Sunday, May 1, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 4 - Phần 3



Dante đi một mình xuyên qua thành phố đang chìm trong giấc ngủ,  bỏ lại tòa nhà bị thiêu rụi sau lưng. Đám đông người đến xem vụ hỏa hoạn tăng lên những gã không để ý.

Rất nhiều kẻ đến xem nhận thấy cái áo khoác đỏ rực và mái tóc bạc của gã. Có đúng đấy là Tony không? Nhưng Tony đã biến mất rồi. Kẻ mới kia có một thái độ khác và tạo cảm giác khiến người đứng xem phải im lặng.

Dante để mình được dẫn dụ đến nơi trong thành phố. Chân gã tạo thành một con đường xuyên qua hành lang ngõ hẻm, tránh xa khỏi con người và xe cộ. Nhưng gã biết mình không có một mình. Mùi thịt thối rữa xộc vào khoang mũi gã.

“Không cần phải kiềm chế đâu. Ra mặt đi!”

Dante dừng lại, tay thọc sâu vào túi áo khoác. Gã đứng bất động một lát và chờ đợi.

Cuối cùng những gờ bóng bắt đầu chao đảo mất hình. Những sinh vật bóng tối vòng quanh bao vây gã dưới hình dạng người không đầu.

“Tốt lắm. Bọn mày nhìn mạnh đấy. Dễ quá thì tao không thích đâu.”

Chút tính cách vênh váo của Tony vẫn còn sót lại trong Dante.

Lũ quỷ chờ cho đến khi kẻ cuối cùng trong chúng  vào vị trí. Vòng tròn hoàn thiện phát ra tiếng hét đinh tai nhức óc.

“DAAANNNTEEE!"

Dante cười xếch đến mang tai.

“Ừ, đã bắt bọn mày đợi lâu rồi. Giờ thì tao sẽ trả lời bọn mày đây. Dante đang ở đây.”

Gã rút thanh trường kiếm trên lưng ra khỏi vỏ. Có thứ gì trong bóng tối khiến món vũ khí có vẻ lớn hơn bình thường. Hình đầu lâu trên cán kiếm dường như đang nhìn hau háu một cách nguy hiểm.

“Thanh kiếm này đã bị giam cầm như chính tên thật của tao.”

Dante nhớ lại vũ khí của cha mình, đã từng gọi gã khi còn nhỏ. Những mảnh xếp hình khớp vào vị trí.

“Nhưng giờ nó đã được giải phóng.”

Thanh kiếm rống lên rền rĩ, trở lên to hơn cho đến lúc nó bằng nửa người Dante. Thanh kiếm hai cạnh to lớn đến nỗi có thể chẻ đôi một con bò nhưng lại nhẹ như không.

“Ai  muốn được làm kẻ đầu tiên tìm ra bao nhiêu kĩ năng của tao đã được phục hồi lại nào?”

Lũ quỷ rì rầm đầy ác ý. Dante hoàn hoàn toàn bị áp đảo về số lượng. Thời gian kéo thưa ra.

“Tao đoán mình phải tự cho bọn mày biết thôi!”

Dante phi thân vào đám quỷ, chém chúng với tốc độ và sự chuẩn xác phi thường. Máu đen phun bừa bãi khi gã tấn công, choáng ngợp thứ mùi ghê tởm của thế giới những sinh vật này.

Dante đánh xuyên qua một cạnh của vòng tròn.

“Coi nào, đánh nghiêm túc đi. Đây không phải khởi động đâu.”

Dante vung kiếm sang bên phải mổ ruột một đám quỷ. Đòn tấn công của gã nhanh và hủy diệt đến mức lũ quái thú không thể đánh lấy một đòn.

Gã cắt xuyên đám đông, tàn sát địch thủ một cách dễ dàng.

“Tao còn chưa đổ mồ hôi đấy.”

