Sunday, May 1, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 3 - Phần 2




Tony vẫn mải suy nghĩ sau khi rời khỏi cửa tiệm của Goldstein. Gã lang thang đi trong những con phố im lìm trước lúc bình minh, cổ áo bẻ lên để chống lại cái lạnh.

Gã biết chẳng mấy người coi gã trầm tính và thận trọng nhưng họ không biết bản chất tự nhiên của gã. Gã đi đến một con hẻm chật hẹp thông tới nhà của mình và dừng lại. Bình thường gã đã lên giường và ngủ như chết suốt lúc mặt trời mọc. Nhưng gã không mệt cho lắm.

Hai khẩu súng mới nặng trĩu bên sườn, ngứa ngáy muốn được sử dụng. Gã cảm thấy bồn chồn không xác định và tự hỏi liệu nó có liên quan đến đêm tại ngân hàng Hội Oz.

Liệu mình đã tiêu diệt hoàn toàn đám quỷ? Tại sao mình không bị tấn công kể từ hôm đấy?

Tiếng bước chân kéo Tony trở về thực tại. Gã xoay người lai theo bản năng, rút súng ra chĩa vào kẻ mới đến. Vũ khí của gã đã sẵn sàng khai hỏa trước cả khi kẻ kia rút ra vũ khí của mình.

Mắt Tony mở lớn, cả người gã tê liệt.

Đối thủ của gã là một người đàn ông lớn tuổi sử dụng một khẩu Python sáng bóng. Đây là khuôn mặt hắn biết rõ hơn bất cứ ai khác.

“Grue!"

Bạn của gã nở một nụ cười yếu ớt.

“Bỏ súng xuống đi. Chú biết rõ anh không có cửa thắng chú mà.”

Tony cất vũ khí đi, bấu lấy hai vai của Grue, nghẹn ngào.

“Anh đã ở chỗ quỷ nào vậy?  Chuyện gì đang xảy ra?  Anh không định nói cho em mình mình sẽ thôi không còn làm công việc này nữa phải không?”

“Chú thật sự nghĩ anh là là kẻ dễ dàng bỏ cuộc sao, Tony?”

Nhưng câu trả lời của hắn trống rỗng vô hồn.

Tony lay hắn thật mạnh.

"Có chuyện gì vậy?  Chúng ta đã làm việc cùng nhau từ lâu lắm rồi!  Tại sao anh lại biến mất mà không nói một lời nào?"

“Đừng nóng thế, Tony.”

Giọng Grue đều đều vô cảm.

“Anh có vấn đề riêng của mình.”

Grue nhìn ra xa, tránh ánh mắt của cậu bạn.

Điều này càng khiến Tony thêm tức giận.

“Được rồi, rốt cuộc là chuyện gì? Anh có bao giờ nghĩ đến việc em sẽ làm gì nếu anh cứ thế biến mất không?”

"Từ khi nào mà chú mày quan tâm đến việc xảy ra cho người khác thế?"

“Đương nhiên là em quan tâm rồi! Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà!"  Tony thả Grue ra, xấu hổ nói.

Grue cười như thể một bậc phụ huynh đầy kinh nghiệm và đốt một điếu thuốc. Mùi khói thuốc làm Tony cảm thấy lưu luyến.

Khi Grue nói lại, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng từng chữ từng chữ lại vô cùng cay nghiệt.

“Đây không phải là tình bạn đâu. Chúng ta chỉ là đồng nghiệp. Có thế thôi.”

Tony đứng như trời trồng không nói lên lời.

“Chúng ta không thể cứ làm việc với nhau mãi. Cả chú lẫn anh đều phải tự tiến tới.”

Lời tuyên bố lạnh lùng đầy lý trí này khiến Tony đau lòng. Là một lính đánh thuê, gã biết những gì Grue nói rất đúng. Chỉ là cả hai đã từng là bạn. Không có ai thân thiết với Tony hơn Grue. Nhưng giọng hắn cụt lủn, như thể một người bố đang hối tiếc vì phải để đứa con mình tự lập.

