Có những thứ không thể thấy được kể cả khi để dưới con mắt cháy bỏng của mặt trời. Có những người biết đến sự thực này, thấy mình thức dậy lúc chạng vạng để sống về đêm khi cả thế giới đang say giấc nồng. Họ kiếm sống dưới ánh đèn nhân tạo của thành phố.
Đấy là một cuộc sống khác, luôn gắn với bầu trời màu đen.
Có một cửa tiệm dành cho những người như thế tụ họp.
Tên của cửa tiệm: Devil May Cry.
"Thôi nào, Dante. Cậu biết rõ đây không phải lúc để mà kén chọn mà?"
Enzo nhấn mạnh từng từ với cử chỉ cường điệu của mình.
Hắn là một gã đàn ông nhanh nhẹn lùn một mẩu, khá có tiếng trong thế giới ngầm. Nhìn vào bộ com-lê may riêng của hắn đủ biết hắn kiếm được khá tiền từ việc làm cò mồi thông tin, có lẽ là nhờ biết chính xác được nên thử kiên nhẫn của một người đàn ông đến mức nào.
"Tôi chả hiểu cậu không thích vụ này ở chỗ nào," Enzo tiếp tục,”nhưng mà gần đây cậu có kiếm được việc nào tử tế đâu, phải không? Tôi đây nè, đang đưa việc cho cậu dù cậu cứ lải nhải mãi rằng dạo này hết sạch cả việc. Cậu không thấy tôi tuyệt vời đến mức nào à?"
“Anh có để tôi quên vụ đấy bao giờ đâu.”
Dante thở dài ngao ngán. Gã ngồi trên chiếc ghế sofa da thó được, gác đôi chân dài của thành cây cầu trên chiếc bàn lớn.
"Tôi chỉ nhận việc khiến mình hứng thú thôi. Đấy là quan điểm của tôi.”
Dante đã mở đầu cho một phong trào hoạt động bí mật trong thế giới ngầm gọi là Săn Quỷ. Càng ngày càng có nhiều lính đánh thuê tự do tham gia vào hoạt động này, cho dù không ai có thể sánh bằng nguyên gốc.
Dante gây ấn tượng cực kì nổi bật với mái tóc bạc trắng cùng đôi mắt xoáy sâu vào tâm hồn người khác. Thế nhưng gã lại tỏa ra cái vẻ ngây ngô con nít khiến kẻ thù bất cẩn và làm người lạ dễ gần với gã hơn. Vài kẻ lạ này đã có đủ sức mà chịu đựng trò hài của gã để mà trở thành bạn gã.
"Rồi, tôi biết cái quan điểm của cậu rồi. Nhưng thế đâu có nghĩa là cậu chỉ toàn nhận được việc liên quan đến lũ quỷ.”
Enzo đảo mắt nhìn lên trần.
"Cậu cần học cách linh động hơn, bạn hiền à. Không phải cậu đang trễ tiền thuê nhà sao?"
"Tôi biết ơn về lời đề nghị đấy, nhưng mà thật đấy...”
"Thật đấy là có nghĩa gì.”
Enzo hậm hực ngồi phịch xuống một cái ghế gần đấy. Dante toàn làm cho người khác điên tiết, nhưng gã vẫn là kẻ giỏi nhất trong nghề. Enzo quan sát căn phòng. Không một thứ đồ đạc trang trí nào hợp với nhau. Những món đồ cổ kì lạ chất đống lại chỗ cái bàn cơ cùng đám đèn hiện đại. Đầu đám thú nhồi bông được gắn lên tường như thể chiến tích đi săn.
"Cửa hàng của cậu đúng là kì quái.”
Hắn nhảy khỏi ghế và đi về phía bàn cơ. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi hắn đánh trúng thứ sẽ khiến Dante phải làm việc.
"Nhân tiện, người đẹp đấy sao rồi? Cậu từng có một cô nàng rất xinh làm ở đây, đúng không?"
Dante nhướng một bên mày nhưng không tỏ thêm thái độ gì. Enzo vui như mở cờ trong bụng. Đây chính là cái đinh cần đóng.
"Cô nàng tên gì ấy nhỉ? Cái cô nàng xinh xinh ấy? Cô ấy đi đâu rồi?"
"Ai mà biết?" Dante lạnh nhạt nói.
