Sunday, May 1, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 3 - Phần 1




Những khoảnh khắc yên bình hiếm hoi khiến người ta được nghỉ ngơi, có lẽ nhiều hơn họ nên làm.

Nó giống như một thứ thuốc phiện. Con người không thể sống dưới sức ép liên tục.

Nhưng tác dụng của thuốc phiện chỉ là tạm thời.

Sự căng thẳng  tăng dần dưới bề mặt.

Những hình hài méo mó xuất hiện ở những nơi người ta không thể ngờ, đem đến sự khổ đau.

Những cái bóng quỷ dị vẫn chưa biến mất khỏi trong màn đêm cũng như trong bóng tối.

Chúng ẩn náu, chúng mài dũa móng vuốt và đang ngóng chờ cơ hội của mình.

Ta không bao giờ được phép quên điều này.

+++++++++++++++++++++++

Vài tuần trôi qua mà không có gì nổi bật xảy ra.

Tony đã không còn thấy dấu hiệu gì của những cái bóng kể từ đêm tại ngân hàng của Hội Oz. Gã cố gạt trận chiến ra khỏi tâm trí, trở về cuộc sống làm lính đánh thuê của mình và nhận mấy vụ lẻ tẻ.

Nhưng có thứ gì đó đã thay đổi, rất nhỏ nhặt, ẩn sau đằng sau thế giới bình thường.

Thậm chí nó còn hiển hiện rõ trong quán rượu của Bobby.

+++++++++++++++++++++++

“Này, lũ đần. Tôi đến đây để ban cho các anh công việc đây. Tôn trọng tôi một chút đi nào.”

Một buổi tối bình thường tại quán.

Enzo là tay cò mồi đầu tiên xuất hiện, khiến những kẻ hay ở đây ngạc nhiên vì đã quá quen với việc gã đến sau nửa đêm.

“Trước đấy, Tôi có việc dành cho Gilver đây!”

Tay lính đánh thuê quấn băng đã được chọn để làm vô số việc khó kể từ vụ tai nạn ở Hội Oz. Những báo cáo về sự can đảm cùng khả năng tuyệt vời của y đã được những kẻ ví dày nhất thế giới ngầm đọc hết, kẻ với khả năng như y luôn luôn thiếu. Quan trọng hơn là, Gilver không bao giờ từ chối.

Enzo vẫy Gilver qua.

“Họ muốn anh bắt cặp tối này. Có sao không?”

“Không hề.”

Gilver lấy tập tài liệu.

Enzo thích giao nhiệm vụ cho Gilver. Y ít nói và chuyên nghiệp, trong khi làm việc với Tony thì luôn phải sẵn sàng chịu đựng những lời châm biến. Ngược lại thì mọi người đều có vẻ thích Gilver.

“Cộng sự của anh cũng được chỉ định,” Enzo nói nhỏ, chỉ Tony.

“Được đấy,” Tony kêu.

“Tôi sẽ nhận. Từ lúc đi cùng cậu băng mặt đây tôi chưa bao giờ thiếu tiền cả.”

Yêu cầu công việc dành cho cả hai đã xuất hiện liên tục. Tony có nhiều kẻ thù hơn là bạn, nhưng công việc là công việc. Gã và Gilver có tài năng khó sánh, là một đội gần như vô địch. Enzo đã đưa họ công việc càng lúc càng nguy hiểm hơn thế nhưng họ lần nào cũng thành công, nhận được phần thường càng lúc càng lớn.

Những khách hàng thường xuyên ở quán Bobby lại thấy việc này khá là xui xẻo.

“Lại hai đứa đấy hả? Thỉnh thoảng cũng cho chúng tôi ít việc đi chứ!”

“Tình hình  công việc tệ lắm rồi đây này!”

“Nhanh chóng giao việc cho bọn tôi đi chứ! Hai kẻ đấy đâu phải là lính đánh thuê duy nhất?”