“Đừng buồn vì đã mất công lo lắng cho anh. Chú có chuyện riêng cần phải làm. Anh cũng có vấn đề của mình.”

“Em hiểu nhưng mà-”

“Vậy thì đừng hỏi nữa,” Grue gắt.

“Cứ để nó như vậy đi. Đừng khiến việc này trở lên khó xử.”

Hắn dụi tắt điếu thuốc và ngoảnh mặt quay đi khỏi.

“Anh có việc phải làm. Anh đi đây.”

Tony bước tới trước, chọn từ ngữ thật cẩn thận.

“Em muốn anh nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra. Hay là anh không còn tin em?”

Grue đứng trong im lặng vài phút. Cuối cùng, hắn nói.

“Nếu chú không đi đi, thì anh sẽ đi.”

Đột nhiên, mọi chuyện khớp vào đúng vị trí của nó. Tony cau mày.

“Một vụ ám sát sao?”

Đây là một câu hỏi ngắn gọn rõ ràng. Sự im lặng đến lạnh người của Grue chính là một câu trả lời hùng hồn dành cho nó. Bờ vai rộng của hắn như võng xuống vì gánh nặng cảm xúc. Giống như Tony, hắn cũng không thích giết người.

“Anh bảo này,” cuối cùng hắn cũng nói.

“Anh nợ chú cái mạng này. Cho đến khi anh trả được nợ, đừng có làm liều.”

Tony gắt.

“Em sẽ nhớ điều này đấy. Em ghét nhất là bị xù nợ."

Phía đằng đông, mặt trời bắt đầu hiện lên trên bầu trời, xua tan bóng tối đang bao phủ lấy họ. Những màu sắc dịu dàng tạo nên một bức tranh êm đềm hoàn toàn không phù hợp cho một cuộc gặp gỡ của những kẻ thuộc về thế giới ngầm.

Tony thở dài.

“Khi nào anh xong việc, hãy trở về nhé, Grue. Có cả núi việc em cần anh giúp.”

“Chú trung thành với cộng sự của mình quá,” Grue nói.

"Chú sẽ bị cướp hết việc. Với lại ...”

Giọng hắn ngập ngừng rồi tắt hẳn khi quay ra đối diện với Tony. Dường như có một cái gì đó thật buồn trong nụ cười của hắn; những cảm xúc đau đớn khắc thật sâu vào từng nếp nhăn trên trán.

Tony không nói gì. Bất cứ thứ gì phun ra từ mồm gã lúc này chỉ là thứ vô nghĩa. Cả hai nhìn nhau thật lâu khi thời gian cứ vùn vụt trôi.

Cuối cùng, Grue cũng nói hết được câu.

“Tốt nhất là chú hãy mau chóng quên một thằng khốn như anh đi. Có lẽ con đường của chúng ta đã tách nhau ra từ lâu.”

Grue quay đi và biến mất vào trong thành phố.

Đừng quên em, Grue. Em không có ghét anh đâu.

Tony thọc sâu tay vào trong túi áo và đi về phía đối diện.

+++++++++++++++++++++++

Grue nặng nề đi về phía khu mua sắm dưới lòng đất.

“Một vụ ám sát sao?”

Lời Tony nói nặng trĩu trong tim hắn.

Tôi là một thằng bần tiện và là kẻ trộm mộ đáng khinh nhưng chắc chắn không phải là kẻ giết người. Grue chưa bao giờ nhận đi ám sát, dù có có túng thiếu ra sao hay bị đám lính đánh thuê khác chất vấn nhiều đến mức nào.

