Image Source: ジーマ
Một cách êm ái nhưng chắc chắn, sự sợ hãi bắt đầu bám lấy dân chúng.
Không ai biết đến cái chết bị thảm của Grue trong khu mua sắm dưới lòng đất hay cuộc phiêu lưu của Tony dưới viện điều dưỡng, nhưng các câu chuyện về những cái bóng độc ác bắt đầu lan truyền.
Số người rảo bước nhanh hơn mỗi lần trời tối tăng dần lên, mỗi người trong số họ đều nhận ra bóng tối đang che đi những vì sao, và những sự hiện diện không được nhắc đến trong bóng tối. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra nhưng họ đều cảm thấy có gì đó thật kì quái.
Nỗi sợ hiển nhiên dẫn đến những tin đồn thất thiệt.
Những tin đồn càng được củng cố nhờ nỗi sợ hãi, tạo lên một làn sóng những suy đoán đầy kinh hoàng.
+++++++++++++++++++++++
“Tất cả những người dính líu đến Tony đều chết thảm.”
Không ai rõ tin đồn mới nhất này bắt đầu từ đâu. Nhưng câu chuyện đã thổi phồng nỗi sợ hãi trong thế giới ngầm, càng lúc càng trở lên nổi tiếng khi đám lính đánh thuê trao đổi với nhau những câu chuyện đầy thêu dệt về thành tích của Tony trong quá khứ. Không mất nhiều thời gian trước khi tất cả những quán rượu có chút mờ ám tràn ngập với những lời bàn tán về gã.
Quán rượu của Bobby cũng không ngoại lệ.
“Tony của chúng ta hả?”
“Có để ý cái thằng bần tiện Grue cứ thế mà biến mất không? Tôi nghe nói hắn mắc míu với Tony nên thành ra thế.”
“Đã nghe vụ người ta không tìm thấy bất cứ cái xác nào trong vụ cháy bệnh viện đấy không.”
“Cái chỗ đấy đã bị chém nát. Đám cớm nói những vết chém trùng khớp với kiếm của gã.”
“Anh nhắc tôi mới nhớ, tay Chó Điên Denver cũng mất tích sau khi đụng chạm với Tony.”
“Nhớ Kerry không? Sau khi bị Tony đá, cô ả đã cắt cổ tay tự tử.”
Những kẻ thuộc thế giới ngầm đều hèn nhát và rất mê tín. Nếu có điềm gở gì đang xảy ra, nó chắc chắn là lính líu đến Tony. Toàn bộ đám lính đánh thuê trong mỗi quán rượu tại thành phố đều đồng tình với điều này.
+++++++++++++++++++++++
“Vậy đấy, Tony. Cá nhân ta không có thành kiến gì với nhóc đâu nhưng mà...”
“Đừng lo, Bobby. Tất nhiên là mấy gã kia sẽ mê tín rồi. Chúng ta chẳng làm gì được.”
Tony mới đến và đang nói chuyện với Bobby tại cửa ra vào. Mặt trời đã tắt nắng và có một cảm giác vui tươi đang tỏa ra từ quán rượu của Bobby. Nhưng ông chủ quán đã nhìn thấy Tony trước khi gã bước vào và vội vàng đi ra gặp gã.
“Không chỉ đám tin đồn đâu. Danh tiếng giết chóc của Gilver cứ liên tục tăng lên. Toàn bộ mấy thằng gây rối ngày trước đang chết như dạ vì tay này. Giờ ngày nào ta cũng phải lau dọn máu.”
Làn da tái nhợt của Bobby phản ánh sự mệt mỏi của lão.
“Bọn nó nghĩ nhóc là đồ hèn nhát, Tony à. Nếu nhóc bước vào đây, sẽ có đứa tìm cách gây sự với nhóc.”
“Bobby, lão lầm rồi. Tôi chỉ muốn một cốc kem dâu thôi mà. Lâu lắm rồi tôi không được ăn nó.”
Tony vẫy tay chào một cách cộc cằn rồi đi xuống hẻm. Bụng gã kêu lên ùng ục vì đói.
Gã đã dùng hết phần lớn tiền tiết kiệm trong ngân hàng để chăm sóc hai cô con gái còn lại của Grue. Số còn lại là để mua lại áo mới thay cho chiếc áo khoác đỏ ưa thích của gã. Nhưng những tin đồn đã bắt đầu gây ra thiệt hại. Đêm này qua đêm khác, đám tay sai và cò mồi bỏ qua gã khi tìm người làm việc. Giờ thì ví của gã cũng lép kẹp như cái bụng.
Tony quyết định đi tới chỗ Goldstein. Bà luôn dành thời gian cho gã, cho dù không có vẻ thích bộc lộ điều đấy cho lắm.
Tiếng bụng gã sôi lên là một bản nhạc nền đầy bị thương cho quãng đường của gã.
+++++++++++++++++++++++
Gilver đi ngang qua Tony trên đường đến quán rượu.