Mũi nhọn bao giờ cũng chĩa về phía Tony. Đám người kia yêu quý Gilver, vì y luôn đãi cả quán uống rượu miễn phí sau mỗi nhiệm vụ. Y khăng khăng nói mình không có việc gì khác để tiêu đám tiềm thừa. Có thể là gã khiến đám còn lại kia mất việc, nhưng lúc trong cái rủi cũng có cái may còn sót lại và cái may ở đây chứa đầy những rượu.

Enzo cuối cùng cũng giao hết việc của mình, và được thay thế bởi những tay cò môi mới đến. Tony rúc sâu vào cái ghế quen thuộc của mình, vừa uống rượu gin vừa ăn kem dâu.

Chỉ mình gã đã chú ý sự thay đổi rất nhỏ này.

Giọng nói luôn trêu gã vì làm rớt kem ra lung tung đã biến mất.

Giọng nói luôn phụ họa trò cười vào mỗi lần Tony kể chuyện cho Bobby và Enzo đã biến mất.

Giọng nói luôn gọi thứ bia kinh khủng giá rẻ nhất thực đơn đã biến mất.

Người đàn ông với khẩu Python kiểu cổ luôn đeo trên hông, người đã có chút quá già để làm lính đánh thuê đã không còn đến quán từ vài ngày trước.

Và không một ai - kể cả Tony - biết Grue đã đi đâu.

+++++++++++++++++++++++

“Được rồi, xin lỗi vì đã bắt nhóc đợi lâu. Ta rất hài lòng với thành quả này.”

Nell Goldstein đã hoàn thành việc cải tạo khẩu Mauser nhái mà Tony đã lấy từ Denvers, thêm vào nhiều bộ phận đến mức một người bình thường sẽ khó lòng mà cầm nổi nó. Người đàn bà nhỏ bé đã tìm thấy một khẩu súng tương tự ở một hiệu cầm đồ và để nó cùng với khẩu Mauser. Cả nó cũng được điều chỉnh qua, nâng cấp để trở thành một cặp tương xứng. Bà vuốt ve món vũ khí bằng một miếng vải lụa.

Đã gần bốn giờ sáng nhưng Goldstein không bao giờ đóng cửa khi Tony có việc cần làm. Gã đã ở lại quán Bobby thêm một lúc trước khi tới cửa tiệm.

Tony nhặt hai khẩu súng lên và hôn chúng như một con thú cưng yêu dấu.

“Tôi không thể chờ để được sử dụng hai người đẹp này,” gã nói, cười toe.

“Đi làm việc mà không mang theo vũ khí thì đúng là ngu ngốc.”

“Ta cũng có một lượng kha khá hộp tiếp đạn. Nhóc cần sử dụng đám này vì nạp thay thế bình thường sẽ không có tác dụng sau những gì ta đã làm với tay cầm. Nếu muốn thì nhóc vẫn có thể sử dụng đạn thường, nhưng phải giảm bớt thuốc súng đi nếu muốn bắn như điên.”

Tony chỉ vào mình giả vờ dỗi.

“Tại sao tôi lại làm việc như thế chứ? Bà đã làm nó, thì tôi sẽ tin tưởng vào nó, Bà già."

Gã nháy mắt với Goldstein trước khi bắt đầu một chuỗi các tư thế hành động, vũ khí cầm sẵn trong tay để kiểm tra sức nặng.

Gã thình lình buông người xuống sàn để tránh một loạt đạn tưởng tượng, đáp trả nó cũng nhanh không ngờ. Hai khẩu súng đã được chỉnh để hợp với phong cách chiến đấu tàn bạo của Tony và giờ đây vô cùng nặng, có điều gã không hề thấy phiền. Gã phất chúng một cách duyên dáng trong không khí, lần theo một đường đi đầy chết chóc có thể khiến hắn tấn công vô số mục tiêu trong tình huống chiến đấu thực sự. Cuối cùng, gã cuộn người đứng dậy.

“Tôi thích chúng,” gã quyết định.

“Bà làm tốt lắm.”

Goldstein nhìn gã đầy trách móc, như một giáo viên đang giảng giải cho một cậu học trò hư.

