Monday, September 19, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 2 - Giai đoạn 2 - Phần 3

Dante dẫm mạnh chân phanh khi chiếc trực thăng thứ hai bay qua đầu họ.

"Này! Anh định hất ngã tôi đấy à?"

 Beryl túm chặt hơn cái áo khoác đỏ của Dante.

"Nếu tôi muốn giết cô, tôi sẽ tìm cách khác tốt hơn nhiều. Dù sao, thì tôi cũng không có lựa chọn khác.”

Dante chỉ về phía phía bóng tối hiện ra lờ mờ từ phía cuối con đường. Những góc cạnh của bóng tối đó bắt đầu nhấp nhô như thể loài sứa. Cuối cùng, bóng tối chuyển mình thành một đoàn sát thủ đeo mặt nạ.

"Hiệp sĩ Bóng Ma," Beryl thốt lên.

"Tôi đã nghe tin đồn về bọn chúng mấy năm nay rồi. Chuyến này sẽ không dễ dàng gì đâu.”

Dante xuống xe và đưa tay cầm Ebony và Ivory.

Beryl dựa lưng vào với gã và vuốt ve một khẩu súng máy cô đem kèm khẩu súng trường yêu thích của mình.

Họ đã bị bao vây hoàn toàn.

"Chúng bị quỷ ám," Dante nói, nhớ đến con mắt kì dị trên miếng kim loại.

"Không ngạc nhiên," Beryl nói.

"Chúng làm việc cho Chen. Nhưng chuyên môn của chúng là tiêu diệt quỷ. Tôi chưa từng nghĩ chúng sẽ nhắm vào tôi.”

"Chen là ai?" Dante hỏi.

Beryl quay ngoắt lại đầy cáu kỉnh, tạm thời đẩy đám Hiệp Sĩ Bóng Ma ra khỏi tâm trí.

"Không thể tin nổi! Tôi chịu đủ anh rồi! Tại sao anh không chịu học một hai điều về thành phố của mình hả? Đến lũ con nít cũng biết Chen Ăn Thịt Người là ai.”

Vòng tròn Hiệp Sĩ Bóng Ma từng bước tiến tới gần. Mỗi tên mang theo một cặp dao nhỏ thay vì dùng súng. Nhưng Dante và Beryl vẫn mải mê nói chuyện.

"Ồ, Chen Ăn Thịt Người hả. Sao cô không nói thế ngay từ đầu?"

 Beryl đưa tay lên trời bất lực đầu hàng.

Dante quyết định là gã tốt nhất nên tập trung vào hoàn cảnh của họ.

"Mấy thằng này muốn đánh cận chiến.”

"Có lẽ chúng nghĩ mình không cần dùng súng để đấu lại đối thủ như chúng ta? Chúng hẳn phải tự tin lắm mới có cho là có thể đối đầu với hai Thợ Săn Quỷ cùng lúc.

Dante xửng cồ.

"Có Một Thợ săn Quỷ thôi.”

"Chúng tới rồi!"

 Enboy và Ivory gầm lên khi Dante vào tư thế chiến đấu. Gã bỏ thói quen bắn như chớp bình thường và thay bằng những cú bắn đầy tính toán vào trán đối thủ. Những kẻ bị ám gục xuống đất với tiếng thét ghê rợn, con mắt điều khiển sức mạnh của chúng đã bị phá hủy.

Beryl trút cơn giận dữ của mình bằng cách bắn những viên đạn xoáy sâu vào bụng và phá hủy tay chân của những kẻ mặc đồ đen. Nhưng kể cả khi mang trên người những vết thương kinh khủng nhất, đám Hiệp sĩ Bóng Ma vẫn tiếp tục tiến tới. Dante và Beryl có nguy cơ bị nhấn chìm bởi số lượng của bọn chúng.

Có điều số lượng kẻ địch không hề có nghĩa lý gì với Dante.

"Tới đây!"

 Gã hét lên mà không có ý chỉ rõ kẻ nào, hai khẩu súng lục của gã gây ra cái chết còn thần tốc gấp bội khẩu liên thanh của Beryl. Đám Hiệp sĩ Bóng Ma không hay biết sự công kích của gã và tiếp tục tiến tới tấn công.

Dante dễ dánh né được những con dao đang lóe lên của nhưng kẻ mặc đồ đen.

"Coi nào. Tao đang cảm thấy chán đây này. Nếu còn tiếp tục chắc ta phải dừng trận này để chợp mắt mất.”

