Tiếng thét vang vọng trong thành phố có sự thôi thúc hơn thường lệ.
Tony đang trên đường đến một trong số những sào huyệt ưa thích của gã để mong tay chủ quán sẽ tăng sổ nợ cho mình khi nghe thấy tiếng nổ. Một tòa nhà văn phòng đằng sau gã bốc cháy.
Vì một lý do nào đó, gã biết ngay lập tức đó chính là cửa hiệu của Goldstein.
Tony dùng toàn tốc độ quay trở lại. Người xem đã tới đứng xung quanh. Gã chen lấn xuyên qua đám hỗn loạn.
“Tránh ra! Cho đi qua!”
Tony gạt đám người đang trố mắt ra nhìn khi luồn lách trong đám đông. Đến khi gã đã thoát khỏi đám người kia thì đã quá muộn. Cả tòa nhà đã chìm trong lửa.
“Bà già...”
Tony siết chặt tay, ép mình không được yếu đuối trước mặt những kẻ đến xem.
Một bảng hiệu rơi xuống trước mặt gã. Một tấm bảng hiệu hình chữ nhật đơn giản, có kí hiệu của cửa tiệm Goldstein.
Tony quan sát xung quanh. Không có chuyện gã chỉ đứng đây không làm gì cả.
Gã liếc thấy một vòi nước cứu hỏa đang tung tóe nơi khóe mắt. Có người đã bật nó lên nhưng mất điều khiển và giờ nó đang phun nước khắp nơi. Tony lao về phía cái vòi và ép nó phục tùng. Gã giội nước lên người. Đoán là mình lại làm hỏng thêm một cái áo khoác nữa.
Khi đã đủ ướt người, Tony lao vào bên trong tòa nhà. Đám đông cổ vũ cho gã, tưởng nhầm cái áo khoác đỏ là áo bảo hộ của lính cứu hỏa. Gã chạy nước rút lên cầu thang đang rực cháy.
“Cố lên, bà già! Cho đến khi bà trả tôi cái áo khoác mới bà không thể chết được!”
+++++++++++++++++++++++
“Bà già! Bà còn sống không?”
Tony cuộn người lao vào phần cháy đen nhẻm còn sót lại của cánh cửa. Gã hết sức ngạc nhiên vì Goldstein ngồi chỗ bàn làm việc như thể không có chuyện gì xảy ra.
Con mắt trái bà nheo lại để giữ cái kính đơn trong khi dùng một mảnh vải lau chùi dự án hiện tại của bà.
“Bà đang làm gì vậy? Đang có cháy đó!”
“Chỉ một đám cháy thì không có gì phải hoảng hốt. Thanh niên các người nhát cáy quá.”
Goldstein ngẩng đầu nhìn Tony. Gã chưa từng thấy bà mang vẻ nghiêm nghị như thế này.
“Nhóc đến đúng lúc đấy. Ta vừa hoàn thành nốt nó.”
“Có chỗ nào trong từ “cháy” bà không hiểu vậy?”
“Không sao. Lại đây đi, Tony.”
“Bà già!”
“Nhóc không nghe ta nói cái gì sao? Lại đây, Tony.”
Giọng của bà cao vút khiến Tony quá sốc đến nỗi làm theo. Gã lướt đến chỗ bà như thể bị bỏ bùa.
“Đúng thế. Nhóc đúng là một cậu bé ngoan.”
Lửa cháy mỗi lúc một mạnh xung quanh họ. Ngọn lửa bắt đầu tiến đến rất gần bàn làm việc của Goldstein. Tony biết nếu không thoát khỏi đây sớm, họ sẽ đau đớn vì hết sạch không khí trước khi bị thiêu chết.
Nhưng giọng nói bình tĩnh của Goldstein áp chế bản năng chạy trốn của gã.
“Hoàn thành nốt việc lắp nó. Bằng chính đôi tay của nhóc.”
Tony nhìn vật trước mặt. Đấy là thứ Goldstein đã làm lúc trước, vẫn được bọc trong vải đỏ.
“Cái gì vậy?”
“Gỡ tấm vải ra và tự mắt nhìn nó đi, Tony.”
“Được,” Tony vâng lời.
Mảnh vải giấu hai khúc kim loại, một đen như mun còn khúc kia thì trắng ngà. Chúng lóng lánh trong ánh lửa.
“Đây là vũ khí của nhóc. Đặc biệt làm cho nhóc, Tony Redgrave. Không kẻ nào trên thế giới này có thứ giống như cặp súng này.”
