Tiếng tranh cãi ồn ào phía bên kia cánh cửa làm đám bụi phủ dày trên những
giá sách cổ xếp đều đặn trong thư viện rung lên. Tiếng cãi vã càng đến gần hơn
khi một đôi chân đen sẫm xuất hiện dưới vạch ánh sáng lọt ra từ dưới khe cửa.
“Dừng lại! Cô không được phép đi vào đấy!”
Giọng nói đầu tiên mang âm điệu
khò khè ốm yếu của một người đàn ông lớn tuổi. Nó tương phản hoàn toàn với giọng
nói mạnh mẽ của cô gái đẩy mở cánh cửa.
“Tôi có giấy phép để đi bất cứ chỗ nào,” cô gái nói, vẫy cái giấy phép
trước mặt lão già.
“Họ không bảo tôi chỗ nào bị cấm cả. Với lại, ông không thấy có thứ gì
trong này à? Tôi đã cảm thấy nó từ trong hành lang. Chỗ này có cái gì đó rất kì
lạ.”
Cô gạt một lọn tóc quăn đỏ rực sang bên và chỉ vào một cánh cửa gỗ dày
phía bên kia thư viện. Vô số khóa được tết lên cánh cửa, mỗi cái đều được điểm
bùa chú lên.
“Dù nó là gì, nó cũng phát ra từ đây. Ta không thể cứ ngồi không và đợi
xem có gì xảy ra được.”
“Cô Beryl!” Lão già lắp bắp.
Dựa vào quần áo của lão, rõ ràng là lão có ấn tượng là đại tư tế phải
nhìn giống một phù thủy trong sách cổ tích, dù cô nghĩ lão không thể nuôi nổi bộ
râu dài mướt. Mất một lúc để lão thốt ra được một câu đầy đủ do cái giọng 'thì
thầm của phù thủy' mà lão dùng. Beryl không hề ấn tượng với việc đấy.
“Chưa từng có người nào bước vào cái hầm này hơn hai ngàn năm nay,” lão
già tiếp tục thều thào.
“Sự nổi tiếng của cô đi trước cả cô, Cô Beryl. Chúng tôi không nghi ngờ khả năng
hay linh cảm
của cô, nhưng hãy coi.”
Vị tư tế đưa tay ra và vuốt một trong số những cái bùa.
Một đụn khói bùng lên ngay lúc có sự tiếp xúc và lão nhanh chóng rút
tay lại.
“Lúc chạm vào những cái bùa này thì kẻ nào càng độc ác, phản ứng sẽ
càng mạnh hơn,” lão giải thích, mút ngón tay.
“Thế nên cô có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu một con quỷ động đến
đám khóa này. Có lẽ nỗi sợ của cô là vô căn cứ. Chỉ lần này thôi,” lão vội vã
thêm vào.
“Sợ ư? Vô căn cứ ư? Ông thật sự không hiểu phải không? Đám quỷ tôi đã
chiến đấu với vô cùng thận trọng và xảo quyệt. Nhắm mắt chúng cũng có thể tránh
được đám bùa này!”
Beryl trợn mắt khi cô tuôn ra những
lời đả kích. Lão già thất kinh.
“Ý cô là đám bùa này hả?”
Nhưng sự chú ý của Beryl lại ở chỗ khác. Cô vô thức chạm vào xương đòn
của mình, tay lần theo một vết sẹo cũ. Vết thương phập phồng nóng rực, một cảm
giác chỉ xảy ra khi cô ở gần mục tiêu tìm kiếm của mình.
Đột nhiên bản năng của cô trỗi dậy và cô đẩy lão già sang một bên. Gần
như cùng lúc, Beryl rút một khẩu súng trường chống tăng ra khỏi giá trên lưng.
Lão đại tư tế tái nhợt cả người đi vì việc này.
“Cô làm gì thế? Tôi là một thầy tu! Cô không thể sử dụng bạo lực với thầy
tu!”
“Nếu muốn sống thì hãy im mồm và trốn đi!” cô nói rít lên.
Beryl nắm lấy khẩu súng bằng cả hai tay và chĩa nó vào cánh cửa. Lão
già cân nhắc sự lựa chọn của mình và phi nước đại ra khỏi thư viện nhanh hết sức
có thể.
“Tao sẵn sàng rồi. Ra đây đi!”
Beryl rống lên bắn một loạt đạn vào cánh cổng yểm bùa.
Nhưng đám đạn bạc bay vòng khỏi mục tiêu trong giây phút cuối cùng, quỹ
đạo của chúng bị bóp méo bởi một lực kì bí. Những đầu đạn rơi lộp bộp xuống sàn
một cách vô dụng. Beryl đã đoán trước việc sẽ giống thế. Cô bắn thêm ba phát nữa
về phía cửa. Lần này chúng cắm sâu vào gỗ.
"Orrruuuuuunnn.”
Một tiếng kêu kinh hoàng rống lên từ đằng sau cánh cửa, nó phồng lên
như thể đang hít vào một hơi thật sâu. Việc này đánh bật đám bùa khỏi những mấu
neo. Đột ngột, cánh cửa gỗ vỡ nát. Vết sẹo trên xương đòn của Beryl càng trở
lên nóng hơn.
