tony; bất cứ ai gần với gã cũng sẽ bị lôi vào cuộc đi săn. Hắn phải giữ khoảng cách giữa mình và cậu bạn, vì sự an toàn của những đứa con.
“Em biết rồi.”
Tony thở dài.
“Em sẽ kiếm chỗ nào đó ngủ cho đến khi mọi chuyện dịu đi.”
“Vậy là tốt nhất. Tiếc cho khoản nợ của chú.”
Cả quán im lặng khi đám đông xem xét hoàn cảnh của Tony. Mọi người đều biết mình có thể bị lôi vào cuộc đi săn chỉ vì ở chung phòng với gã. Một nửa số lính đánh thuê lo lắng về một cuộc tấn công bất ngờ vào quán rượu của Bobby. Nửa còn lại thì cân nhắc việc tiêu diệt Tony và tự mình lấy phần thưởng
“Đúng là phiền phức.”
Tony nhún vai và hướng ra phía cửa.
Grue cắn môi khi nhìn bạn mình đi khỏi. Vai hắn sụp xuống đầy cam chịu và hắn chạy theo Tony.
“Nếu không có chỗ nào để đi thì chú có thể trốn ở chỗ anh,” hắn thì thầm.
“Anh có thể giấu chú trong phòng chứa ngầm.”
Tony đặt tay lên vai Grue.
“Cảm ơn anh nhưng thôi. Trốn trong xó nhà không phải là phong cách của em.”
Gã quay đi và thấy mình đang đối mặt với Gilver.
Kẻ lạ mặt kia có vẻ mỏi mệt kể cả dưới đống băng quấn kín mặt, như thể cuộc thi rượu hôm qua đã rút cạn sinh lực của y.
Tony ngả người đến gần.
“Này, lính mới. Vụ tối nay tôi định làm ấy... Nó là của anh nếu anh muốn.”
Gilver nghiêng đầu ngạc nhiên.
“Đừng lo. Cứ coi nó như là xin lỗi cho vụ tối quá.”
Nhưng phần lớn người ở đây biết đấy không phải là một lời xin lỗi. Tony chỉ nhận những vụ thật đắt, có nghĩa là vô cùng nguy hiểm. Công việc như vậy không phải là may mắn cho Gilver.
Tony vẫy tay chào đám đông đang ở đó.
“Gặp lại mọi người sau nhé. Sau vụ này, nhớ đãi tôi một ly đấy?”
Gã lao ra khỏi quán rượu của Bobby và biến mất. Gilver nhìn Tony rời khỏi với vẻ trầm ngâm kì lạ.
===========
[8] Beretta M92F: Một dòng súng ngắn
bán tự động được công ty sản xuất vũ khí Beretta, Ý phát triển. Cái tên Beretta
92 không phải là nói tới năm sản xuất mà là nhắc tới cỡ đạn “9mm” và phiên bản
số “2”. Đâ là mẫu súng mà một số chuyên gia nhận định nó là tiêu chuẩn của quân
đội Mỹ và Ý.
[9] Colt Government:
Súng ngắn bán tự động Colt M1911 là một loại súng lục của Mỹ do John Browning
thiết kế, sử dụng loại đạn .45 ACP, là súng tiêu chuẩn của quân đội Hoa Kỳ từ
năm 1911 đến năm 1985 và hiện này vẫn là một loại vũ khí quân dụng của Hoa Kỳ,
tính đến nay thì nó đã được hơn 100 tuổi bởi vì nó đã phục vụ suốt hơn 100 năm
trong nhiều quân đội và cuộc chiến khác nhau kể từ năm 1911. Súng này được sử dụng
rộng rãi trong Thế chiến thứ nhất, Thế chiến thứ hai, Chiến tranh Triều Tiên và
Chiến tranh Việt Nam.
No comments:
Post a Comment