Hai khẩu súng giống hệt nhau, được đúc từ một thứ kim loại phát sáng dìu dịu. Tony nhặt một khẩu lên, hoàn toàn quên mất ngọn lửa.
“Súng của tôi ư?”
Món vũ khí vô cùng nặng. Những dấu khắc giống hệt nhau dọc trên thân sáng bóng; By .45 Art Warks-For Tony Redgrave. (Làm bởi .45 Art Warks-Tặng Tony Redgrave.)
Goldstein nhìn Tony kiểm tra vũ khí với sự trìu mến của bậc làm cha mẹ.
“Hiểu chưa, Tony? Những đứa trẻ này là của nhóc; chúng được làm ra chỉ vì nhóc.”
“Bà già...”
Tony tra băng đạn vào ổ. Gã quay người khỏi Goldstein để giấu những giọt nước đang ầng ậng trong mắt.
“Đây là tác phẩm tuyệt vời nhất của ta. Kiệt tác của ta. Ta đã khắc lô-gô cũ lên nó.”
“Sai chính tả rồi,” Gã nói theo thói quen.
Goldstein đặt tay lên bờ vai đang sụp xuống của Tony.
“Nhóc cần hoàn thành chúng, Tony. Một khi đã lắp xong, chúng sẽ hoàn toàn thuộc về nhóc.”
Bà xếp các bộ phận, từng cái từng cái một lên trong một cái khay đặt lên bàn như một hàng dài những viên ngọc vỏ chai.
“Nhóc từng tháo rời vũ khí ra để lau chùi đúng không? Đấy là cơ bản của nó. Chỉ cần làm ngược lại là được.”
“Được. Tôi hiểu rồi.”
Cái khay gần như không có trọng lượng. Cầm lấy hai khẩu súng khiến gã cảm thấy mình tỉnh ngộ như thể lần đầu. Gã lắp các bộ phận vào vị trí, mỗi bước đều tràn ngập sự ngưỡng mộ với tài năng tạo nên chúng. Miệng súng tinh khôi, không bị hoen ố bởi muội thuốc súng, báng súng còn mới, vỏ đạn khớp một cách dễ dàng vào vị trí - mỗi bộ phận như thể tự mình xếp vào đúng vị trí.
Hai khẩu súng đang thành hình trong tay Tony. Gã ở trong một trạng thái nhập thần, không còn để ý đến Goldstein hay cửa hiệu hay ngọn lửa vàng cam đang hừng hực cháy xung quanh họ.
Gã giữ báng súng bằng tay phải, nó rõ ràng là đã được thiết kế để bắn với tốc độ cực kì cao. Vòng cản được làm cẩn thận để chắc chắn rằng không gây cảm trở cho các ngón tay. Ống ngắm đã bị tháo bỏ để giảm tải sức nặng. Băng đạn có cơ chế nhả tốc độ cao cho phép đổi đạn ngay tức thì. Đây là một vũ khí được làm để tạo ra những cơn bão đạn.
Khẩu súng kia có chút khác biệt. Báng súng được thiết kế cho tay trái của gã, với kết cấu chắc chắn thay cho tốc độ bắn. Nòng súng thanh mảnh hơn, đặc biệt cho nhắm bắn chuẩn xác. Nó rõ ràng được sinh ra để bù khuyết cho khẩu súng kia.
Cuối cùng, Tony cũng lắp xong. Hai khẩu súng to và thô kệch nhưng lại có sự thanh thoát bên trong. Chúng dường như thuộc về đôi bàn tay gã.
“Những đứa trẻ này giờ đã hoàn toàn thuộc về nhóc. Dồn tất cả mọi thứ vào để làm nó đúng là đáng lắm.”
“Bà già?”
Goldstein gượng mình dựa vào cạnh bàn, thở nặng trong làn khói mờ mịt.
“Chắc ta già lắm rồi. Nên mới cảm thấy yếu đến mức này.”
Đến lúc Tony hiểu được chuyện gì đã xảy ra, đã là quá muộn. Goldstein gục xuống đất.
“Bà già! Này!”
Tony bừng tỉnh và đỡ bà vào trong vòng tay.
Đấy là lúc gã thấy vết chém rất sâu bắt chéo lưng bà. Toàn thân bên trái của bà ướt đẫm máu. Gã biết không còn cách nào có thể cứu được bà; việc bà cầm cự đủ lâu để giao cho gã súng đã là một kỳ công.
“Trong này hơi nóng,” Goldstein thì thào.