“Ra đi, đồ quỷ dữ! Tao biết mày ở trong đấy!”
Beryl bắn thêm vài loạt đạn vào trong cái lỗ đen ngòm nơi từng đặt cái
cửa. Tiếng đạn bắn vang vọng trên bức tường lát gạch của thư viện. Beryl vung
súng xung quanh, tìm kiếm một mục tiêu. Ngực cô phập phồng đầy lo lắng.
Mày đâu rồi?
Adrenaline dâng trào khắp người cô, làm sức nóng ở trên xương đòn càng
trở lên dữ dội. Beryl cảm thấy tinh thần chiến đấu của mình cháy lên mạnh hơn.
Hơi nóng. Thiêu đốt.
Beryl bất thình lình quăng mình về phía bên kia căn phòng, lăn vào một
tư thế chiến đấu.
Một đóa hoa lửa khổng lồ nở tung nơi cô vừa đứng. Quầng lửa cháy lên
thành một cái trụ nung đỏ trắng, dính liền trần và sàn nhà với thứ năng lượng
ma quỷ. Nó mạnh hơn cả lửa thông thường - thứ lửa địa ngục đến từ quỷ giới, là
thành quả của ma thuật.
Beryl cười. Đây chính xác là điều cô sẽ làm nếu là một con quỷ đang kiếm
một nước đầu mạo hiểm.
"Orrruuuuuunnn.”
Mùi thịt rữa cháy khét kèm theo tiếng rống quỷ dị. Bầu không khí cô đặc
lại với thứ gì đó ghê sợ đang tìm cách khắc sâu tuyệt vọng vào tâm trí con người.
Beryl ép mình lờ đi nỗi sợ hãi đang dâng lên và có được một cơ hội may mắn.
“Mày đây rồi!”
Cô nâng khẩu súng trường và bắn hai phát. Những đầu đạn bạc xé xuyên
bóng tối và đâm xuyên vào hình thù quỷ quái cô nhìn thấy qua khóe mắt.
“Orrruuu-!"
Tiếng tru đột ngột tắt ngấm, bị thay thế bởi tiếng lách cách vang lên
như sấm của những miếng đá lót đang rung lên. Cả thư viện nhấp nhô dữ dội.
Beryl loạng choạng tại chỗ. Cơn rung chấn cực đại làm việc suy nghĩ mạch lạc trở
lên khó khăn. Một tiếng kêu hốt bất chợt thoát ra từ miệng cô. Cô đã không còn
chỗ để mà chạy trốn.
Beryl nghiến hàm và khụy một đầu gối xuống.
Cơn rung chuyển khiến một cơn mưa bụi rơi xuống trừ trên rui nhà, nhưng
cô đã kịp nhìn thấy một bóng đen trườn qua đám gạch vụn. Nó đủ gần để nhắm mắt
cô cũng bắn trúng. Beryl lôi khẩu súng lại chờ cơ hội.
“Orrruuuuuunnn!"
Tiếng rống xé toạc không khí một lần nữa khi một đống hắc ín đen nhẻm
hiện ra từ trong đám bụi.
“Không phải hôm nay đâu sếp.”
Bery bắn một tràng đạn về phía con quái vật. Tiếng hét kinh hoàng vang
lên vì đau đớn. Cái bóng đấy lớn hơn bất kì người đàn ông nào, đang lăn lộn với
cơn thịnh nộ điên cuồng.
Beryl đứng lại cho đàng hoàng và nhận ra mình đã bắn rụng đôi cánh của
con quỷ. Sinh vật đó nhìn cô tỉnh khô và phát ra một tràng cười hiểm độc. Lưng
nó phồng lên những bong bóng thịt ướt nhẹp, chúng nhanh chóng mọc thành đôi
cánh mới.
Nó đã hồi phục gần như ngay lập tức.
Và Beryl chợt nhận ra mình đang hoàn toàn cô độc. Con quỷ đã lún vào
sâu trong lòng đất; cơn chấn động hẳn là do nó đã khoét một đường hầm mà tạo
thành.
Cô gái dựa người vào khẩu súng trường đã hết đạn. Cô chẳng thể làm gì
hơn ngoài trừ việc trố mắt ra nhìn. Beryl để mặc khẩu súng của mình rơi xuống đất
và quan sát xung quanh. Không chỉ thư viện đã bị tiêu hủy hoàn toàn và cả ngôi
đền cũng thế.
Cô không nhìn thấy bất cứ người nào. Lão tư tế nhăn nheo chắc là
đã chạy thoát hoặc bị đè chết dưới đám đổ nát.
“Có vẻ như mày lại trốn thoát,” cô lẩm bẩm.
Những vết sẹo cũ không còn thiêu đốt cũng chẳng đau đớm, nhưng sự thất
bại khiến trái tim cô trở lên nặng nề. Cô nhận ra mình đang khóc.
Nhưng đây không phải kết thúc.
Đây mới chỉ là sự khởi đầu.
No comments:
Post a Comment