“Kiềm chế việc bắn như điên đi. Ta đã thiết kế lại khẩu súng nhưng nó sẽ không tồn được lâu với kiểu nhóc sử dụng.”

“Bà phải tin tưởng tôi một tí chứ.”

“Bao giờ làm được thì nhóc hãy dùng câu đấy,” Goldstein gắt.

Tony mỉm cười. Goldstein là người duy nhất có thể chỉ huy gã như vậy. Gã cảm thấy cực kì khoan dung với bà mỗi lần bà cho gã đồ chơi mới.

Gã vứt một cọc tiền lên bàn.

“Của bà nè. Gặp lại bà sau nhé!”

“Đừng có đi nhanh thế.”

Tony dừng bước, bối rối. Gã quay lại thấy Goldstein đang cười tinh quái nhìn mình.

“Giờ bà muốn gì nữa? Bà khiến tôi thấy ghê rồi nha.”

“Nhóc không nghĩ là mấy khẩu súng đấy đã xong rồi đấy chứ, hả thằng ngốc này?”

“Ý là bà là sao?”

“Đúng như ta nói đấy. Trước nhất, nhóc phải tập sử dụng chúng cho đàng hoàng.”

Tony cho là bà đang trêu gã.

“Tôi hiểu rồi. Tôi vẫn lấy chúng.”

“Được thôi. Có điều...” Goldstein đột nhiên nghiêm túc.

“Ta đang cân nhắc việc có nên nói cho nhóc biết chuyện này hay không. Nó cũng không hay cho lắm.”

“Gì thế? Bà làm tôi lo đấy.”

“Là về cái tay dạo này nhóc hay làm việc cùng.”

Tony căng thẳng.

“Ta hiểu là Enzo giới thiệu tay đó vào nghề này. Nhưng đến chính Enzo cũng không biết y là ai hay xuất thân từ đâu.”

“Gliver.”

Tony cau mày.

“Bọn tôi gọi y là Người đàn ông vô hình.”

“Có tin đồn là một thằng ngốc nghĩ sẽ kiếm được tiền bằng cách tìm ra kẻ bên dưới đám băng đó là ai. Tên đó đang mắc nợ  nên cần tiền để trả gấp. Hắn đến đây bán súng để lấy ít tiền mặt đi điều tra.”

Goldstein nhìn Tony. Thật lạ là gã không hề mất tập trung vì buồn chán với câu chuyện như thế này. Gã cau mày và tai trái đang giật giật vì bồn chồn. Goldstein biết ngay dấu hiệu của kẻ đang giấu giếm gì đó.

“Tiếp đi,” Tony khẽ giục.

“Đêm qua, hắn xuất hiện. Đã chết. Bị chém ở từ vai tới hông.”

“Rồi sao?”

“Chuyện của ta chỉ có thế thôi. Nhưng ai mà lại chỉ vì làm một việc như vậy? Lại phải chết như thế...”

“Tôi hiểu ý bà định nói gì rồi.”

Tony thở dài. Có nhiều kiếm sĩ trong  thành phố nhưng chỉ có một người có kĩ năng cùng đẳng cấp với gã. Gilver. Quan trọng hơn, nếu thông tin này đã đến tai Tony, tức là ai cũng đã biết đến nó trong thế giới ngầm. Nghĩa là nó chắc chắn đã bị phóng đại đến mức vô dụng rồi.

“Có nhiều người không muốn kẻ khác biết về quá khứ của mình,” Goldstein nói thẳng.

“Nhưng ta chưa gặp một ai tàn nhẫn đến mức giết những kẻ rình mò xung quanh chỉ để che giấu lịch sử của mình.”

“Bà nói đúng,” Tony thừa nhận.

Gã rời khỏi cửa tiệm mà không nói thêm lời nào.

Goldstein nhìn gã biến mất dưới cầu thang.

“Cẩn thận nhé, Tony. Chỉ có chúa mới biết chuyện gì cuối cùng sẽ xảy ra thôi, đúng không?”