Cả người y tỏa ra đầy sinh khí, dù cho đám băng che kín khuôn mặt. Gilver đã trở thành một điều cố hữu trong thế giới ngầm của vùng đến nỗi đám lính đánh thuê đã không còn chú ý đến đống băng kia nữa. Y lướt vào quán với một sự tự tin đầy tao nhã.
“Đủ người chưa?”
Như mọi khi, y là một kẻ kiệm lời.
Đám người tụ họp ở đấy đáp lại một cách nhiệt tình.
“Phần lớn bọn tôi ở đây rồi.”
Đám lính đánh thuê và cò mồi tụ tập lại xung quanh Gilver, kẻ dễ dàng trở thành người nắm quyền điều khiển quán rượu. Hệ thống đấu giá được sử dụng bởi Enzo - kẻ đang vắng mặt lúc này đã bị thay thế bởi bằng việc ai-nhận-cũng-được cho bất cứ việc nào Gilver quyết định không muốn làm. Gã chiến binh gầy gò lấy phần lớn công việc, để đám lính đánh thuê còn lại tranh đấu nhau với đám việc tẻo teo còn sót lại.
“Tối nay tôi đã chuẩn bị một kế hoạch.”
Tiếng ồn ào nổ ra trong đám đông. Gilver hiếm khi nói nhiều hơn cần thiết. Gã ra dấu cho ánh đèn được chỉnh yếu đi và quan sát thính giả của mình.
“Quý vị, nếu các vị có một vị thần để cầu nguyện, hãy cầu xin cho ông ta ngay lúc này. Nếu quý vị có một vị thần để van nài, hãy khẩn nài ông ta ngay bây giờ. Từ giờ trở đi, nơi đây sẽ trở thành mộ phần của quý vị, trở thành thế giới dành cho những kẻ không phải người như chúng tôi.”
Gilver nói một cách bình thản.
Cả quán rượu liền im lặng.
“Tôi không có ác cảm gì đối với các vị. Nhưng tiếc thay, các vị lại quen biết với Tony Redgrave.”
Gilver đâm kiếm xuống sàn. Như thể được vốn thiết kế vậy, quán nứt mở ra. Những vết nứt chạy dài trên tường và trần nhà, tỏa ra thứ ánh sáng ma mị. Đám lính đánh thuê bối rối nhìn xung quanh.
Lũ quỉ tràn ra từ những vết nứt và lập tức lao vào đám đông. Chỉ mất giây lát cho bản năng trỗi dậy.
“Chạy mau!”
“Đừng đến gần đây!”
“Không!”
Dưới hoàn cảnh bình thường, những kẻ này sẽ chiến đấu tới chết. Những tất cả đã bị nỗi sợ nguyên thủy làm rơi vào trạng thái hoảng loạn. Đám lính nhận ra mình đã cắm rễ tại một chỗ như Grue đã từng hai lần trước đấy.
Những kẻ vẫn còn tỉnh táo nhận thấy có thứ khác thường về Gilver. Lũ quỷ tránh xa y và tập trung vào những kẻ còn lại ở đây. Y bay lơ lửng phía trên đám đông, nhìn xuống khung cảnh bên dưới với một vẻ khinh bỉ.
“Đám bọn mi đều có việc tối nay.”
Giọng của Gilver trở lên âm vang lạ thường trong quán.
“Bọn mi sẽ hòa làm một với anh em của tao. Tao sẽ cần thật nhiều con tốt để xử lý kẻ tự gọi mình là Tony. Bọn mày sẽ đóng vai trò quan trọng-”
Một tiếng súng vang lên. Đấy là cú hích cần thiết cho đám lính đánh thuê đủ để họ thoát khỏi nỗi sợ hãi. Toàn bộ những người còn sống sót rút vũ khí ra chĩa về phía Gilver.
Mọi cố gắng đều là vô nghĩa. Lũ quỷ tiếp tục cuộc tấn công, mở tiệc bằng những người còn sống.
“Bọn mi có ý chí tốt đấy,” Gilver nói.
“Thứ sức mạnh đó sẽ khiến bọn mày trở thành vật chủ tuyệt vời cho quỷ dữ.”
Những tay lính đánh thuê chiến đấu một cách bất lực chống lại bầy quỷ. Tiếng súng và hô xông trận chuyển thành tiếng hét đầy kinh hãi khi những vật chủ của bóng tối thắng thế, sau cùng cả quán rượu chỉ còn im lặng.
Thanh kiếm của Gilver như ngân lên cùng với năng lượng hắc hám.
“Sự tuyệt vọng thật tuyệt vời. Ta cảm thấy mình như tràn đầy năng lượng.”
Gã đàn ông quấn băng tỏa ra một bầu không khí thối rữa.
Từng người một, những tay lính đánh thuê đã chết đứng dậy. Đám xác biết đi đấy đấm tay lên trời và rống lên tiếng thét man rợ đầy quen thuộc.
“Tốt lắm. Chúng ta đã thay thế được những quân cờ đã bị mất tại siêu thị dưới lòng đất.”
Gilver mỉm cười đằng sau lớp vải băng.
“Giờ thì chúng ta có thể thỏa sức chơi đùa.”
