Sunday, May 1, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 1 - Giai đoạn 2 -Phần 2


“Lũ vô lại kia! Chúng ta làm gì trong cái quán này?”

Bobby đã trèo lại lên quầy bar và đang giơ nắm đấm lên cao như thể một tay đầu sỏ.

“Uống rượu!” mọi người hét lên.

“Vậy chúng ta giải quyết mọi việc ở đây như thế nào?” Booby hỏi.

“Bằng rượu!”

“Rượu sao?  Ta có cả biển cái đám đó!” Bobby cười khinh khỉnh.

“Bọn mày muốn gì nào?”

“Rượu vốtca của Bobby!”

Cả căn phòng đầy lính đánh thuê rống lên đồng tình. Gilver đứng trước cái bàn, vẫn chả hiểu gì cả. Đối thủ của y đang ngồi phía đối diện với một cái cốc thủy tinh trong tay. Mọi người đẩy Gilver ngồi xuống ghế và một cái cốc được chuyền vào tay y.

“Này, lính mới.” Tony làu bàu.

“Khuyên anh một câu. Uống như thể anh muốn chết luôn cho xong. Nếu không làm thế, anh sẽ muốn chết thật đấy.”

Có người rót vốtca vào hai cái cốc.

“Bọn mày đã sẵn sàng chưa?” Bobby rống lên.

“Bắt đầu!”

Một chuỗi tiếng súng vang lên và Tony khó chịu ra mặt nốc hết cái cốc của mình.

Gilver kéo đám băng trên mặt để tạo ra một vết hở chỗ che miệng và làm theo. Y cảm thấy thứ chất lỏng cay nồng chảy xuống cổ họng khiến y muốn nôn thốc nôn tháo.

Trước khi y biết chuyện gì đang xảy ra, một toán lính đánh thuê nhét một chiếc phễu vào miệng y và không  ngừng dốc vốtca vào. Ý thức của Gilver không chống chọi lại đủ lâu. Y ngã ngửa ra sau, ngất xỉu.

Nhưng đám lính đánh thuê vẫn cứ tiếp tục làm. Cuối cùng, vốtca cũng bắt đầu trào ra khỏi miệng Gilver và chảy xuống sàn. Mùi của nó đủ để đánh gục một con voi.

“Thấy thế nào, lính mới?” Tony nói.

Có người trong đám đông thử giúp Gilver đứng dậy nhưng cơ thể bất tỉnh của y quá khó để điều khiển. Y ngã cái huỵch xuống sàn như một con rối bị cắt dây, mặt đập xuống chân tay chống nạnh.

Tony nghiêm túc uống hết ly rượu thứ hai mươi của mình. Đám đông bắt đầu cổ vũ cho gã.

“Tony! Cậu đúng là kẻ mạnh nhất!”

“Hừ! Uống được có mấy  cốc không khiến cậu trở lên vô địch đâu!”

Bị vây xung quanh bởi những tiếng la ó đầy khinh thường, Tony vứt cái cốc của mình đi.

“Đừng có ngu thế. Tôi sẽ uống cả thùng luôn!” gã tuyên bố.

“Làm đi! Làm đi!”

Tiếng chế giễu và cổ vũ trở lên lớn hơn.

Tony túm lấy cái thùng đã vơi một nửa bằng cả hai tay, nghiêng nó lại để một dòng vốtca đều đều chảy vào trong miệng. Gã uống cạn cái két trong tiếng hò reo, thả tay cho nó rơi xuống sàn cái ầm lúc đã hết sạch rượu bên trong. Một tràng pháo tay vang dội nổi tung từ đám đông.

Tony giơ tay phải lên như một tay đấm bốc đã thắng trận.

“Này, Bobby! Tôi thắng, đúng không?”

“Đương nhiên rồi,” Bobby đáp lại.

“Lâu lắm rồi không thấy nhóc chơi hết mình đến thế. Dù vậy...”

Lão hất đầu về phía Gilver, kẻ đang nằm ngáy thẳng cẳng trên sàn.