Những tên chiến binh đó nhận ra Dante không hề có nguy cơ bị dính phải lưỡi dao sắc bén của bọn chúng, liền chuyển hướng chú ý sang Beryl. Cô có thể tự lo cho mình nhưng cô vẫn là một mục tiêu dễ hơn nhiều.

Những kẻ đó vươn dài cánh tay ra các hướng không tưởng, bẻ cong các khớp một cách vặn vẹo kinh hoàng và uốn éo cẳng tay của mình khắp chiến trường.

"Chưa đủ nhanh đâu!"

Beryl tự mãn, cúi mình né đòn.

Cô lăn trên mặt đường nhựa và vung khẩu súng máy vào vị trí. Cô đã quyết tâm chứng tỏ danh hiệu Thợ Săn Quỷ của mình, đặc biệt là trước mặt Dante.

Hiệp sĩ Bóng Ma có thể có sức mạnh thần bí nhưng chúng cũng từng là người. Beryl đã tiêu diệt lũ quỷ thật sự trước kia và không định để vài tên bị quỷ ám bắt nạt.

Cô thúc súng của mình vào kẻ tấn công gần nhất rồi lên gối vào cằm khi hắn oằn người lại. Beryl chĩa súng vào khi tên chiến binh đang lảo đảo lùi lại. Cô bắn một phát nhanh gọn vào bụng hắn

Có lẽ cô tốt nhất là khỏi cần làm thế.

"Không thể nào!"

Kẻ tấn công bình thản đứng dậy và lại tiếp tục tiến tới.

 Beryl đổ mồ hôi hột. Cô không sợ, không nhất thiết phải thế - ít nhất thì cô sẽ phải thừa nhận với Dante là - gã đã tiễn đối thú của mình về cõi bên kia dễ dàng trong khi không một kẻ nào tấn công cô gặp thiệt hại gì cả.

"Chen hẳn là biết rõ cái mình đang làm," Cô rít lên qua hàm răng nghiến chặt.

Cô không thể biết Dante đã phát hiện ra điểm yếu của sinh vật này trong cuộc giáp-lá-cà trong hẻm núi. Gã lạnh lùng thổi tung mặt kẻ thù mà không cần suy nghĩ gì thêm.

Nhưng Beryl lại tin Hiệp sĩ Bóng Ma là nạn nhân của ma thuật điều khiển hay bị ám bình thường. Cô không ngại sử dụng súng khi cần thiết nhưng cô cũng kiềm chế cho đến khi đối thủ không cho cô sự lựa chọn nào khác. Kể cả thế, cô vẫn cố tránh những vùng có thể gây nguy hiểm cho tính mạng.

"Hãy ngã xuống đi!" cô hét lên.

Đoàn Hiệp sĩ Bóng Ma liên tục tiến tới bắt đầu khiến Beryl căng thẳng. Ngoài trừ những kẻ đã bị bắn bỏ hẳn chân tay, không một kẻ nào tấn công cô có vẻ bị thương sau khi đứng dậy. Con phố không có một chút máu.

 Cô đấu tranh để nén cơn sợ hãi.

"Đừng đến gần hơn!"

 Nhìn thấy đối thủ của mình đứng dậy sau khi bị bắn gây ra một phản ứng sợ hãi bản năng, khiến thần kinh của cô bị đè nặng. Beryl biết cô sắp không chịu nổi cơn mệt mỏi. Còn tệ hơn nữa là cô đã mất dấu Dante.

Cách!

 Âm thanh ấy đem lại cơn ớn lạnh dọc sống lưng cô.

Beryl không cần kiểm tra để biết đấy là âm thanh khẩu súng máy của cô bị khóa nòng. Không có thời gian để tìm hiểu xem liệu nó bị nóng quá hay đơn giản là bị kẹt khi nạp đạn.

Mình cần khẩu súng trường.

Cô nhận ra quá trễ. Beryl nhìn thấy vài lưỡi dao chết chóc vung về hướng mình và đột nhiên cô biết mình đã quá mệt mỏi để mà đưa tay lên cản. Quyết định sai lầm của cô tạo cho đám Hiệp sĩ Bóng Ma cơ hội hoàn hảo.

"Không!"

tiếng hét theo phản xạ của cổ bị đè xuống bởi một giọng nói quen thuộc.

"Đừng có phấn khích thế. Hãy bình tĩnh nào.”