Tới khu mua sắm, Grue lẻn vào một ống thông gió. Hắn rút một khẩu súng từ trong túi. Đây không phải là khẩu Python yêu dấu của hắn mà là một khẩu Walther PPK[10] gắn kèm ống giảm thanh cỡ lớn. Grue đã thử  khẩu súng vô số lần trước khi làm nhiệm vụ này, giờ đây nó gần như là một phần của tay phải hắn. Hắn chắc chắn không thể bắn trượt bất cứ thứ gì trong tầm ngắm.

Khỉ thật, những lúc này  mình thật sự thèm một điếu thuốc.

Hắn được thuê để giết chủ một bữa tiệc chơi thuốc được diễn ra tại trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Tên đó cơ bản chỉ là một đứa thằng nhóc nhưng có tin đồn là đã xù một khoản lớn và đang lên kế hoạch vượt biển để trốn. Bữa tiệc này được cho là có thể tạo đủ tiền để đảm bảo cho chuyến đi của nó.

Nhưng tất cả những thứ đó không làm Grue hứng thú. Tất cả những gì gã quan tâm là món tiền trả cho việc này.

Hắn cần nó vì Jessica. Tình trạng của con gái hắn càng lúc càng xấu đi. Grue chỉ muốn hoàn thành công việc càng nhanh càng tốt mang mang tiền điều trị về cho Jessica. Hắn đã đem cầm mọi thứ để có tiền, thậm chí là bán rẻ bản thân đi làm sát thủ.

Sự chờ đợi cảm thấy dài hơn kể cả khi mục tiêu xuất hiện đúng giờ. Nhưng thằng đó không xuất hiện.

Grue không lo lắng về việc này mặt khác nỗi bứt rứt về Jessica làm hắn mất bình tĩnh.

Đám thiếu niên cuối cùng cũng xuất hiện tại nơi diễn ra bữa tiệc, trộn lẫn vào nhau cùng tìm xem tình hình thuốc phiện thế nào. Thứ độc hóa học của đêm nay không có mấy tiếng tăm trong giới con nghiện, nhưng những kẻ mới sử dụng sẽ nhanh chóng phát hiện bản thân mình đã phê thuốc quá nặng để có thể hoạt động bình thường. Grue dõi theo khung cảnh từ bên trong ống thông gió, vặn người trốn trong những khung kim loại khi giữ chặt lấy khẩu PPK.

Chủ bữa tiệc cuối cùng cũng xuất hiện vài giờ sau, được khiêng vào cuộc hoan lạc với những tràng cổ vũ ồn ã. Nó tỏa ra một sự liều lĩnh của tuổi trẻ, hoàn toàn không hay về thứ vũ khi đã nhắm vào đầu mình.

Tha thứ cho ta nhé, nhãi con.

Grue bình tĩnh đến lạ thường. Sự bực tức của hắn biến mất khi tinh thần tập trung hoàn toàn vào nhiệm vụ trước mặt. Hắn đeo kính nhìn xuyên đêm và nhìn qua nòng ngắm của khẩuPPK. Hắn nhằm thẳng vào vòm họng của thằng nhóc đang cười.

Phát bắn gần như không gây ra tiếng động.

Viên đạn bay vào cái mồm đang mở rộng của thằng nhóc, phá nát hàm trên, đẩy những mảnh vỡ vào sâu trong não. Đây là một cái chết tức thời.

Xác của nó đổ gục xuống sàn, trong khoảnh khắc bị  bỏ qua bởi sự ồn ào của bữa tiệc. Đám tham dự không hề chú ý hoặc nghĩ nó đang diễn kịch.

Grue vứt khẩu PPK trong ống thông gió và bắt đầu trở ra. Một khi có kẻ nhận thấy cái xác, bữa tiệc sẽ trở lên hỗn loạn. Hắn sẽ không thể thắng nổi đám đông giận dữ, kể cả khi những kẻ tham dự tiệc hề có tí đe dọa thật sự nào.

Hắn gần đi khỏi thì tiếng hét vang lên.

“ÁÁÁ!”

