Trái đất tiếp tục đường quay hình elip của mình trong không gian.
Các cư dân của nó tiếp tục công việc hàng ngày như trước, không mảy may chú ý đến những thay đổi nhỏ nhặt đang diễn ra hàng ngày.
Đám lính đánh thuê tại quán rượu Bobby còn mù đặc hơn nữa. Những tay này không quan tâm đến thế giới xung quanh mình trừ khi được trả tiền để làm. Giao dịch và tranh nhau công việc đã trở nên quá hấp dẫn với đám chiến binh đang đói khát này, thế nên bàn luận về Grue cũng thiếu vắng đi như chính bản thân hắn.
Một tay cò mồi béo mập đang giao công việc từ chỗ ngồi trên một chiếc bàn cao.
“Gilver là người nổi tiếng nhất đem nay. Tiếc là anh ta chỉ có một mà thôi. Đám linh cẩu các người biết điều thì nghe cho kĩ nếu muốn đám đồ thừa.”
Gilver đã được yêu cầu làm mười năm trong số mười sáu việc đang có, nhưng thói quen mua rượu đãi quen thuộc của y đảm bảo cho đám lính đánh thuê kia không thấy bức xúc mà ra tay. Ai cũng nhận ra một người thì không thể làm nhiều việc đến thế trong một đêm kể cả khi kẻ có thuộc tầm cỡ Gilver.
“Gilver! Anh đâu rồi?”
Tay cò mồi quay đầu nhìn xung quanh cho đến khi tìm thấy khách hàng tiềm năng của mình.
“Chọn việc nào anh muốn đi. Tôi sẽ chia đám còn lại mấy thằng kia.”
Gilver rảo bước tới chỗ tay cò mồi và đọc lướt mấy hồ sơ. Đám băng quấn mặt y giờ đã di cư sang tận tay, thế nên không một chút da thị nào của y lộ ra. Y nhìn như thể một xác ướp.
Tony và Enzo đã rúc vào một góc tối, ngồi nhìn những nghi lễ hàng ngày diễn ra trước mặt như thể những nhà nhân loại học đang đi thực địa. Tay còi mồi đã mất vị trí đầu của mình và rất sẵn lòng được kêu ca về việc đấy với bất cứ ai chịu nghe. Người này thường thì là Tony.
“Đây mà gọi là phân phát công bằng sao?” hắn rên rỉ. “Nghĩ mà xem.”
“Miễn lải nhải đi,” Tony ôn tồn nói.
“Đàn ông đích thực không quắn lên vì mấy cái thứ nhỏ nhặt đấy.”
Nhưng Enzo không thành danh mà không biết đến việc đọc ngôn ngữ cơ thể, hắn biết Tony cũng đang khó chịu không kém. Tay chiến binh tóc bạc tiếp tục húp sùm sụp một ly kem dâu, giả bộ thờ ơ.
“Cậu thử nhìn lại mình xem. Tôi không thể nào nghĩ nghiêm túc về cậu được!” Enzo sụt sịt.
Tony chùi đám kem dính như hề trên mặt.
“Không ngờ có ngày lại có một tên vô danh tiểu tốt được quyền giao công việc thay vì tôi,” Enzo thống thiết, quay trở lại chủ đề quen thuộc của mình.
“Nói đến vụ đấy, cậu đáng nhẽ phải ở ngoài kia lấy một nửa đám việc đó.”
“Tôi cũng sẽ bắt cặp với Gilver thôi mà,” Tony dự đoán.
“Đấy đâu phải là một hả.”
“Nghịch cảnh rèn nghị lực. Với lại, đứng đầu mãi chán rồi. Kiểu này thì tôi sẽ càng đánh giá cao khi cái trào lưu này mất đi và tôi lại trở về làm kẻ được chọn đầu tiên.”
Tony nhìn qua chỗ Gilver, kẻ đang giương kiếm lên cao một cách cường điệu. Tay cò mồi mới chỉ về phía gã.
“Cộng sự của Gliver lại là Tony! Lũ các người tốt nhất hãy rèn luyện cho nhiều và mà đuổi kịp cả hai nếu không sớm hay muộn cũng sẽ trở thành lũ ăn xin trên đường!”
Tony cười nhăn nhở với Enzo.
“Thấy chưa? Tôi chả phải làm gì và vẫn có việc giao đến tận miệng. Đây là cách đàn ông đích thực làm việc.”
Tony đi xuyên quán rượu tới chỗ Gilver, tà áo của gã trải dài phía sau.
Enzo ngẫm nghĩ lời của tay lính đính thuê mất một lúc rồi nhảy bật khỏi ghế.