+++++++++++++++++++++++
“Cái bánh kẹp này kinh quá! Lưỡi tôi muốn nhảy khỏi mồm rồi đây này!”
“Nhóc vừa muốn được voi đòi tiên với ta sao? Ngậm mồm lại. Nếu đồ ăn không đủ ngon thì nhóc cứ để tiền lại đấy và biến đi.”
Tony và Goldstein có hẳn một quy trình đầy nghệ thuật về việc đối đáp với nhau. Cả hai đều biết gã sẽ tiếp tục ăn cái bánh kẹp, lòng đầy biết ơn vì còn có cái mà ăn. Và bà sẽ chẳng đuổi gã đi dù gã có than vãn đến mức nào.
“Đây không phải cái căng-tin. Nhóc lại bị cấm cửa tại quán Bobby sao?”
“Tôi sẽ nói điều này vì lợi ích của bản thân.”
Tony ngoắc ngoắc ngón tay phản đối.
“Cứ ăn đám bánh mì với thịt nguội vừa rẻ vừa dở thế này sẽ khiến bà không sống được lâu nữa đâu. Vậy thì bi kịch lắm, thế nên tôi sẽ xử lý nó hộ bà. Bà tốt nhất hãy cảm ơn tôi đi.”
Cuộc đối đáp trở lên sôi nổi hơn khi Tony đã đầy bụng, sự hấp dẫn của gã tăng lên khi cơn đói được giải quyết. Gã nuốt nốt cái bánh mì kẹp với đám cà phê và toét miệng cười.
“Đêm nay đúng là đêm tệ nhất trần đời. Chả còn xu nào trong ngân hàng khiến tôi phải đi ăn tối với một bà già đến nỗi được Da Vinci xăm mình cho.”
“Đủ rồi đấy.”
Goldstein tháo kính xuống để xoa bóp sống mũi. Bà đang làm thứ gì đó khi Tony đến - gã đã thấy nó bị che đi dưới mảnh vải đỏ thắm lúc mới bước vào. Quá lớn để là một khẩu súng lục.
“Ta nghe nói dạo này nhóc bị dính một vụ rất tệ. Thế có chuyện gì vậy?” Bà hỏi.
“Bobby nói nhóc phóng hỏa đốt bệnh viện?”
“Cái tin đồn đấy lan đến tận đây sao? Là thật đấy. Tóm lại là có chuyện xảy ra.”
“Đấy là lý do khiến nhóc làm mất mấy khẩu súng ta đã tốn bao tâm huyết vào làm?”
Xấu hổ hiện dần lên mặt Tony.
“Tôi rất tiếc về vụ đấy. Cơ thể tôi nặng đến mức tôi vứt hết những gì phải tải thêm.”
“Thế sao nhóc lại đến đấy? Vì một con bé hả?”
“Ôi, thôi đi mà!"
Tony gắt. Gã không muốn nói về Jessica.
“Đừng lo lắng về đám tin đồn. Chúng cũng sẽ hết hạn mà thôi. Mà nhóc dạo này cũng ép bản thân quá đáng.”
Goldstein nghiêm khắc nhìn Tony.
“Còn có điều này ta muốn nói với nhóc. Về tay quấn băng đó, Gilver. Y rất nguy hiểm.”
“Vậy sao?”
“Ta nhìn thấy bóng của y - ta không nghĩ y là người đâu.”
“Nếu có thế thật tôi cũng không phiền. Nếu xét về mặt làm cộng sự, y là kẻ giỏi nhất.”
Tony tự hỏi liệu bà già có tí rượu nào sẵn sàng chia sẻ với gã không.
“Quan trọng hơn, về mấy khẩu súng mới của tôi...”
“Ugh,”
Goldstein giơ tay đầu hàng đầy ghê tởm.
“Ta chấm dứt với nhóc. Tại sao ta lại phải làm vũ khí cho đồ máu lạnh đã ném sản phẩm tốn bao mồ hôi, nước mắt của ta vào lửa chứ?”
“Bà làm trái tim tôi tan nát đó.”
“Là nhóc tự chuốc lấy. Giờ thì để ta quay lại làm việc đi.”
Goldstein đeo cái kính một mắt lên và quay lưng lại phía bàn.
Sự xua đuổi cộc cằn khiến Tony tò mò.
“Bà đang cái gì thế, bà già?”
“Không liên quan tới mấy kẻ vô cảm. Giờ thì đi khỏi đây đi.”
Tony tò mò muốn chết về cái thứ dưới mảnh vải nhưng gã biết mình không thể moi móc được bất cứ điều gì từ Goldstein.
“Được thôi. Cuối cùng bà cũng nói cho tôi biết mà. Tôi sẽ trở lại sau. Giữ gìn sức khỏe nhé.”
Tony đứng dậy và chỉnh trang lại áo khoác. Lát sau gã đã rời khỏi.
Goldstein tiếp tục làm việc trong im lặng.
Không ai trong hai người họ cảm nhận được mối họa đang gần tiến đến cửa tiệm.
No comments:
Post a Comment