Bobby không thể đóng cửa cho đến khi gã tỉnh lại. Nhưng khách hàng ngất xỉu cũng có cái lợi. Lão bắt đầu lục lọi túi Gilver.

“Thằng nào thua thì phải trả tiền.”

Cuối cùng, lão lôi ra một cái ví căng phồng và một chiếc đồng hồ nạm ngọc.

“Ô! Thằng này đầy tiền!Thừa để trả tiền rượu và sửa quán.”

Sự công bố này khiến đám đông trở lên điên cuồng như một bầy linh cẩu. Một tay cò mồi vớ lấy cái đồng hồ đi thẳng ra tiệm cầm đồ gần nhất. Mọi người trở lên phấn khích với ý tưởng được uống miễn phí.

“Tên lính mới sẽ trả tiền.”

“Được lắm! Đêm nay đúng là may mắn! Bobby, mang đồ uống lên đây!”

“Nếu ko đủ tiền thì cứ bán quần áo của hắn!”

“Cả cái kiếm đấy cũng đem cầm được!”

Tony nhún vai nhớ đến vụ giới thiệu của mình vào hàng ngũ lính đánh thuê.

“Biết ngay sẽ thành thế này mà.”

Cái lần giới thiệu đấy, gã đã bị nẫng sạch tiền sau một thất bại với tỉ số suýt soát khiến hắn rỗng túi gần một tháng trời.

“Tôi về nhà đây,” gã thông báo một cách bâng quơ.

“Thích làm gì thì làm.”

Tony loạng choạng đi vào trong đêm tối, không một ai trong đám đông huyên náo để ý đến gã.

+++++++++++++++++++++++

Cơn gió lạnh ùa đến bủa vây Tony khi hắn lảo đảo đi xuống con hẻm trống phía sau  quán rượu.

Gã uống rượu suốt nhưng đến mức không ý thức được thì rất hiếm, thế nên Tony chắc chắn là là mình đang say. Lúc đầu, gã còn thắc mắc là tại sao con hẻm lại chòng chành như biển vậy, rồi hắn nhận ra nó đang đứng yên hoàn toàn chỉ có gã mới là kẻ đang nghiêng ngả. Gã cũng cứ dẫm phải đuôi áo của mình suốt.

Như cả triệu gã  say khác trước đấy, Tony thề quyết tâm cạch rượu cho tới lần sau. Gã bắt đầu ngâm nga một giai điệu vui vẻ, cố tình tạo dáng nghênh ngang trong lúc vẫn còn đang loạng choạng khiến chuyển động của gã giống như thể món đồ chơi lên dây cót. Gã quên hết sạch về trận đấu giữa gã và Gilver chỉ  tập trung tận hưởng khoảnh khắc này.

Một cơn gió lạnh quất vào mặt gã, đánh thức hắn khỏi cơn mê. Trí nhớ cơ bắp của Tony nảy lên hành động và gã cúi mình vào tư thế chiến đấu mà không cần suy nghĩ. Nhưng con hẻm trống trơn.

Quá vắng, Tony nghĩ. Gã cảm thấy nguy hiểm nhưng không thể xác định được mối đe dọa nào cả. Con đường không một bóng người không thể cung cấp manh mối cho gã. Tony nắm khẩu Beretta M92F [8]  trong một tay và tay kia cầm khẩu Colt Government[9]. Kiếm của hắn hữu dụng khi đánh cận chiến nhưng súng luôn thích hợp nhất khi chống lại đối thủ không xác định.

Gió thổi đám mây đen che kín mặt trăng, bao phủ con hẻm trong bóng tối. Đây giống như một cảnh trong cuốn tiểu thuyết kinh dị rẻ tiền.

Tony gạt chốt an toàn trên súng và dùng mắt kiểm tra khu vực.

Sự hoài nghi thoáng qua tâm trí gã. Nhỡ mà đạn không có tác dụng với kẻ thù thì sao? Nhưng gã nhanh chóng gạt nó đi; Tony hiếm khi có thời gian cho sự sơ hãi.