“Này! Tony! Chờ chút! Chờ tôi với! Còn tôi thì sao? Này!”
+++++++++++++++++++++++
Kể cả Tony cũng thấy ngạc nhiên vì sự phá hủy gã gây ra.
Tay lính đánh thuê đứng giữa đống xác mafia. Đám lính còn sống sót trượt ngã trên mặt đất đầy máu, mắt mở lớn kinh hoàng nhìn Tony và bàn tay rỏ máu của gã. Đám mafia đã cho vài tá bộ binh ra đánh, có điều đám này không giỏi cận chiến.
Tony đã vô hiệu hóa đám lính bằng cách đổ khắp vùng giao chiến bằng thuốc súng lỏng - bất cứ kẻ nào dám bắn dù chỉ một phát thôi sẽ tạo lên một cơn hỏa hoạn thiêu trụi cả đám. Gã ở đúng môi trường của mình, đấm xuyên qua hàng ngũ địch theo đúng nghĩa đen. Đám mafia - nổi tiếng vì tài thiện xạ - hoàn toàn vô dụng khi không thể sử dụng vũ khí.
Đây giống như là bắn cá trong chum. Lũ cá mù. Lũ cá mù bị ngất.
“Nào, tao không có cả ngày đâu đấy!”
Tony khoát tay ra hiệu cho đám lính đang sợ sệt tiến đến còn lại. Mỗi bước chân đều phát ra tiếng động lép nhép vang vọng khắp kho chứa hàng.
Thuốc súng thế này nghĩa là Tony không thể sử dụng kiếm của mình. Ánh lửa phát ra từ ma sát kim loại đủ để châm ngòi cho một ngọn lửa. Nhưng gã đủ mạnh để xé chân tay đối thủ, hay thọc tay thật sâu vào bụng bụng kẻ thù và giật sống lưng chúng ra. Tony nghĩ đấy thật là một điều kinh tởm.
“Tao bảo đến đây mà,” Tony nói, theo kiểu gầm gừ kịch nhất của mình.
“Nếu bọn mày không nghe thấy gì, thì tao nên đến chỗ bọn mày vậy?”
Gã bước tới, khiến cho đám lính vội vàng chạy sang phía đối diện.
Cả đám găngxtơ đã nhận ra điều này. Chúng không thể đánh bại gã dù nếu không có vũ khí, dù có bao nhiêu đứa xông vào cùng một lúc đi chăng nữa.
Cuối cùng, có kẻ đứng sau phá hàng và chạy trốn. Đây chính là sự mở đầu. Trong chốc lát, toàn bộ đám mafia cuống cuồng chạy khỏi tay lính đánh thuê.
“Thậm chí còn chả đáng phí công.”
Tony thở dài. Gã thong thả đẩy một tên đang chạy trốn, kẻ này ngã vật xuống đất trong hoảng loạn. Đám còn lại lao về phía cửa như một bầy cá tránh kẻ săn mỗi.
Tony đã tính đến chuyện này.
“Á á á!”
Ba kẻ đứng đầu đám đang chạy kêu lên cùng lúc, kinh hãi nhìn nội tạng của mình xổ tung ra đất. Một kẻ quấn băng cầm kiếm ướt đã chém cả ba khi họ chạy qua bậc cửa.
Đám mafia ở đằng sau không nhận ra mình đã bị rơi vào bẫy và tiếp tục đẩy kẻ phía trước mình ra ngoài. Nhưng việc này chỉ khiến càng nhiều kẻ rơi vào lưỡi kiếm của Gilver. Hiện thực dần dần hiện ra trước những kẻ sống sót.
Tony và Gilver đã cho đám này vào thế gọng kìm, tay chiến binh tóc bạc đánh từ đằng sau còn Gilver chém đằng trước.
Tay đang ông quấn băng khẽ vung katana của mình, chặt bay bốn cái đầu chỉ bằng một chiêu. Gilver xé toạc kẻ thù như thể chúng làm từ giấy ướt, tiến dần vào nhà kho. Không bao lâu sau, tay mafia cuối cùng cũng chết.
Gilver tạo thành một đường những vết chân máu khi tiếp cận Tony. Y tiếp tục sử dụng kiếm cua rmình trong nhà kho mặc kệ cái bẫy thuốc súng của Tony, hoàn toàn tự tin vào việc mình có thể tránh tạo ra tia lửa.
“Anh giết toàn bộ bọn nó à?” Tony hỏi.
Gã không thèm giấu sự kinh tởm trên mặt.
“Đấy là yêu cầu.”
Gilver chùi máu trên lưỡi kiếm với vẻ hờ hững đầy chân thành của một tên thái nhân cách.