Dante xoáy hai khẩu súng lục lớn của mình và điềm tĩnh đánh bật từng lưỡi dao và tiêu diệt kẻ đã ném nó.

"Dante?"

“Đấy là đứa cuối cùng. Tôi phải thừa nhận là tốn nhiều thời gian hơn dự đoán.”

Beryl từ từ thở ra.

Cuối cùng, cô cũng bình tĩnh lại và đứng dậy. Cả con phố bừa bộn những cơ thể bất động của Hiệp sĩ Bóng Ma, từng tên trong số chúng đều bị bắn xuyên qua trán một cách tàn nhẫn. Khung cảnh này khiến cô kinh tởm theo bản năng.

Beryl quay ra nhìn Dante. Gã đã cứu mạng cô dù chính cô đã đe dọa mạng sống của hắn trong hẻm núi gần ngôi đền. Cả đống từ ngữ tuôn ra từ miệng cô trước khi cô kịp nhận ra là mình đang nói.

"Anh làm quá đà rồi, Dante!"

“Tôi đâu phải người theo chủ nghĩa nhân đạo.” Gã nhún vai.

"Nếu dám tấn công tôi thì tôi sẽ thắng. Hết chuyện.”

"Anh không phải giết hết bọn chúng như thế này! Nhìn họ xem!"

Beryl nuốt lại lời trước khi buộc tội Dante vì cuộc tàn sát. Chuyện này gần như là việc làm của một con quỷ vậy. Và rồi cô nhớ ra nguồn gốc của gã.

Đám lính đánh thuê buôn chuyện đến độ khiến cho mấy bà thím nội trợ phải xấu hổ, và Dante là chủ đề yêu thích cho những sự suy đoán cuối ngày.

Một số nói mái tóc bạc của gã đến từ chính vị anh hùng viễn cổ Sparda, trong khi số khác lại giới hạn mối quan tâm của mình với việc gã có đúng là Thợ Săn Quỷ đầu tiên hay không hay liệu gã có bao giờ động tay vào việc gì cả, khi mà cái áo khoác da đỏ rực đặc trưng của gã lúc nào cũng bảnh tỏn như thế. Dante thậm chí còn được đồn là đã đánh bại cả Vua Địa Ngục cho dù chẳng có ai thật sự tin điều đấy.

Beryl chưa bao giờ nghe ai buộc tội Dante là một tên giết người tàn nhẫn có thể dính đến một vụ tàn sát công khai, nhưng đám xác trên phố đã tự nói lên điều đó. Cô thấy mình nhớ lại những tin đồn về việc dòng máu quỷ dữ chảy trong người Dante.

Cô ép mình thoát ra khỏi nó. Beastheads phải được ưu tiên trước.

"Nếu chúng ta khẩn trương, ta có thể bắt kịp chiếc trực thăng trước khi nó hạ cánh.”

Dante lắc đầu dứt khoát.

"Không được. Ducas có thể chờ. Tôi muốn gặp lão Chen này của cô. Có người cần dạy cho lão một bài học về điều gì sẽ xảy ra khi gây sự với tôi.”

              

Chiếc trực thăng chở Ducas đã đáp xuống chiếc du thuyền khổng lồ vào lúc tên Hiệp sĩ Bóng Ma cuối cùng ngã xuống.

Hắn làm mọi người trong chiếc máy bay phát bực vì cứ liên tục cảm ơn Chen cho cuộc chạy trốn kì diệu này, dù Chen đã ở lại trong thành phố. Nhưng với Ducas, những lời cảm ơn này đã thành một câu thần chú. Chen là ân nhân của hắn. Nhờ Chen mà hắn tìm được cái bùa may mắn của mình.

Ducas ngu ngốc vẫy chào chiếc trực thăng khi nó bay trở về bờ. Hắn đã nghĩ về tương lai của mình.

Bây giờ thì ai cũng biết tên mình, hắn lơ đễnh nghĩ.

Bao nhiêu kẻ vĩ đại đã phải trốn ra hải ngoại?

Phải rồi! Hãy dành một vài năm ở mấy vùng biển phía Nam. Nằm tắm nắng trên bãi biển. Mấy cô nàng sẽ bám dính lấy mình. Ducas Huyền Thoại!

 Ducas lang thang dọc boong tàu rộng thênh thang rồi đi xuống cabin chính của nó. Vô số những phòng ngủ không chê vào đâu được đi kèm với khu ở chính đầy sang trọng. Căn bếp phù hợp với một ngôi nhà hơn là một con thuyền. Ducas lấy một củ cà rốt từ trong tủ lạnh và tiếp tục cuộc dạo chơi của mình.