Gã bắt chéo tay tạo một tư thế đe dọa. Cơn say của gã mất dần đi nhờ lượng adrenaline đan lan ra khắp cơ thể.

“DAAANNNTEEE!"

Tai Tony râm ran.

“DAAANNNTEEE!"

Vậy ra nó không phải là tưởng tượng.

“DAAANNNTEEE!"

Những tiếng thét này tới từ đâu.

“DAAANNNTEEE!"

Không chỉ có giọng nói. Nó còn mang theo một bầu không khí hiểm độc, lạnh lẽo và tàn bạo. Tiếng xào xạc vang lên không đều khắp con hẻm. Tony căng cứng người.

Đột ngột, có cái gì đó ngọ nguậy trong bóng tối. Tony bắt đầu nhìn ra hình dạng na ná con người trong cảnh mờ mờ tối.

“Tao đã chờ lũ khốn bọn mày lâu lắm rồi.”

Tony siết cả hai cò súng, bắn một loạt đạn.

Một tiếng kêu man rợ vang lên đáp lại. Những viên đạn đã cắt một đường vào trong bóng tối, thứ dường như đang tạo ra càng lúc càng nhiều những hình dạng ma quái.

“DAAANNNTEEE!"

Những cái bóng di chuyển đến gần hơn, để lộ ra những lưỡi hái bóng lóa.

“DAAANNNTEEE!"

Giờ thì Dante đã nhìn rõ được những khuôn mặt khô khốc như đầu lâu.

“DAAANNNTEEE!"

Tony siết chặt khẩu súng hơn và bắn một loạt mới. Gã biết băng đạn sẽ hết nhanh thôi, nhưng chí ít thì gã cũng đang làm giảm số lượng thứ đang tiến tới. Tony cẩn thận điều khiển mỗi khẩu để tránh chúng bị giật ngược lên sau mỗi lần bắn. Hơi rượu vẫn chưa tan hoàn toàn trong người nhưng gã còn lâu mới gặp vấn đề.

Chỉ là Tony đã quên mất một điều. Một điều rất nhỏ nhưng vô cùng quan trọng. Gã vẫn đang sử dụng súng nhái.

Kạch

Một khẩu súng đã bị kẹt. Đạn trong khẩu Government đã bị khóa, khiến cho món vũ khí trở lên vô dụng. Khẩu Beretta vẫn đang đì đùng nhưng làm từ vật liệu thứ phẩm khiến nó đang trên bờ vực bị vứt vào sọt rác.

Tony vứt cả hai khẩu súng về phía đám bóng đen đang tiếng đến và rút thanh kiếm lớn của mình ra.

“Đến đây nào! Ai muốn bị chẻ làm đôi đây?”

Thanh kiếm nặng hơn thường lệ. Tony cho nó là do đám vốtca nhưng gã có nghi ngờ rằng là do thứ gì đó khác hẳn.

Gã chặt rồi chém trong bóng tối, những tia lửa lóe lên mỗi lần kiếm đụng phải lưỡi hái. Những hình thể thuộc thế giới bên kia không thể chịu nổi sự công kích của hắn.

“Tao không biết mày muốn cái gì nhưng nếu có vấn đề với tao, thì dừng ngay vụ đưa đám tay sai đến rồi ra đối đầu trực diện với tao!”

Mỗi lần vung kiếm khiến tâm trí của Tony hiện lên hình ảnh một người phụ nữ nằm sõng soài trên mặt đất, cả người ướt đầy máu - một đứa bé đang gào khóc níu lấy xác bà.

“Mẹ. Mẹ ơi!”

Tony nổi điên, tiếp tục tấn công. Gã đã không còn là một đứa bé yếu đuối. Gã đã có sức mạnh để giết chóc, gã bằng cách nào đó đã mất khả năng để khóc.

Gã mở một con đường xuyên qua đám kẻ thù ẩn trong bóng tối.

