"Thứ này không chạy nhanh hơn được à?"Enzo và Beryl đã vội vã
lái xe của Enzo trở lại ngọn núi, chiếc xe đã bị hư hại nặng bởi sóng xung kích
từ chiếc trực thăng. Mặc dù nó cũng không có đẹp đẽ gì cho lắm ngay từ đầu.
"Bình tĩnh! Đây là nhanh hết sức có thể rồi.”
Enzo đã đồng ý đưa Beryl lên núi một khi hắn nhận ra mình thực sự không
có bất cứ thông tin gì cô cần. Làm thế hoặc trả lại tiền đặt cọc của cô, và
Enzo thà đối mặt với lũ quỷ còn hơn là trả lại tiền.
"Dante," hắn càu nhàu.
"Tôi có chạy xa đến mức nào thì cậu cũng lôi tôi trở lại. Nghèo đối
đúng là một quý bà tàn nhẫn.”
Dante phát hiện trận đấu sống còn này có chút khó khăn hơn những trận đấu
mà gã vẫn thường động qua khác.
Con quỷ cái đứng trước mặt gã cao cấp hơn nhiều đám tay sai gã đã giết
trước khi chiếc trực thăng phát nổ. Mắt nó sáng lên trí thông minh, rõ ràng là
nó có khả năng hiếm hoi nói được tiếng người. Con quái có thể tạo ra những luồng
cầu lửa đều đặn và có vẻ có thể bóp méo không gian để di chuyển một khoảng ngắn
bất chợt. Dante nhớ nó có thể tiêu diệt một đội quân nhỏ mà không đổ đến một giọt
mồ hôi.
Nhưng mà, chính bản thân Dante cũng thế.
"Có vấn đề gì vậy? Đã sợ rồi à?"
Tay lính đánh thuê đã xé nát cánh của con quỷ và chặt bộ móng vuốt. Con
quái vật đã bị mất sức mạnh tự tái tạo khi ở trong thế giới loài người, khiến
cho Dante có thể gây những sát thương nguy hiểm. Dù thế, còn quỷ cái vẫn đẩy gã
đến cực hạn.
Con quỷ rống lên đầy thê lương. Sau cái chết của Vua Địa Ngục, nó đã tập
hợp một đội quân cá nhân trong cơn hỗn loạn và xâm nhập vào thế giới loài người
với hi vọng có một chiến thắng nhanh chóng với những con mồi yếu ớt này. Đốm mờ
bạc và đỏ đang tấn công nó là một sự bất ngờ hoàn toàn. Dù đã phá hủy ngôi đền
và ăn thịt vô số những con người yếu đuối, nó vẫn đang trên bờ vực tuyệt vọng.
Đương nhiên là Dante chẳng biết gì về điều đấy cả. Tất cả những thứ gã
biết là gã đã từng đánh bại quỷ vương và sớm sẽ làm điều tương tự đó với sinh vật
này. Gã dùng Rebellion đâm con quái thú.
Con quỷ ré lên, lưng nó bị ấn sát vào mặt vách đá. Nó lao vào tấn công
Dante. Dồn hết toàn bộ lượng ma thuật ít ỏi vào một cái vuốt gãy, nó nâng vuốt
lên thật cao để ra một chiêu đoạt mạng. Tay Thợ Săn Quỷ cực kì không vui.
"Có cố gắng nhưng vô ích thôi.”
Gã vung Rebellion một lần nữa, cắt đứt tiếng rống của con quỷ tại chính
nguồn. Đầu con quỷ cái lăn xuống lòng sông. Nhưng cơ thể của nó đổ về phía trước
theo đà. Mật vàng phun ra từ vết thương hở của nó. Dante nhìn sinh vật đó gục
xuống đất qua khóe mắt.
"Hôm nay rốt cuộc cũng được tập tí thể dục.”
Gã chùi máu khỏi Rebellion và tra thanh kiếm trở lại vào vỏ trên lưng.
Rồi Dante nhấc phần còn lại của con quỷ lên và hét vào cái cổ đang rỉ ra của
nó.
"Nói cho tao mau. Mày định làm cái gì?"
Nhưng con quỷ không thể trả lời; Dante đã chặt đứt dây thanh âm của nó.
"Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu mày chịu chui ra và ngoan ngoãn
khai với tao," gã lạnh lùng nói.
"Tao không thích tra tấn đâu nhưng tao sẽ vẫn làm nếu cần.”
Con quỷ không đầu bắt đầu run rẩy vì sợ hãi. Nó chuẩn bị được biết vì
sao biệt danh của Dante là Devil May Cry.
◊
◊ ◊ ◊ ◊
"Cậu ta kia rồi. Đấy!"
Beryl nhìn vào trong bóng tối từ trong vùng an toàn của chiếc xe. Con
đường đã phô ra một khoảng đất rộng cạnh hẻm núi chẳng chịt hư hại, cùng một
bóng người tóc bạc đứng bên cạnh mép vực.
Enzo vui mừng chỉ ra Dante.
"Cảm ơn. Tôi sẽ ra khỏi đây," Beryl nói.
"Chờ đã! Cô không biết có cái gì ở ngoài kia…”
Enzo vội giữ cô ta lại nhưng đã quá muộn. Beryl quăng mình ra khỏi chiếc
xe đang chạy và dùng chân đáp xuống một cách duyên dáng. Cô ngay lập tức lao
qua đám bụi rậm hướng về phía hẻm núi.