Không mất bao lâu để hắn nhận ra có vấn đề gì đó với con tàu.

"Xin chào?"

 Chiếc du thuyền không có người. Dù có đi bất cứ chỗ nào, tiếng nói của Ducas cũng là âm thanh duy nhất vang lên. Hắn không thấy một thủy thủ đoàn nào trên boong và nội thất bên trong quá khác. Phòng động cơ ầm ầm tiếng máy móc nhưng không có ai ở đây để giám sát nó. Vị thuyền trưởng rõ ràng là không có mặt trong buồng lái trống trơn.

Duas hoàn toàn đơn độc.

Mình không hiểu.

Ducas trở lại buồng lái, nhưng hắn không biết cách để lái một chiếc du thuyền và không ngu đến mức thử bật ngẫu nhiên đám công tắc. Tim đập nhanh, hắn đi vào phòng phát thanh. Những cuộc gọi của hắn chỉ toàn gặp sóng nhiễu.

Có gì đó không ổn. Mình cần phải nói với sếp về điều này.

Ducas chạy về trên boong. Chiếc trực thăng đã đi mất nhưng giờ hắn có cách bay riêng của mình. Tuy vậy, lúc này, hắn không thể ép đôi cánh đen của mình hiện ra. Chúng mọc ra kiểu gì lúc trước?

Hắn lao từ lan can này sang lan can khác và nhận ra mình không biết chỗ đám thuyền cứu sinh ở đâu hay hắn cần bay hướng nào. Không có dấu hiệu của đất liền. Con đường dẫn tới tự do của hắn đã biến thành một nhà tù.

"Cứu tôi với! Ai đó cứu tôi với!"

Ducas gục xuống trên boong và cuộn tròn người lại, nắm chặt Beastheads.

Đôi tai chó sắc lẻm của nó cắt vào lòng bàn tay của hắn, vấy máu lên bức tượng.

Ducas siết chặt chiếc dây chuyền và cảm thấy sự choáng váng khi bắt đầu có một hình ảnh thần bí khác bắt đầu.

Những hình ảnh từ tương lai ồ ạt xuất hiện trong não hắn.

Một bầu trời bị bóp nghẹt bởi những đám mây đen.

Ánh bạc lóe lên trong cơn mưa tầm tã.

Ducas đang nằm trên mặt đất, bị chém chết bởi Dante.

"Không!"

Dante lăn lộn trên boong vì tuyệt vọng, siết chặt Beastheads với hi vọng có thể thay đổi được tiên đoán kia. Nhưng hình ảnh luôn lặp lại giống nhau. Dante vẫn chém Ducas từ vai xuống hông. Ducas đổ gục xuống mặt đất trong đám máu phun ra như suối.

Ducas nức nở lớn. Cũng không có kẻ nào ở đây mà nghe thấy hắn khóc...

cho chúng ta?

 Một giọng nói quen thuộc len lỏi vào tai Ducas.

dâng hiến toàn bộ mi cho chúng ta?

Giọng nói đó rõ ràng không phải là người. Ducas đã nghe thấy nó trước kia, khi còn ở trong căn hộ của hắn. Âm thanh hiểm độc kích động sự sợ hãi và tuyệt vọng bản năng trong gã. Và nó đẩy Ducas đến bờ vực.

Bỏ mặc lại mọi phán xét bình thường, Ducas nhét Beastheads vào mồm và cố gắng nghiến nát nó.


"Chúng ta  đã mất liên lạc với du thuyền, thưa ngài. Có vấn đề gì đó với thời tiết.”

Chen chậm rãi gật đầu khi nghe báo cáo.

"Ta cũng đang mong chờ việc như thế này. Cậu Ducas trẻ tuổi đang sở hữu một món đồ cho là được tạo ra bởi chính Vua Địa Ngục. Những biến cố siêu nhiên chắc chắn sẽ xảy ra trong hoàn cảnh như vậy. Ta ngờ rằng anh bạn của chúng ta đang phải chịu đựng nhưng giây phút hoàn toàn tuyệt vọng. Như thế thì đỡ hơn là để cho sự thật được tiết lộ rộng rãi.”