Mắt bà đã nhắm lại. Cả hai ngồi tại trung tâm đám cháy điên cuồng. Tony biết nó sẽ trở thành lò hỏa thiêu nếu họ không rời đi.
“Mở mắt ra đi! Hãy trả lời tôi! Nói gì đi!”
Tony điên dại lay Goldstein. Cơ thể bà lạnh dần đi và hơi thở chuyển thành những hớp hơi hổn hển ngắn ngủi.
“Bà không thể chết thế này được! Tôi còn nhiều việc cho bà lắm!”
“Rock? Là con đấy hả? Con trở về với mẹ rồi sao.”
Tony tê liệt. Goldstein đã mở mắt, nhưng chúng đã mất ánh sáng của mình. Gã không biết liệu bà còn giữ được ý thức hay không.
“Mẹ xin lỗi,” bà thì thầm.
“Mẹ con...”
“Bà già...”
Nhưng tâm trí của Goldstein lại ở nơi khác. Bà dường như nghĩ Tony là một người khác. Bà yếu ớt vuốt ve mặt gã. Sự tiếp xúc xa lạ mà cũng thật thân quen, như thể bàn tay một người mẹ.
“Mẹ con đã...thế nên...cái này, trước kia..”
Goldstein cố nói điều gì đó, nhưng bà không còn sức lực. Bàn tay đầy máu của bà trượt xuống ngực.
“Ý bà là gì? Bà già?”
Đột nhiên, Tony nhận ra Goldstein đang nắm thật chặt cái gì đó trong tay kia. Đấy là bức ảnh bà để trên bàn. Tony đã nhìn thấy nó rất nhiều lần - ảnh chụp một cậu bé đang cười, một tay cầm súng một tay vỗ về con chó.
“Cái này...mẹ con...mẹ phải trả nó lại cho con.”
Goldstein mất hết toàn bộ sức lực và khung ảnh rơi xuống sàn. Tony im lặng ôm bà, căng tai ra nghe giọng nói yếu ớt của bà.
“Còn có một...Tony...đứa trẻ đó?”
Mắt Tony mở lớn khi nghe thấy tên mình. Goldstein vật lộn để nói lên lời, mỗi hơi thở là một sự thống khổ.
“Giống con lắm...là một đứa bé ngoan. Làm ơn...Tony...hãy chăm sóc nó...”
“Bà già!”
Nhưng Goldstein đã không còn có thể nghe được hắn. Cơ thể của bà rũ ra trong tay Tony, một nụ cười bình yên hiện lên trên mặt bà. Nghệ sĩ .45 Caliber đã lên tới thiên đàng trong cảnh hỏa ngục của cửa tiệm yêu quý của bà.
“Vĩnh biệt, bà già.”
Tony nói khẽ, đặt Goldstein xuống sàn. Gã biết bà đã thấy dáng vẻ con trai mình trên mặt gã lúc chết, ý nghĩ này khiến gã thấy yên lòng.
“Tôi xin lỗi vì đã trêu bà. Tôi không có ý gì đâu. Tha cho tôi nhé?”
Có thứ gì đó được giải phóng trong Tony.
“Đúng như Grue nói, tôi chỉ là một thằng nhóc hay khóc nhè lớn xác. Hai người chiều tôi quá, thế nên tôi không sửa được.”
Những xúc cảm mong manh nở tung trong tâm trí gã.
“Tôi xin lỗi vì đã nói dối bà...tôi đã quên mất mình là ai.”
Tony đứng dậy, nắm lấy vũ khí mới mà Goldstein đã trao cho gã.
“Tôi đã quên mất mình là ai trong một thời gian dài."
Đám cháy bừng bừng xung quanh như phản chiếu lại hỗn loạn trong tâm hồn gã, từng lớp nhân cách và kí ức tuổi thơ tách ra dưới sự biến đổi thiêu đốt.
Xác của Goldstein hòa làm một với hình ảnh của mẹ Tony ngày bà chết. Eva đã hi sinh mạng mình để bảo vệ gã. Quá khứ và hiện tại hòa vào nhau thành một hình ảnh nối liền, mà Tony không thể phân biệt nổi chúng. Gã nghe thấy một giọng nói quen thuộc thì thầm qua làn lửa lốp bốp.
Giấu cái tên đó đi. Tự đui mù bản thân trước nó và chạy đi.
