Sunday, May 1, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 2 - Phần 4




Tony phát hiện có kẻ theo đuôi gã ngay lúc rời khỏi quán Bobby.

Kẻ bám đuôi đã ẩn mình rất kĩ nhưng không đủ để thoát khỏi bản năng giết người của Tony. Đây là một sai lầm thường phạm phải của những kẻ gia nhập thế giới ngầm, do họ đã quá quen với chiến đấu hay là vì quá tự tin vào khả năng của mình.

Tony nhanh chóng cân nhắc các sự lựa chọn của mình, một chút cũng không để lộ việc đã nhận ra có kẻ bám đuôi. Gã có thể dừng lại và quay lại thật nhanh, tấn công cái bóng thứ hai đấy bằng một đòn chết người vào cổ. Gã có thể đập nát đầu tên này, để tránh một cuộc chiến tốn sức.

Tony tiếp tục đi.

Gã cần thời gian để tấn công Hội Oz và tiêu diệt đám thủ lĩnh của nó trước khi bọn này có thể tập hợp tổ chức và trả đòn. Đây là việc chưa có tiền lệ, nên Tony biết kẻ thù của gã sẽ không lường được việc sẽ bị gã tấn công trước.

Nhưng không như những Hội thật sự, kẻ địch của gã không có trụ sở chính hay đại diện chung. Gã sẽ cần phải tìm một tên địch có đủ thông tin và moi thông tin từ tên đó. Tốt nhất là bắt đầu với manh mối gần nhất, gã nghĩ.

Tony rảo nhanh bước. Đột ngột, gã  quay ngoắt người lại, bắt lấy kẻ bám đuôi đang vô ý. Điều đầu tiên gã chú ý chính là kẻ này không chỉ đi một mình. Điều thứ hai là hai kẻ bám theo này đều mới chỉ là hai thằng choai choai.

“Tao có vài thứ muốn hỏi mày đây,” gã thông báo.

Hai thằng nhóc kêu lên và kéo cò. Nhưng chúng có quá ít kinh nghiệm để có thể bắn trúng mục tiêu kể cả khi ở khoảng cách gần đến thế. Tony vung chân đá bay một đứa dính bật vào mặt đường với một cú đá đủ để bay cả răng nó. Thằng nhóc thứ hai bắn sạch cả băng, có điều nó không đủ nhanh để trúng Tony.

Nó đã hết đạn. Mật vàng chảy ròng ròng xuống cằm nó khi bị Tony đá thật mạnh vào bụng.

“Không nghe tao nói gì hả? Tao chỉ muốn mày trả lời tao một câu thôi,” Tony nói.

Gã mỉm cười nhìn xuống con mồi của mình.

“Tao nhìn ngầu thế này thôi chứ thật ra vụng về lắm đấy. Tao không thể đảm bảo không đá gẫy sống lưng mày nếu còn phải làm lần nữa đâu.”

Gió thổi tung đuôi áo khoác mới của gã, nó liếm lấy không khí như thể một ngọn lửa đỏ rực. Tony biết thằng nhóc sẽ thấy gã như thể một con quỷ đẫm máu. Có khi nó còn tè ra quần rồi.

“Ai sai bọn mày săn đuổi tao?”

Thằng nhóc trả lời gã bằng một giọng run rẩy, nói cho gã biết tên sếp của nó.

+++++++++++++++++++++++

Vài giờ sau, Tony đứng trước một góc phố.

Gã đã tẩn cho thêm một thằng sẽ-là-sát-thủ nữa trước khi tìm ra nơi cuối cùng mà Hội Oz đã tụ họp.

Gã thấy mình ở trong một khu kinh doanh hạng sang, nhìn chằm chằm vào một ngân hàng lát đá hoa. Đã nửa đêm và đường phố vắng hoe. Tony đã rời khỏi quán rượu của Bobby được sáu giờ.

Ngân hàng trông hoàn toàn bình thường. Nhưng Tony có thể ngửi thấy thứ mùi không lẫn vào đâu được của máu tanh, khói và kim loại. Không gì che dấu được mùi hôi thối của chết chóc.