“Chúng đến đây thế nên tôi phải giết chúng.”
Nhưng Tony không còn nghe. Gã vẫn nhìn đăm đăm vào cảnh tàn sát vẫn còn lấp lánh xung quanh họ nhưng tâm chí gã lại để đi đâu khác.
+++++++++++++++++++++++
“Anh đã nghe gì chưa?”
“Rồi. Năm mươi người. Chỉ bằng một thanh kiếm thôi đấy! Đấy là đúng là tàn sát mà.”
“Đã đến lúc một tay lính đánh thuê đích thực đến đây cho đám này biết mọi việc phải được làm như thế nào.”
Đám khách hàng của những quán bar thế giới ngầm hiếm khi nào ngừng bàn tán về Gilver, có điều vụ thảm sát mafia đã trở thành huyền thoại. Gã quấn băng bí hiểm đã tạo nên danh tiếng nhờ chấp nhận bất cứ công việc gì được yêu cầu. Tỉ lệ giết chóc của gã là có một không hai trong khi chỉ được trang bị có mỗi thanh kiếm.
“Ngày xưa nó vẫn như thế.”
“Trước khi chúng ta bị ảnh hưởng bởi Tony. ‘Giết chóc không cần thiết chả có gì là hay cả’ Thằng đó nghĩ mình là ai chứ, anh chúng ta chắc?”
Sự nổi tiếng tăng vùn vụt của Gilver một phần lớn là do phản ứng lại với Tony, người đã cách mạng hóa những kẻ làm tự do trong thế giới ngầm bằng cách phổ biến sự nhân từ. Sự thành công của gã đã khiến những kẻ thích thú với bao lực và chết chóc xấu hổ, nhưng không ai đủ tự tin mà đối đầu với gã.
Đám lính đánh thuê đã hưởng ứng Gilver ngay lập tức, sung sướng vì được trở lại cái ngày được tàn phá bừa bãi. Kẻ mới đến bí ẩn chém giết mà không thèm kiêng kị hay kiềm chế gì cả, truyền cảm hứng cho nhiều kẻ giết người chuyên nghiệp vốn coi sự nghiệp của mình như một sở thích.
“Phải khó khăn lắm Tony nhỉ. Không những Gilver cướp công việc của cậu mà thằng đó còn trở thành cái dạng cậu ghét nữa.”
Enzo đưa cho Tony một cốc bia tươi.
(Để thay đổi không khí, cả hai đang ngồi ở trong quán cạnh tranh với Bobby.)
“Tôi nói này,” Bobby tiếp túc lờ gương mặt sưng xỉa của Tony.
“Chỉ bởi vì cậu không còn là kẻ đứng đầu, không có nghĩa là cậu không được phép uống rượu.”
Tony ủ rũ nhấp thứ thức uống. Thay vì kem dâu hay rượu gin như bình thường, gã đã gọi một thứ thức uống màu vàng kim làm từ đám hoa bia thối ruỗng rẻ tiền. Đây là thứ Grue hay uống.
Gã nhớ cộng sự cũ của mình.
“Nếu mà tôi thấy trước việc này, có khi tôi đổi nghề với Grue rồi,” Tony làu bàu.
Enzo tung một con mực ướp vào mồm vừa nhai vừa nói.
“Grue hả? Dạo này tôi có nghe tin đồn về anh ta. Có vẻ con gái lớn của anh ta phải vào viện. Tiền điều trị đắt khủng khiếp tới mức anh ấy phải nhận lắm việc kinh khủng để trả viện phí.”
Tony quay ngoắt đầu ra nhìn tay cò mồi.
“Jessica? Có vấn đề gì với con bé?”
“Tôi không biết. Nhưng mà tôi nghe bảo đám bác sĩ cũng bó tay. Có vẻ cô bé bị ảo giáo về lũ quỷ hay sao...Tony? Này Tony!”
Tony đã bùng nổ khi lũ quỷ được nhắc đến, đá bay cái ghế của mình đi. Mặt gã méo mó thành một cái mặt nạ đầy thịnh nộ.
“Này, Tony! Bình tĩnh nào. Đừng bức xúc thế.”
“Con bé ở đâu? Con bé được đưa đến bệnh viện nào?”
“Để làm gì? Cậu đâu giúp gì được-”
Tay Tony lao tới nhấc bổng Enzo lên không.
“Cứ nói cho tôi biết, Enzo. Tôi sắp mất hết bình tĩnh rồi đây.”
“Được mà được mà! Tôi sẽ cho cậu biết! Cứ thả tôi xuống đã!”
No comments:
Post a Comment