Đám quỷ nao núng trước sức mạnh áp đảo của gã. Những sinh vật sống dựa vào nỗi tuyệt vọng của loài người bắt đầu cảm thấy chính mình tuyệt vọng. Lũ quái vật liều mạng để nới rộng khoảng cách giữa chúng và Dante, nhưng thanh kiếm lớn của gã dễ dàng vượt qua được khoảng trống đó.

“Có vấn đề gì thế?”

Dante nháy mắt trêu chọc khiến cho vài con quỷ nhát cáy bỏ chạy về phía sau hàng ngũ.

“Đã chạy rồi cơ à?”

Gã lao tới đánh ngục một cái bóng đang chạy trốn.

“Kẻ tiếp theo nào?”

Gã nở một nụ cười đầy ác ý.

Chỉ có tiếng kêu yếu ớt kì lạ phát ra từ phía sau đám quỷ. Từ từ, lan dần sang những con khác, lũ quỷ ngửa cổ về đằng sau và ré lên.

Chúng đang khóc, Dante nhận ra.

Những cái bóng biết mình không có cơ hội thắng Dante và thanh kiếm kì lạ của gã.

“Nghe hay đấy. Đáng nhẽ tao sẽ nghe lâu hơn cơn, có điều thế giới này không dành cho bọn mày.”

Dante chế nhạo.

“Tao sẽ tiễn bọn mày trở lại nơi bọn mày thuộc về.”

Với điều đó, gã xông vào đám quỷ, chém giết tứ phía. Đây đã không còn là một trận chiến - đây là một cuộc thảm sát.

Những sinh vật đó quay ra tấn công Dante, cắm sâu răng nanh và móng vuốt vào đuôi chiếc áo khoác đỏ rực. Nhưng gã quá nhanh để chúng có thể tiếp cận thực sự.

Dante nhảy lên không trung và lơ lửng như một âm hồn. Hành động này dường như thu hút đám quỷ hướng về gã. Gã xoay vòng như một thầy tu đạo hồi[11], xay nát đám quỷ bất lực kia thành patê đen nhẻm bắn tung toét khắp con hẻm.

Dante đáp nhẹ nhàng xuống mặt đường rải nhựa. Toàn bộ đám quỷ chết gục dưới chân gã, từ từ tan biến vào trong bóng tối. Gã chùi đám máu bẩn trên kiếm trước khi tra lại nó vào vỏ.

“Giờ thì món khai vị đã được giải quyết xong. Không rõ món chính sẽ là gì nhỉ.”

Dante quay lưng lại với khung cảnh rùng rợn và đi xuống cuối hẻm, tiếp tục con đường lúc nãy. Lối đi quen thuộc có một bầu không khí lạ.

Nó trở lên mạnh hơn. Bầu không khí hắc ám của quỷ giới đã lan tỏa khắp khu phố giờ...đã giống với lực lượng kinh tởm đe dọa vùi dập Dante tại viện điều dưỡng.

Những xúc tu hiểm độc của nó cắm rễ trong các tòa nhà trên từng con phố, lan ra từ một điểm chính. Các giác áp bức tăng lên khi Dante tới gần trung tâm của nó. Gã quặt qua một góc phố và dừng lại, chợt nhận ra điểm đến của gã.

“Phải rồi.”

Bảng hiệu quen thuộc kêu lên cót két trên bản lề trước mặt gã. Đây là cái bảng hiệu gã thấy cả trăm lần, đánh dấu những vụ làm việc vui chơi.

Dante đứng đối diện quán rượu của Bobby.

+++++++++++++++++++++++

Bầu không khí trong quán lạnh đến cóng người.

Cái quán chưa bao giờ thực sự rộng rãi nhưng giờ đây nó như thể một hang động sâu hoắm đối với Dante. Những cái bàn được xếp ra như thường, những gương mặt quen thuộc đang nốc rượu trong cốc. Lão Bobby đứng sau quầy đang lau khô đĩa bằng một cái giẻ ấm. Không có gì thay đổi vậy mà mọi thứ đã hoàn toàn khác.