Nhưng ở đây còn có thứ khác nữa. Một thứ đen tối, không tự nhiên khiến hệ thần kinh của Tony râm ran. Thứ hiện diện mục ruỗng này không thuộc về trần thế nhưng Tony luôn nhận ra nó như nhau. Gã rút kiếm ra.

Gã muốn mấy khẩu súng của mình lắm. Nhưng lại không đủ thời thời gian để  quả cửa tiệm của Nell lấy. Tony nhắm mắt và tập trung toàn bộ giác quan.

“Đúng là chỗ lạ để gặp mặt,” gã vui vẻ nói, cố gắng dụ bất cứ kẻ nào đang lẩn lút trong bóng tối.

Đấy là lúc gã nghe thấy những tiếng hét.

“DAAANNNTEEE!"

Giống hệt như cái giọng gã đã nghe thấy trước kia. Nó cấu xé tâm trí gã như móng tay nạo kèn kẹt lên bảng. Tony nhảy bật lên không trung. Gã vặn mình trên không trung và đập nát cánh cửa khóa của ngân hàng bằng một đòn duy nhất.

“DAAANNNTEEE!"

Những âm thanh quỷ dị vang lên bên trong tòa nhà. Tony lao về phía trước, kiếm giơ lên. Gã không hề dành thời gian để quan sát xung quanh.

“DAAANNNTEEE!"

Tiếng hét đó theo hắn vào sâu hơn trong ngân hàng. Tony lao vào thang máy, không rõ vì sao bị lôi kéo đến một căn phòng ở tầng trên.

“DAAANNNTEEE!"

Tiếng hét trở lên lớn hơn.

Tony cảm thấy bóng tối xung quanh hắn trở lên ngột ngạt theo từng nhịp tim. Đôi mắt rất tinh của gã như đang bày trò đùa, làm hiện ra những khuôn mặt ma quái trong bóng tối. Bầu không khí càng lúc càng trở lên đặc quánh như thể gã đang lội qua đường nấu chảy. Càng lúc càng khó di chuyển.

Tony nhận ra gã đã không còn ở trong ngân hàng...hay ít nhất cái ngân hàng này đã không còn trong thế giới loài người. Mỗi cái bóng đều trở lên quỷ dị đầy ác độc.

Tony cảm thấy mình thở nặng hơn. Sức mạnh của gã bị giảm sút. Cái thang máy trải dài trước mặt gã; có vẻ như nó sẽ chạy mãi mãi.

Thình lình, gã nhận ra mình đã ở trên đã lên đến nơi, đang đối mặt một lối thoát hiểm đơn sơ. Gã nhận thấy lũ cấp cao của Hội Oz đang chờ sau cánh cửa.

Có mùi máu tươi tràn ra từ đằng sau cánh cửa, tỏa ra bầu không khí u ám.

Tony dồn sức để đá tung cánh cửa và bắt đầu xoáy thật mạnh kiếm của mình. Gã đánh một cách mù lòa, hi vọng là trúng một thứ gì đó, thứ gì cũng được. Gã nghe thấy một tiếng hét quái dị vang lên và biết mình đã đánh trúng.

Nhưng nó không phải là người.

Tony nhận ra mình đang đối mặt một cái bóng biết cử động, một sinh vật sẫm màu đến mức ánh sáng không thể soi rọi nó. Gã đã cảm thấy nó đã dõi theo mình  từ lúc trèo vào thang máy.

“Mày không thuộc về nơi này, lũ quỷ khốn khiếp!” Tony gầm lên.

Cái bóng xà xuống Tony, vung lên một lưỡi hái. Nó bọc mình trong bóng tối như một hồn ma. Sinh vật đó tấn công với sự thịnh nộ mãnh liệt.

Tony né sang một bên và đấm mạnh khuôn mặt cái bóng bằng một cú móc phải.

“Chậm quá!”