"Đúng là phí. Này, cô ta chạy trốn hả?"
Dante vung hai khẩu súng lục lớn về phía tấm gương to để trên tường. Khua khoắng vũ khí luôn khiến Enzo ngậm miệng lại nhưng lần này có cái gì bực bội đằng sau hành động đấy. Tinh thần của gã đã dần bị kích động mấy ngày nay. Có thứ gì đó không ổn.
Dante đã giết thời gian với đám công việc Enzo đưa tới, nhưng giờ gã biết năng lượng của mình cần phải để tập trung cho bất cứ thứ gì chuẩn bị xảy ra.
Dante săm soi hình ảnh của mình trong tấm gương, gương mặt gầy gò của gã hiện lên đằng sau hai khẩu súng vắt chéo. Chuôi thanh kiếm yêu dấu của gã - gã gọi nó là Rebellion - lộ ra sau một bên vai.
Thế đấy.
Nó sẽ bắt đầu ngay bây giờ.
"Này, Dante!"
"Chờ đã. Điện thoại sắp reo kìa.”
Chiếc điện thoại kiểu cũ rung lên bần bật trên bàn.
Dante ngay lập tức nhấc tay thoại đưa lên tai và cảm thấy sự căng thẳng của mình mất đi. Mật khẩu không lẫn vào đâu được phát ra từ trong ống nghe.
"Được. Tôi sẽ làm.”
Dante nở một nụ cười duyên dáng và bật khỏi ghế như thể được một cơn gió nâng lên. Hai khẩu súng lục của gã trở về trong bao, sẵn sàng hành động. Gã lao khỏi cửa hiệu.
"Này! Chờ tôi với!"
Enzo lật đật chạy theo gã. Tay cò mồi đang kích động chưa bao giờ đến tận nơi làm việc, nhưng Enzo không định để cho Dante chạy mất mà không tìm ra cách kiếm tiền từ nó.
"Cậu cần đi nhờ đúng không? Tôi có thể cho cậu đi ké xe!"
Cả hai người biến mất vào trong màn đêm, biển hiệu 'Devil May Cry' hấp háy màu đỏ chói một cách chẳng lành đằng sau họ. Đấy không chỉ là tên của cửa tiệm. Đấy còn là biệt danh của Dante. Là cái tên khiến lũ quỷ phải sợ hãi.
◊ ◊ ◊ ◊ ◊
"Vậy, việc của cậu là ở chỗ nào?" Enzo vui vẻ hỏi khi nắm lấy tay lái.
Dante khẽ nói tên một ngôi đền cổ mới được xuất hiện hàng loạt trên báo gần đây. Tòa nhà đã bị sụp đổ một cách bí ẩn, giết chết một số tăng lữ và thầy tu.
"Cậu đùa hả?”
Enzo rời mắt khỏi con đường đủ lâu để kiểm tra lại Dante một lượt.
"Họ nói cái chỗ đấy bị lũ quỷ hay sao đó phá hủy.”
Dante lôi súng của mình ra và bắt đầu tháo rời chúng.
"Và giờ thì có vẻ một tay người thằn lằn có cánh đang bước đi giữa chúng ta. Đây đúng là công việc hoàn hảo dành cho tôi, anh thấy có đúng không?"
Dante đã tự tay làm lại Ebony và Iovry. Đôi súng này nguyên là sản phẩm của một thợ làm súng lành nghề mà gã từng thân thiết với, nhưng giờ thì hiếm khi gã nghĩ về bà. Dante đã tự mình cải tạo lại món vũ khí cho đến khi chúng gần như là một phần của chính bản thân gã. Hai khẩu súng lục đã tiễn vô số con quỷ xuống mồ.
"Nhìn đường đi, Enzo! Tôi đang làm việc đòi hỏi sự tinh xảo đấy.”
Dante hoàn thành việc tra dầu cho hai khẩu súng và nhanh chóng ráp chúng lại. Chúng trông cồng kềnh kệch cỡm, được nâng cấp để tránh bị quá nóng do kiểu bắn thần tốc của gã. Lau chùi và chuẩn bị vũ khí như là thiền định đối với Dante. Bộ phận cuối cùng được lắp vào vị trí với tiếng cách đầy thỏa mãn.
"Tôi sẵn sàng rồi.”