Sau cái chết của mẹ, Tony đã trở nên ám ảnh với thanh kiếm cũ mà cha gã để lại. Gã lúc nhỏ đã bấu víu lấy nó như mê sảng vì sợ hãi và cô độc. Rồi cuối cùng thanh kiếm cũng nói chuyện với gã.
“Thế nên tôi đã giấu kín tên mình và sống dưới danh nghĩa Tony Redgrave cho đến tận bây giờ,” Tony nói lớn.
“Tôi đánh lừa chúng để có thể lấy được sức mạnh để đấu ngang hàng với chúng.”
Liệu thanh kiếm có thật sự nói chuyện với gã. Hay đấy chỉ là một trò giải trí của lũ tay sai quỷ vương? Liệu chúng có chơi đùa với gã khi còn là một đứa trẻ, cho đến khi gã đã sẵn sàng tham gia vào trò chơi của chúng?
“Tôi đã có được sức mạnh. Tôi đã mài dũa kĩ năng của mình và đánh bại bất kì con quỷ nào cản đường tôi.”
Ngọn lửa cháy bùng lên, thổi tung tro bụi và xỉ than xung quanh Tony như một cơn lốc. Mái tóc bạc của gã bay phần phật trong gió. Gã nhắm mắt.
“Giờ đã là lúc. Tôi sẽ sử dụng tên thật của mình.”
Tiếng sấm rền vang bên ngoài, tiếng báo lanh lảnh cho một cơn mưa rào như trút nước. Trận mưa dội xuống mái nhà đổ nát. Nó rít lên thành hơi nước khi chạm vào đến lửa. Sự kết hợp giữa lửa và nước tạo thành một đám mây mù dày bao bọc Tony. Nhưng gã không quan tâm. Thay vào đó gã nghịch hai khẩu súng mới. Gã xoay chúng xung quanh như thể đang múa võ, uốn cong mình tập cân bằng cho đến khi hai khẩu súng đã trở thành một bộ phận của cơ thể gã. Gã đạt tới đỉnh điểm của điệu múa và trở về tư thế đặc trưng của mình. Vắt chéo súng trước ngực, Tony mở mắt.
“Tôi là...”
Một tràng sấm gầm lên trên bầu trời khi trận mưa to thêm. Ánh lửa liếm lên cao như thể thách thức dòng nước trút như thác.
Một dàn hợp xướng ma quỷ lên đến cao trào.
“DAAANNNTEEE!"
“Jackpot!"
Dante xoay xung quanh và khai hỏa vũ khí của mình về phía thứ gì đó di chuyển trong ánh lửa.
“Dante! Con trai của kẻ phản bội!”
“Dante! Kẻ dám cản trở tham vọng của chúng ta!”
Dante bắn tràng này sang tràng khác đạn vào đám cháy, nhấn chìm ngọn lửa bằng đạn của gã. Gã đã phát hiện sự hiện diện của lũ quỷ và nhận ra những sinh vật này đã ngụy trang theo hình dạng và màu sắc của đám cháy.
“Bọn mày đúng là đám ngoan cố nhỉ? Đấy là tất cả những gì bọn mày có à? Đưa kẻ mạnh hơn đến đây.”
Dante thổi tung sinh vật lửa cuối cùng và nhét súng vào bao da bên thân mình một cách khoa trương. Gã nhìn lên trời.
“Tao biết mày đang nghe!”
Cơn mưa u ám che mờ bầu trời, những gã cảm thấy một ánh mắt dò xét lạ quái lạ phía trên.
“Tao sẽ tìm lũ quỷ chúng mày và tống khứ bọn mày thẳng về địa ngục! Tao! Thợ săn quỷ Dante!”
Sấm rền vang và Dante mỉm cười đầy thách thức.
+++++++++++++++++++++++
Dante trừng mắt nhìn bầu trời cho đến khi cơn mưa cuối cùng cũng dập tắt đám cháy và mây trôi đi. Cái chết của Goldstein đã cho phép Dante rũ bỏ “Tony” và lấy lại tên thật của mình.
“Vĩnh biệt, bà già. Hai khẩu súng bà cho tôi...tôi sẽ sử dụng chúng còn tốt hơn bà có thể tưởng tượng.”
Sự mơ hồ đã rời bỏ gã. Không còn xúc động. Không còn nước mắt. Không còn những trò đùa nghịch con nít.
Nhưng khi gã rời khỏi chiến địa, ba từ vô thức rời khỏi môi gã.
“Vĩnh biệt mẹ!”
Tiếng thì thầm biến mất vào trong gió.
No comments:
Post a Comment