Gã lên gối vào bụng thứ sinh vật đó và sút một cú vòng cầu ngay theo.

Dù con quỷ có vẻ không có cơ thể thực, khuôn mặt của nó lộ ra vẻ đau đớn. Những cái bóng trong phòng đột ngột dừng lại như thể choáng váng vì đòn tấn công của Tony có tác dụng.

“Đấy là tất cả những gì bọn này có thể làm hả? Đến đây nào!”

Tony vẫy mấy cái bóng còn lại đến tấn công mình. Có thể gã mang hình dáng của một con người tầm thường nhưng sức mạnh của gã đủ để đối địch với bất cứ con quỷ nào.

“Có vấn đề gì thế? Sợ à? Được thôi. Tao sẽ đến với bọn mày vậy!”

Tony nhảy nhót xung quanh căn phòng với một thứ bộ pháp mù lòa, chặt tan nát bóng tối. Từng con từng con một, những cái bóng gục xuống, bị đầy về địa ngục. Tony di chuyển nhanh đến nỗi đám quái vật đó không có thời gian để chạy hay đánh trả. Chúng tan biến với một tiếng gào khóc kinh hoàng.

“Hận nó!”

“Nhóm đêm nay bị đánh bại quá dễ dàng!”

“Giúp chúng ta với!”

“Tốt lắm, hãy hét lên!”

Tony rít lên the thé.

“Hãy kêu gào nữa đi! Hãy hét lớn lên! Khóc đi nào, lũ khốn!”

Gã tiếp tục cuộc tấn công man dại của mình, đánh lũ quỷ như ngả rạ. Gã mải mê đến nỗi không nhận ra những cái xác người trải dưới chân mình. Ở trong trạng thái bình tĩnh hơn, gã có thể sẽ nhận ra đây chính là xác của những thành viên chủ chốt trong Hội Oz.

Nếu gã chú ý chúng, câu hỏi hiển nhiên về việc ai đã giết bọn này hẳn đã xuất hiện trong đầu. Nhưng mọi ý nghĩ của gã trong nhiệm vụ này đã hoàn toàn bị vùi lấp bởi cơn thịnh nộ.

Có thứ gì đó không ổn.

Những cái xác sống lại gã đã gặp với Grue...

Những cái bóng đen không hình dạng đã xuất hiện cùng cơ thể của Denver...

Và giờ là những kẻ thù đã có hình dáng hoàn chỉnh đã biến ngân hàng thành quỷ giới...

Thứ gì đó đã bắt đầu nuốt lấy thế giới loài người.

Nhưng Tony đã đi quá xa để cảm thấy sự sợ hãi. Thay vào đó, có thứ gì đó trong gã dường như say mê trước khung cảnh kinh tởm này. Gã tung chân đá trong trạng thái ngây ngất, giết đến vài con quỷ chỉ bằng một cú cước phải.

“Tao vẫn chưa xong đâu!”

Tony xoay mình giữa không trung, nghiến gót giày đồng thời xuống một loạt đám quỷ. Chúng tan ra thành bụi đen ngòm. Gã lặp lại chiến thuật này từ đầu đến cuối căn phòng, tiêu diệt toàn bộ đối thủ.

Cuối cùng chỉ còn lại Tony đứng một mình trong căn phòng, thở dốc. Những bóng đen đe dọa tấn công gã đã biến mất.

Chưa đầy một phút trôi qua kể từ khi Tony bước vào ngân hàng...

+++++++++++++++++++++++

Tony đứng đấy bất động tưởng như đã vài giờ.

“Tuyệt đẹp.”

Gã giật mình thoát ra khỏi trạng thái thất thần khi nghe thấy tiếng nói.

“Ai đấy?

Gã xoay lại đối diện với kẻ mới đến và ngay lập tức nhận ra đám băng vải vô cùng nổi bật.

“Anh làm gì ở đấy hả, lính mới?”

“Thì làm việc,” Gilver nói.

“Đừng quan tâm đến tôi.”