Tiếng nhạc điện bình bịch tắt ngấm và Grue biết tất cả mọi người đang nhìn  chằm chằm vào cái xác. Nhưng hắn không chuẩn bị cho thứ xảy ra tiếp theo.

Thằng nhóc đáng nhẽ phải chết ngay lúc bị Grue bắn. Thế nhưng bằng cách nào đó cơ thể của nó đứng dậy. Một thứ ánh sáng đỏ lờ mờ lóe lên sau hốc mắt trống rộng của nó. Cái xác rống lên, không thể phát thành lời rõ ràng vì bị mất hàm.

“AURRRUUU!"

Đột nhiên tiếng gào khủng kiếp được hợp âm bởi một tiếng ré kinh hãi khác. Con bé đứng gần cái xác nhất đã móc mắt mình ra cho vào miệng nhai ngấu nghiến. Hai đốm lửa đỏ rực xuất hiện nơi hốc mắt bị móc kia.

Không một ai dám chạy. Có lẽ họ đã bị trói chặt trong cơn mê man do phê thuốc.

“AURRRUUU!"

Cảnh biến dạng thành loài quỷ diễn ra như thể một thứ dịch bệnh truyền nhiễm, từng kẻ dự tiệc tự lôi mắt mình ra hoặc móc lấy của kẻ bên cạnh. Chúng ăn lấy những khối cầu đẫm máu đó rồi rống lên khi thứ ánh sáng đỏ rực xuất hiện trong hốc mắt.

Và rồi Grue nhìn thấy những cái bóng.

Những hình thể màu đen lơ lửng phía trên đầu những kẻ than dự, nhấp nhô cùng với cơn điên loạn của đám đông. Một hình dáng xuất hiện từ trung tâm bóng tối, đen ngòm và quái gở. Nó có hai tay hai chân như con người nhưng khuôn mặt của nó thì hoàn toàn khác. Cái mồm bò sát khoe ra những cái răng nanh đầy nguy hiểm.

Grue nằm bất động tại chỗ.

Đồng loại của con quỷ thằn lằn đen xì nhanh chóng xuất hiện, chúng nhảy lên những cái xác đang gào rú và ngấu nghiến từng cái từng cái một. Cơ thể của chúng được nhuộm màu đỏ tươi khi máu bắn tung lên sàn.

“DAAANNNTEEE!"

Mắt Grue mở lớn. Hằn đã từng nghe nghe những từ này từ miệng đám xác sống hắn và Tony đụng độ trên đường.

“DAAANNNTEEE!"

Tiếng gọi ớn lạnh trở lên lớn hơn. Cả bữa tiệc giờ đây nhung nhúc những con quỷ thằn lằn màu đỏ máu, chúng leo trèo những những xác người bất động. Những sinh vật này đã biến căn phòng thành nhà xác chỉ trong chốc lát.

Một giọng nói ngọt sớt vang lên trên những tiếng gào rú.

“Đúng là một cảnh tượng tuyệt vời. Làm ta đỡ mất công triệu hồi.”

Có thứ gì đó thật nặng đập vào ống thông gió, quật nó xuống dưới đất. Grue ngã nhào ra phía đầu để hở, lăn vào giữa căn phòng. Hắn nhìn thấy hình dáng của lũ thằn lằn và hóa đá vì sợ. Nhưng ngay sau đấy, cơn sốc của hắn bị thay thế bởi đau đớn. Grue thử gập người và phát hiện vai phải của hắn đã bị trật trong lúc rơi.

Grue nghiến chặt răng và lôi khẩu Python thân thuộc ra.

“Dừng lại. Đừng làm cái chết của hắn phải khổ sở hơn cần thiết.”

Một giọng nói lạnh lùng  kèm theo một lưỡi kiếm cũng không kém phần lạnh lẽo đặt lên cổ Grue.