Chen rời khỏi chiếc ghế sôfa to và đi ra phía một khung cửa sổ lớn. Chiếc du thuyền chứa Ducas có vẻ như đang lơ lửng bên ngoài, bị những đám mây đen nuốt lấy rồi nhổ ra.

"Kỹ thuật của quỷ giới quả là tuyệt vời," Chen tự nói với bản thân mình thay vì cho người khác nghe.

"Những vùng biển xa xôi cho đến những sự kiện ở nơi khác hẳn cũng có thể được hiển hiện trước mặt như thể chỉ cần với tay ra là có thể lôi Cậu Ducas kia ra khỏi thuyền của ta rồi. Mà đây mới chỉ là sức mạnh của những con quỷ cấp thấp. Thử tưởng tượng xem chúng ta sẽ đạt được gì với những khả năng của đám quỷ cao cấp hơn hay thậm chí là của chính Beastheads."

"Dạ phải, thưa ngài," tên tay sai bần thần nói.

Chen lờ đi lời đáp, bị mê mẩn bởi hình ảnh phía ngoài tấm kính. Mặt lão sáng lên với niềm vui sướng của một đứa trẻ.

"Bao lâu nữa thì con người mới mất hứng thú với những lợi thế tầm thường có được nhờ thống trị lẫn nhau? Bị hấp thụ vào quỷ giới sẽ cho chúng ta sức mạnh vô tận.”

Chiếc du thuyền phía ngoài cửa sổ dâng lên rồi chìm xuống một cách hung hãn khi cơn mưa đập dữ dội xuống biển.

Những đám mây đen bao bọc xung quanh nó, phun ra những tia chớp.

Những kẻ sở hữu Beasthead có khả năng nhìn vào quá khứ và tương lai.

Chớp lại lóe lên, tạo một quần sáng trên nét mặt của Chen. Biểu cảm bình yên của lão chứa dấu vết của sự trống rỗng, tham lam và tàn bạo. Hai thú vui đeo đuổi những hiểu biết bí ẩn và tội ác bạo lực đã cho Chen ý thức về sự siêu việt.

Huyền thoại kể rằng ba cái đầu là biểu tượng cho quá khứ, hiện tại và tương lai. Ta đã thấy sức mạnh tượng trưng cho quá khứ và tương lai. Vậy hiện tại là cái gì?

Chen nhìn như bị thôi miên về phía những đám mây đen phía bên kia cửa sổ. Lão đã chờ cả đời mình cho điều này. Lão có đủ kiên nhẫn để đợi thêm một chút nữa.

◊   ◊   ◊   ◊   ◊

"Cô tin nổi cơn gió này không? Nó làm rối hết tóc tôi rồi," Dante rên rỉ.

"Một lính đánh thuê mà lại đi ám ảnh với ngoại hình của mình? Thời thiết này rõ ràng là tận thế rồi.”

Dante và Beryl đang đứng trên mép một vách đá nhô ra biển. Họ đã bỏ lại chiếc xe máy khi hết đường. Giờ thì họ đang đi xuyên qua đám cỏ cao trong cố gắng để đi ra biển.

Vách đá đâm xuống biển ở một góc chéo, tạo cho người ta cái cảm giác chỉ cần nhìn xuống mép vực thôi là ta sẽ bị kéo xuống những làn sóng dữ tợn bên dưới.

Cặp đôi đã dõi theo đám mây bão u ám và cảm thấy sự ảnh hưởng của siêu nhiên. Dante nghi ngờ rằng một vùng của quỷ giới đã xâm nhập vào đấy, có nghĩa là Ducas và Beast heads chắc chắn đang ở trung tâm của nó.

"Anh cảm thấy nó không?"

 Beryl nhận thấy sự hiểm độc  gần như hiện rõ trong không khí. Cô lơ đãng vuốt ve vết sẹo trên xương đòn.

"Đây là bình thường ở quỷ giới hả?"

"Sao tôi biết?" Dante trả lời.

"Đi mà hỏi lũ quỷ ấy.”

Cả hai đều biết có thứ gì đó không ổn.

Bầu không khí trở nên dày đặc hơn, căng ra với áp lực. Nó nồng nặc mùi lưu huỳnh và ôzôn. Cả hai Thợ Săn Quỷ nắm chặt vũ khí của mình theo bản năng và nhìn chằm chằm vào những đám mây đang tụ lại.

"Nó đến rồi," Dante nói một cách chắc chắn.


Sấm rền và cuối cùng nó cũng xuất hiện. 

No comments:

Post a Comment