Y vẫn toát ra vẻ trịnh trọng đầy thanh nhã như trước, thanh kiếm của y đính đầy máu tươi.

Y di chuyển yên lặng đến mức thậm chỉ đến cả Tony cũng không thể phát hiện ra sự hiện diện của y.

“Enzo thuê tôi tìm Hội Oz. Có vẻ anh ta định hỏi cậu làm việc này.”

“Và anh nhận chỉ vì tôi là mục tiêu của họ?”

“Cậu là người kêu tôi làm mà. Không nhớ sao?”

Thái độ quả quyết của Gilver khiến Tony cảm thấy bối rối. Kẻ lạ này đã chứng minh khả năng của mình tại quán của Bobby, có điều rõ ràng y còn nhiều hơn thế. Có thứ gì đó đảm bảo cho sự tự tin của y.

“Vậy à. Tôi cũng không nhớ rõ cho lắm.”

Tony cuối cũng cũng bớt căng thẳng đủ để xem xét căn phòng thật kĩ. Những cơ thể vô hồn của đám đàn ông lớn tuổi nằm rải rác trên sàn.

Có tổng cộng mười ba cái xác.

“Đây không giống hành vi của lũ quỷ,” Tony nói, đẩy một cái xác nằm ngửa lên.

Một cái lỗ đỏ rực xuất hiện nơi chứa trái tim.

“Mặt khác nó cũng quá kinh khủng để là việc  làm của con người.”

“Đúng vậy.”

Gilver quan sát căn phòng mà không nói thêm gì khác.

“Đúng là một cách giết chóc tàn nhẫn. Xé toạc trái tim của họ ra.”

Tony nheo mắt lại khi bắt gặp thanh kiếm đẫm máu của Gilver.

“Đây là việc làm của anh.”

Gilver gạt ánh nhìn buộc tội của Tony.

“Tôi không được thuê để làm việc này. Cậu nhận nhầm người rồi.”

“Thật sao,” Tony lẩm bẩm, lắc đầu.

Những cái chết này thật tàn bạo, dẫu thế sẽ không có kẻ nào truy sát gã nữa. Mọi việc cuối cùng cũng ổn cả. Nhưng những cái bóng kia làm gã băn khoăn.

“Anh thấy được những gì?”

Tony hỏi thật chậm để Gilver có thời gian hiểu từng chữ. Y có chứng kiến trận đấu không? Liệu y có biết về lũ quỷ? Trận đánh đó có bao nhiêu là diễn ra trong đầu gã?

“Toàn bộ,” Gilver trả lời một cách bình thản.

“Kể cả vụ tôi đá đít lũ quỷ đấy sao?”

“Nếu bọn chúng thật sự là quỷ. Thì ừ.”

“Vậy mà anh không sợ? Anh đúng là có thần kinh thép.”

Tony trở lên im lặng, nhìn chằm chằm vào Gilver như thể thách thức gã tấn công mình. Họ ném cho nhau những cái nhìn lạnh lẽo.

Cuối cùng, Tony quay đi.

“Tôi ngưỡng mộ sự cản đảm của anh đấy, lính mới,” gã nói.

“Đến cả Grue cũng ướt quần khi đám này lần đầu xuất hiện. Còn anh thì vẫn giữ được bình tĩnh. Không vừa đâu.”

“Thế đâu có nghĩa là tôi không cảm thấy sợ,” Gilver thừa nhận.

“Sợ vừa đủ thì sẽ sống. Sợ quá mức thì chết mà thôi. Tôi nói có sai không?”

“Anh nói chuẩn đấy.”

Tony vỗ vỗ lưng Gilver. Đây là một biểu hiện hiếm hoi của tình bạn, đặc biệt là dành cho một tay lính đánh thuê khác.

“Đi nào, lính mới. Uống cái gì cho đỡ căng thẳng.”

“Nếu cậu đang nghĩ đến vốtca thì tôi xin miễn. Tôi vẫn còn đau đầu từ vụ lần trước.”

Tony bật cười.

No comments:

Post a Comment