"Gần đến nơi rồi," Enzo nói.
Hắn để một tấm bản đồ đằng sau tay lái và cố gắng vừa tìm đường vừa lái xe cùng lúc.
"Nhìn cái này đi. Đáng nhé chúng ta phải ở trên con đường này nhưng tôi chả hiểu bản đồ vẽ cái gì cả.”
"Ở đây là được rồi. Dừng xe lại.”
Chiếc xe nẩy lên khi đi qua một ổ gà rồi dừng lại. Dante nhảy ra khỏi xe. Enzo nhô đầu ra ngoài cửa xe.
"Có đúng là cậu sẽ ổn nếu xuống từ đây không?"
"Có thứ gì đó đang đến!"
Tiếng súng gầm lên khi Dante bắn một loạt đạn về phía Enzo. Một cái bóng đen gục xuống chỉ cách tay cò mồi vài phân, mắt hắn mở lớn mồm há hốc vì sốc.
"Anh sẽ an toàn khi trở về thành phố," Dante khuyên.
"Xin lỗi nhé, nhưng có vẻ anh sẽ không kiếm được lợi lộc gì trong tối nay.”
Enzo ré lên đáp lại cái gì không rõ và rụt đầu lại trong xe. Chỉ lát sau, chiếc xe lao vùn vụt xuống con đường hẹp theo hướng ngược lại.
Dante nhìn về phía cái bóng vừa ngã xuống.
"Bọn mày không thể toàn đám yếu nhớt thế này. Còn tên thủ lĩnh đâu?"
Tiếng lá khô xào xạc đầy tang tóc trên con đường. Dante cảm thấy sự hiện diện của thứ không phải là người. Tay Thợ Săn Quỷ giỏi nhất đã tìm thấy chỗ cho trận đánh của mình.
◊ ◊ ◊ ◊ ◊
Đấy là một đêm không trăng.
Dante không hề chùn bước tiến sâu hơn vào trong đêm tối, nhưng tiếc thay không một kẻ thù nào xuất hiện. Gã thản nhiên dạo bước trong màn đêm.
Không có gì cả.
Không có các cuộc tấn công.
Không có bất cứ hoạt động nào diễn ra.
Mầm mống nghi ngờ hiện lên trong tâm trí gã.
Nhờ chiến đấu với lũ quỷ và những sinh vật tương tự nhiều hơn số lần mà gã có thể nhớ, Dante đã hiểu ra được vài điều. Điều quan trọng nhất, đó là những con quái vật như vậy luôn xuất hiện theo bầy. Những con quỷ cấp thấp sẽ không bao giờ xâm phạm thế giới loài người mà không có hỗ trợ. Con quỷ yếu như con định tấn công Enzo luôn là một phần của một bầy lớn mạnh hơn nhiều.
Dante không thể phát hiện được gì. Gã thả lỏng tâm trí, mở rộng các giác quan ra, di chuyển trong khu vực xung quanh mà không cầm dựa vào thị lực.
Tiếng sột soạt của những nhánh cây đu đưa trong gió.
Những hạt bụi tung lên khi bị gã dẫm phải.
Tiếng rên rỉ dai dẳng phát ra từ chiếc xe đang rời đi của Enzo.
Nhưng không có dấu hiệu nào của sự hiện diện siêu nhiên mà Dante đã phát hiện lúc trước. Khu vực này gần như im ắng đến bất thường. Gã nén nỗi băn khoăn và cau mày.
Dante đột ngột lao vào đám bụi cây trước mặt. Từng bắp thịt của gã tự mình di chuyển, bị thúc ép bởi bản năng trui rèn qua nhiều năm liền. Gã lao qua đám bụi rậm thấp tè và nhảy vào một hẻm núi sâu hoắm. Lòng sông khô kiệt len lỏi xuyên qua đáy kẽ nứt.
Trượt xuống vách đá dựng đứng, Dante đẩy người vào bức tường đá để giữ thăng bằng lúc xuống. Cuối cùng, gã cũng đáp xuống mặt đất một cách nặng nề.
Những vụ nổ bắt đầu ngay sau đó.