Dante vào vị trí quen thuộc của gã bên quầy rượu.

“ Cho một kem dâu cỡ lớn.”

Bobby tiếp tục làm việc.

“Bobby? Lão có nghe tôi nói gì không?”

Không ai thèm để ý đến Dante.

“Hiểu rồi.”

Dante rút một khẩu súng ra và nhắm lên trần nhà. Gã siết còi, bắn nổ một cái bóng đèn để trần trên cao. Vụ nổ khiến cho vữa trắng rơi lả tả xuống mặt sàn gỗ.

Tất cả mọi người trong quán Bobby đều đồng loạt quay đầu lại nhìn. Dante nhận ra những khuôn mặt này. Nhưng chỉ có chút mà thôi. Mỗi gương mặt đều méo mó dị dạng, xưng phồng lên vì khí ga thối rữa. Tất cả mọi người trong căn phòng này trừ Dante ra đều đã chết.

Những cái xác rít lến một chuỗi những câu chào đầy quái đản.

“Tooonnnyyy."

“Đau quá.”

“Đau lắm, Tony.”

“Tôi mất tay rồi.”

“Đầu tôi đâu rồi.”

“Tôi không thể nhìn thấy cậu, Tony.”

Dante cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo vỗ lưng gã. Gã xoay người lại và thấy Bobby đang đứng sau lưng. Lão chủ quán có gương mặt nhợt nhạt vô hồn. Cái bụng phệ của lão bị mổ ra để lộ nội tạng lóng lánh bên trong.

“Xin lỗi vì đã để nhóc chờ,” Bobby khàn khàn nói.

Lão đặt một cái bát thủy tinh lên bàn.

“Tôi không thể ăn cái này!”

Dante gạt cái bát sang một bên. Nó rơi xuống sàn, làm màu đỏ và trắng văng tung tóe xung quanh. Nhưng đầy không phải màu đỏ và trắng của kem dâu.

“Tôi không gọi ‘kem máu’[12].”

Bobby phá ra cười với cách chơi chữ. Tiếng cười khùng khục ngắt quãng nhanh chóng được toàn thể mọi người trong quán hưởng ứng. Nó khiến cho Dante nhớ đến lần bị Ecole tra hỏi. Lúc đó mọi người trong quán cũng cười hắn. Nhưng lần này, tiếng cười đùa khô khốc và chết chóc. Tiếng cười đầy kinh miệt bóp nghẹt tim người; thừa sức rút cạn ý chí một người bình thường.

“Đây là tất cả những gì bọn mày làm được à?”

Dante sử dụng cái giọng mỉa mai thường dùng. Gã lườm căn phòng bằng ánh nhìn đáng sợ nhất của mình, ép đám xác biết đi kia im lặng.

Đám xác của những kẻ cùng nghề với gã im lặng ngồi yên vị trí của mình. Chúng chẳng hơn một đám con rối và Dante chỉ hứng thú với kẻ điều khiến chúng.

“Mày ra được rồi đấy, băng mặt."

Quán rượu im lặng kinh người.

“Tao biết mày là chủ bữa tiệc này.”

Một giọng nói trầm vang vào trong căn phòng.

“Ta đã hi vọng chúng ta có thể thưởng thức việc này được lâu hơn lúc nữa. Bực thật.”

Gilver xuất hiện từ trong đám đông, đi tới giữa quán rượu.

“Mi đến đây sớm hơn ta mong đợi. Đám người của ta bên ngoài không chào đón mi sao?”

Dante nhảy khỏi ghế và thủ thế chiến đấu.

“Bọn nó cố làm thế nhưng không đủ khả năng.”

Gilver thở dài ngao ngán.

“Ta đoán là mi cũng không hài lòng với sự tiếp đón ở đây.”

“Không đúng. Mi không thấy ai cũng nhìn đẹp trai hơn hẳn à?”