Grue nhìn theo khắp thân kiếm lên tận trên cánh tay kẻ bắt mình. Gương mặt của kẻ đó đó được quấn trong những miếng băng quen thuộc.

“Cậu!”

Gilver không hề cử động.

“Cộng sự của Tony, cũ và mới. Thật không thể ngờ nhỉ?”

“Cậu đang làm gì ở đây?”

Grue ra ý về phía đám quỷ thằn lằn.

“Đám đó là cái khỉ gì thế?”

Gliver tăng áp lực lên kiếm khiến Grue nhăn nhó vì đau.

“Bóng tối,” cuối cùng y cũng nói.

“Một đám đông, vô tình nhảy theo vũ điệu chiêu hồn của bộ tộc. Một nghi lễ bí mật đến mức kể cả kẻ tham dự cũng không hề biết đến phần việc thật sự của mình. Một hiến tế máu.”

Gã đàn ông quấn băng mặt nhìn khắp căn phòng như thể muốn đám sinh vật giống thằn lằn kia ngừng gào rú.

Một sự im lặng đầy tang tóc diễn ra trong căn phòng.

“Thật không ngờ mọi thứ lại trở thành dễ dàng như thế này,” y nói.

“Nhân loại là một chủng tộc sinh ra làm nô lệ cho bọn ta.”

Gilver ấn mạnh vũ khí của mình, một dòng máu nhỏ chảy xuống cổ Gure.

“Sống dựa vào những cái xác làm giảm sức mạnh và hạn hế số lượng của chúng ta. Nhưng sớm thôi, chúng ta sẽ có thể xâm nhập vào thế giới này bằng cơ thể được chuẩn bị sẵn của mình.”

Bóng tối bắt đầu bao phủ tầm nhìn Grue nhưng gã ép mình phải tỉnh táo.

“Tony Redgrave là một chiến binh giỏi. Nhưng kể cả hắn cũng không thể chống lại sức mạnh tổng hợp của chúng ta.”

Grue giật mình chú ý khi nghe đến tên người bạn của mình; toàn bộ cơ thể của hắn tràn đầy adrenaline. Đám thằn lằn lốm đốm cũng trở lại điệu câu hồn của mình.

“DAAANNNTEEE!"

Gilver nói một cách thờ ơ.

“Mày là kẻ cuối cùng, Grue. Thật tiếc là cái xác này đã quá già để làm vật hiến tế.”

Grue đáp trả ánh nhìn vô cảm của Gilver, hắn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt kẻ đó. Hắn cắn má trong để cản lại nỗi đau từ cánh tay bị thương, cánh tay phải đó đến giờ  vẫn đang đưa lại gần chốt một quả lựu đạn treo trên thắt lưng đa dụng của hắn.

Gilver để tâm trí mình nhớ về  những khuôn mặt thật xinh đẹp của ba cô con gái nhỏ và nụ cười rạng rỡ của Tony.

Vĩnh biệt.

Một khoảnh khắc trôi qua.

Rồi một cơn hỏa ngục bùng lên trong lò mổ. Sự chống cự đầy quả đảm của cùng của tay lính đánh thuê già cỗi được kỉ niệm trong biển lửa.

================= 

[10] Walther PPK: là một biến thể  nổi tiếng của Walther PP một loại súng ngắn bán tự động nổi tiếng, là một khẩu súng lục lừng danh thế giới, được thiết kế bởi nhà máy Walther của Cộng hòa Weimar và nước Đức. Nó được bắt đầu thiết kế vào năm 1929 và được trang bị cho quân đội Đức Quốc Xã vào năm 1935.
Súng Walther PP và PPK có thể gắn giảm thanh, rất thích hợp cho các lực lượng kháng chiến toàn châu Âu trong thời thế chiến hai. Điều thú vị khác là Walther PPK chính là khẩu súng thông dụng của chàng điệp viên 007 - James Bond, một nhân vật điện ảnh được hàng triệu người biết đến.

No comments:

Post a Comment