Một cơn mưa đá cào xới lòng sông trong khi từng tràng sấm vang lên ầm ầm phía trên hẻm núi. Từng đóa màu đỏ tươi nổi đuôi nhau nở bùng lên. Dante rút súng ra và nhảy khỏi phạm vi vụ nổ. Qua màn khói cay xè gã có thể thấy con đường lên núi phía trên gã đang bị bao phủ trong biển lửa.
Đây không phải là một đòn tấn công phép thuật. Mình chưa bao giờ nghe đến vụ lũ quỷ sử dụng bom cả. Vậy thì nó phải là...
Dante cúi người len lỏi qua vùng oanh tạc. Gã thoáng cân nhắc đến việc mình đã vào nhầm vào một công trường hay một mỏ khai thác đá bằng thuốc nổ. Nhưng chiếc trực thăng quân sự bay lượn phía trên ngọn lửa lại nói lên điều khác.
Tại sao mình lại không nghe thấy nó từ trước?
Dante không thể nhìn xuyên qua vòm mái tối màu của chiếc trực thăng nhưng gã biết nó không bị lũ quỷ điều khiển. Hoạt động của nó quá chuẩn xác - thứ có vẻ chỉ là một trận oanh tạc ngẫu nhiên đã lộ ra là một sơ đồ bắn phá bom kỹ lưỡng. Một con quỷ sẽ khinh suất hơn nhiều.
Dante lùa tay qua mái tóc bạc của mình.
Đám bom cũng không bị ném vào chỗ này. Mình không phải mục tiêu của chúng.
Thay vào đó, những vụ nổ bùng lên khắp con đường lên núi ở vách đá phía trên, khoét từng mảng đất lớn. Đám đất đá vụn đổ ầm xuống lòng sông, nơi thỉnh thoảng hứng lấy những quả bom lạc. Trong khoảnh khắc những vụ nổ bùng lên, Dante nhìn thấy những hình dáng mờ mờ nhảy lên từ lòng đất. Những sinh vật này nhìn như thể người thằn lằn - cùng loại với con quỷ cấp thấp đã tấn công Enzo.
Phải rồi! Chúng ẩn nấp dưới lòng đất. Đấy là lý do tại sao mình có thế cảm thấy nhưng không nhìn thấy chúng.
Phần lớn lũ quái thú chết ngay lập tức, trong khi đám còn lại thì quằn quại đau đớn. Vài con quỷ may mắn hiếm hoi đã thoát khỏi cuộc oanh tạc một cách nguyên vẹn và đang đi xuống vùng an toàn nơi lòng sông cạn nước.
Đi thẳng vào chỗ Dante.
Dante phủi phủi người và tạo dáng một trong số những tư thế đe dọa ưa thích nhất của gã. Đây sẽ là việc đơn giản để cho những sinh vật này biết tại sao gã lại là Thợ Săn Quỷ giỏi nhất.
Nhưng những loạt đạn bùng lên sau đấy không phát ra từ Ebony và Iovry. Dante ngạc nhiên quá đỗi nhìn đám quỷ đang tiến đến bị tiêu diệt trong làn đạn. Từng con quái vật gục xuống để lộ ra một kẻ kìa lạ đằng sau nó. Những kẻ này mặc áo khoác kèm mặt nạ hoàn toàn màu đen và họ mang theo mình những khẩu súng trường lớn.
Đội quân di chuyển từ con quỷ này đến con quỷ khác, thổi tung một cách tàn nhẫn bất cứ sinh vật nào rút lui và tiêu diệt những con bị thương. Không mất bao lâu để một trong số đám người đấy nhận thấy Dante. Hắn la lên báo cho những kẻ khác và chỉ về phía tay lính đánh thuê. Ngay sau đấy thì những kẻ mới đến đã cho Dante vào tầm ngắm.
Dante đếm được khoảng ba mươi người.
Không phải người, gã sửa lại.
Những kẻ này tỏa ra một bầu không khí lạnh lẽo u ám đặc trưng của Địa Ngục. Kẻ thuộc Địa Ngục thật sự. Dù không nhìn thấy được mặt của chúng, Dante biết đám đồng phục đen tuyền che giấu lũ quỷ bên trong.
"Xin chào," Dante tiến tới trước, tay đặt lên súng của mình.
"Quỷ đấu quỷ. Có vẻ như công việc này đã trở nên thú vị hơn nhiều rồi đấy.”
No comments:
Post a Comment