Cuối cùng, địch thủ sót lại duy nhất của hắn cũng gục ngã. Tony cảm thấy cơn tức giận của mình âm ỉ cháy trong người. Gã giương kiếm ra, quan sát kĩ một lượt khắp hẻm. Nhưng nó trống rỗng như khi gã bước vào, chỉ trừ một ít tro bụi của đám kẻ thù bí ẩn bị gã đánh bại.

Bầu không khí nặng nề rủ xuống người gã.

“Ai ở đang ở đấy?”

Tony quét ánh nhìn xung quanh con hiểm

“Lộ diện đi.”

Đột ngột, một giọng nói vang  lên.

“TOOONNNYYY!"

Tiếng kêu khác hẳn so với đám đã bị đánh đuổi khói cuộc đấu giáp lá cà.

Một nụ cười hiện lên trên mặt Tony.

“Đây là lần thứ một trăm rồi đấy.”

Một người đàn ông đứng trước mặt gã,  hai chân mở rộng. Hắn mặc một chiếc áo khoác quen thuộc, tả tơi vì những lỗ đạn. Cơ thể của hắn đầy máu. Cái đầu đặt một cách khó khăn trên cái cổ bị chặt đứt được nối lại với nhau bằng một mẩu da và cơ bé tẹo. Đây là cái bóng lạ lùng của một người đàn ông... một người Tony biết rất rõ.

“Lũ quỷ đấy ghét tao đến mức sai mày đi làm phiền tao sao, Denver?”

“TOOONNNYYY!"

Thứ một thời là Denver rên lên khào khào.

Mắt Tony thoáng toát lên thương cảm. Gã ít khi quan tâm đến người chết, nhưng Denver đã từng là một người làm cùng gã trong cái nghề có quá ít cơ hội để quen biết lẫn nhau. Hình ảnh đáng hổ thẹn của hắn bây giờ quá kinh khủng kể cả là đối với kẻ đã cố gắng giết Tony chín mươi chín lần.

Nhưng Tony biết bất cứ thứ gì đang đối mặt với gã hiện nay đều không phải là Denver. Hắn phải dùng đến sự mỉa mai để kìm lại cảm xúc của mình.

“Mặt mày trông khá hơn đấy nhưng nhìn vẫn kinh quá. Nào đến đây; để tao sửa giúp mày.”

Gã giương sẵn kiếm.

Thứ một thời từng là Denver giơ tay lên và lao mình về phía Tony. Những món trang sức điểm trên chiếc áo khoác đỏ kêu lên leng keng.

“Cái áo yêu thích của tao không hợp với mày.”

Tony xoáy kiếm hai lần, vẫn đứng nguyên một chỗ  chỉ phất cổ tay. Cả hai cánh tay của Denver rơi xuống đất. Chúng vặn vẹo như những con rắn.

“TOOONNNYYY!"

Denver nhe hết đám răng còn lại của mình và nhảy tới. Cái đuôi áo phấp phới  sau lưng, những món trang sức kêu lanh lảnh.

Tony bình tĩnh chặt đầu hắn.

“Chiến thắng lần thứ một trăm của tao,” gã khẽ nói.

“Tạm biệt.”

Cái xác không đầu trượt về phía trước theo đà, cuối cùng đổ sập xuống mặt đất.

Bầu không khí đột ngột trở về bình thường như thể có ai đó đã gạt cầu chì. Một cơn gió mạnh thổi bay đám mây cuối cùng khỏi mặt trăng, đẩy lùi bóng tối ra xa hơn khỏi con hẻm.

Cái xác biến dạng của Denver là tất cả những gì còn sót lại của vụ việc kỳ lạ lúc nãy.

“Mày có thể giữ cái áo.”

Tony chùi máu trên kiếm và  rời khỏi con hẻm. Không lâu sau đó,  lượng adrenaline trong máu hắn tan đi.

Tony lảo đảo đi về nhà.

No comments:

Post a Comment