+++++++++++++++++++++++

Chiều hôm đó, Goldstein có thêm một vị khách thứ hai.

Một người đàn ông mặc com-lê rất đẹp và đeo băng quấn kín mặt.

“Anh đúng là một kẻ kì lạ,” Goldstein nói cụt lủn.

Bà luôn kiệm lời với mọi người, nhưng ai thân thuộc với bào đều có thể nhận ra sự cáu gắt trong giọng nói.

“Tôi muốn tìm chỗ để đặt một khẩu súng.”

Gliver ngồi xuống ghế và nhìn chằm chằm Goldstein một cách thản nhiên. Bà thường xuyên phải tiếp xúc với những kẻ khó chịu, nhưng lần này bà không thể nén cơn ớn lạnh.

“Tôi có tất cả các loại súng,” bà nói. “Anh muốn tìm loại nào?”

“Thứ gì có thể bắn trúng vài mục tiêu cùng lúc thì tốt.”

Gilver ra dấu chỉ khẩu súng săn trên tường.

“Thứ giống vậy.”

Goldstein đã sửa lại thứ vũ khí hai nòng đó để nó có thể bắn được mười phát một lần. Đấy là một trong số ít những vũ khí bà phát triển mà không phải là súng lục.

“Thứ đó dùng để bắn gấu không phải người. Tầm ngắm rất kém. Anh sẽ phải dí nòng súng trực tiếp vào mục tiêu.”

“Không sao. Bà muốn bao nhiêu?”

“Cái đấy không để bán. Tôi chỉ bán súng lục thôi.”

Goldstein quay ra tiếp tục chỉnh sửa một đám bộ phận đang làm dở. Bà nổi danh kén chọn, chỉ bán vũ khí cho những ai khiến bà thấy hứng thú thay vì đám đưa đủ tiền cho bà.

“Tôi sẽ chọn cái giá của mình.”

Gilver vung một đống tiền lên bàn và vươn tay lấy khẩu súng săn.

“Đừng có ép nó. Khẩu đấy chắc chắn, nhưng anh không thể dùng nó vung vẩy như dùi cui được đâu.”

“Không sao.”

Gilver bình tĩnh giật tung cái giá đỡ, khiến cho vữa bay ra từng mảng.

“Tôi sẽ bỏ nó sau.”

Gã kiểm tra khẩu súng trước mặt một Goldstein đang choáng váng.

“Tôi không biết nhiều về súng ống, nhưng thậm chí cả tôi cũng có thể nói đây là một vũ khí tuyệt hảo. Bà dường như có kĩ năng thật vĩ đại."

Gilver gỡ đám giấy dầu đã được nhét vào những phần tháo dời và chốt khẩu súng.

Goldstein đã phải rút lại ý kiến. Lúc đầu Gilver có vẻ không thoải mái với khẩu súng cho lắm. Nhưng cách y kiểm tra trở lên linh hoạt hơn theo thời gian, như thể y có thể hấp thụ thông tin từ chính khẩu súng.

“Tôi thích cái này. Tôi sẽ lấy nó.”

Gilver nhét khẩu súng săn vào túi và đi ra cửa.

Goldstein kiểm tra đám tiền trên bàn.

“Này, chờ chút. Anh đưa tôi quá nhiều rồi.”

“Cứ giữ lấy chúng. Tôi không cần dùng đến tiền.”

“Vậy để tôi hỏi anh một việc. Anh định bắn cái quái gì vậy?”

Gilver dừng lại, lưng quay về phía Goldstein.

“Một thứ mang hình dạng con người nhưng không phải là người.”

Y bỏ đi mà không thèm nhìn lại.

Goldstein nhìn y đi, nén tiếng kêu kinh hãi. Bà ít ngạc nhiên vì điều y nói hơn hình dạng mà cái bóng gã đổ lên bức tường mờ sáng.

Nó không hề giống bóng của một người đàn ông mặc com-lê. Nó giống như một kị sĩ mặc giáp.

Goldstein cảm thấy tim mình đập nhanh như một cái píttông.

No comments:

Post a Comment