Chỉ còn vài mét ngắn ngủi chia cách Dante và Gilver. Mọi thứ đều đã thay đổi kể từ lần cuối họ gặp nhau vài ngày trước. Kẻ nào cũng cẩn trọng tập trung cao độ.

“Mi có điều gì muốn hỏi ta sao, Tony?”

“Xin lỗi nhé, nhưng tao đã vứt bỏ cái tên đấy rồi.”

“Thế sao? Vậy thì hãy để ta nói lại.”

Sự căng thẳng giữa hai chiến binh gần như đã hiện hữu thành hình. Mỗi âm tiết phát ra như một lưỡi dao dí sâu.

“Mi có câu hỏi nào sao, Dante. Mi mang dòng máu phản bội trong mình.”

“Đừng có ngu ngốc thế. Nhìn tao giống mấy thằng vô lại, nhưng tao nổi tiếng vì trung thành đấy.”

“Làm ơn, đừng có nói mấy lời phản đối thảm hại đó.”

Gilver cười khinh bỉ.

Cả hai rút kiếm ra cùng lúc. Chỉ cần có kẻ bước tới trước một bước, kẻ đó sẽ nằm trong phạm vi tấn công của người kia.

“À, còn một điều nữa,” cuối cùng Dante cũng nói.

“Mày là cái gì hả? Mày không có cái mùi như đám kia.”

“Mi không cần biết. Dù gì thì ta cũng sắp tiêu diệt mi.”

Dante nhún vai.

“Câu đấy hợp cho một tên ác nhân đấy.”

“Cái trò gắn nhãn tức cười của mi chỉ là đồ bỏ.”

Gilver cười khùng khục dưới đám băng che.

“Kẻ chiến thắng sẽ được thế hệ về sau tung hô làm anh hùng. Tranh luận về tốt xấu chỉ là vô ích.”

“Họ đâu có dạy cái đấy trong trường.”

Dante và Gilver gườm nhau, cẩn thận giữ khoảng cách. Đám xác xung quanh họ tan ra thành bụi, như thể sự điều khiển của Gilver với chúng không thể tiếp tục duy trì khi y tập trung vào Dante.

“Việc này không khiến mi buồn sao? Toàn bộ bạn bè của mi...biến mất từng người một?”

“Tao chưa từng có bạn,” Dante lạnh lùng nói, cố không nghĩ tới Grue.

“Tao chẳng quan tâm đến lũ đó.”

“Ta hiểu rõ tâm hồn mi. Mi có thể đẩy những cảm xúc vô dụng đấy đi nhưng mi không bao giờ có thể trốn thoát chúng.”

Gilver nghiêng đầu.

“Thứ mi đang trải nghiệm lúc này gọi là tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng vô hạn vì bị tước đoạt tất cả những thứ quanh mình. Vị trí của mi trong thế giới này. Bạn bè của mi. Cộng sự của mi. Bà mẹ thay thế của mi.”

Dante mỉm cười khô khốc.

“Đừng làm tao mắc cười. Ai tuyệt vọng hả?”

Quán rượu trở lên lạnh giá.

“Quỷ dữ không biết đến tuyệt vọng,” Gilver tuyên bố.

“Mi có dòng máu của bọn ta chảy trong huyết quản. Mi là đứa con lai tạp chủng giữa một con người và quỷ. Và mi phản bội chúng ta.”

Nụ cười của Dante biến mất trên mặt.

“Phải rồi. Vậy nên mày biết tao không thể cảm nhận được cái đơn giản như tuyệt vọng.”

Thời gian lại tiếp tục trôi.

Dante và Gilver lao vào nhau.

=================

[11] Nguyên gốc Dervish: dòng thầy tu đạo hồi nổi tiếng với các điệu nhảy xoay tròn tại chỗ rume rất đẹp. các bạn có thể lên youtube hoặc discovery để xem thêm về cách họ nhảy.

 [12] Nguyên văn ‘strawbloody’ sundae: món kem dâu Tony hay gọi là "strawberry sundaea".

No comments:

Post a Comment