Lời cầu xin của Enzo bị nuốt mất trong màn đêm khi cô tiến về phía trước.
Cô đã cảm thấy sự thiêu đốt mơ hồ trên cơ thể. Vết thương cũ của cô phập phồng
nóng rực; cô biết con quỷ đang ở gần.
Lần này tao sẽ không để mày
thoát!
Kí ức cay đắng về sự hủy diệt của ngôi đền hiện lên trong đầu cô. Cô chắc
chắn là mình đã làm con quỷ đấy bị thương nặng. Nhưng nó đã chẳng bận tâm đến
đòn tấn công và trốn thoát dưới lòng đất. Beryl biết những con quỷ có sức mạnh
như thế là cực hiếm.
Cơn đau cháy da thịt trên ngực cô che lấp mọi mối quan tâm khác, truyền
cho cô cơn thịnh nộ hung tợn. Dante và con quỷ không đầu hiện lên khi cô chạy
xuống hẻm núi.
Beryl trượt xuống mặt vách đá, giật phắt khẩu súng trường ra cho con
quái vào tầm ngắm.
"Lần này tao sẽ tiêu diệt mày.”
Beryl bắn liền năm viên đạn. Khẩu súng trường này được thiết kế để phá
hủy xe tăng. Đầu đạn của nó có thể đâm thủng lớp bọc thép và dù nó không phải
là thứ vũ khí chính xác nhất trên thị trường, nó đủ uy lực để tiêu diệt đối thủ
chỉ nhờ vào lực va chạm.
"Này! Chào hỏi kiểu gì vậy?"
Dante quay ngoắt lại và cũng bắn
năm phát.
Những viên đạn của gã xé nát những viên đang bay trong không trung, khiến
thuốc súng và vỏ đạn rơi như mưa xuống lòng sông khô cạn. Sự va chạm này tạo ra
một chấn động đánh ngã Beryl xuống.
Enzo xuất hiện đằng sau cô.
"Tôi đã bảo cô cái gì hả? Đây là lý do cô cần bình tĩnh lại!"
gã hổn hển hét lên.
"Chỉ có thằng ngu mới đi gây sự với Dante.”
Beryl lảo đảo đứng dậy. Cơn đau nghẹt thở trên ngực cô đã dịu đi. Cô
choáng váng nhìn quanh lòng sông, cố ổn định lại.
Và rồi cô thấy gã. Mái tóc bạc tung bay trong gió. Cái áo khoác đỏ rực
đầy lố bịch. Nụ cười ngỗ ngược và hai khẩu súng lục lớn nhất mà Beryl từng được
thấy.
"Không thể nào!"
Cuối cùng cô cũng nhận ra mình
đã làm gì. Sự ám ảnh của cô đã đẩy Dante khỏi tầm nhìn của mình khi cô nhìn thấy
con quỷ. May mắn thay là gã không có vấn đề gì.
"Đúng là cách chào hỏi kì lạ," Dante lầm bẩm.
"Hơi nhiệt tình quá với tôi đấy,"
Beryl nhìn gã chằm chằm, mồm há hốc.
"Công việc của cưng xong rồi đấy. Sao không tự mình kiểm chứng nhỉ?"
Dante nháy mắt và vỗ nhẹ lên
lưng Beryl.
Cùng với điều đó, mọi hỗn loạn trong đêm liền đột ngột kết thúc.
◊
◊ ◊ ◊ ◊
"Vậy thì, bây giờ, cho tôi xin lỗi.”
Beryl cực kì xấu hổ. Cô khẽ cúi đầu với Dante, người có vẻ thích thú với
sự chú ý.
Ba người đã đốt tạm một đống lửa trong bãi đổ nát của ngôi đền và dọn dẹp
một khoảng không phù hợp cho việc nghỉ ngơi. Trên thực tế, toàn bộ khu vực này
cơ bản là một mảnh đất bị bỏ hoang.
"Tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của mình," Beryl nói.
"Tôi xin lỗi vì đã lôi anh vào việc này.”
"Tôi không thấy phiền vì mấy nhiệm vụ," Dante vui vẻ nói.
Gã kiểm tra Ebony và Ivory nhờ ánh lửa. Gã thấy tò mò bởi câu chuyện của
Beryl và muốn nghe thêm về nó; cô là một trong số vài người tấn công gã mà
thoát đi an toàn.
"Con quỷ đấy đang làm gì ở đấy?" Beryl cau có.
"Đấy là một câu chuyện dài. Phải nói thật là anh chắc sẽ không tin
nó đâu.”
"Cứ thử coi," Dante nói.
"Con quỷ đấy trốn thoát trong lúc lộn xộn. Tôi vẫn chưa moi được
thông tin gì từ nó.”
"Tôi đang truy lùng một bức tượng được gọi là Beastheads (Quái đầu
tượng).”
Dante và Enzo rướn người về phía trước chăm chú. Tay cò mồi lùn tịt đã
đi lấy ít nước từ thùng chiếc xe rách nát. Ngồi uống cạnh đống lửa, nghe Beryl
kể chuyện, cả hai có cảm giác như mình đang đi cắm trại.
"Tôi đã theo đuổi bức tượng nhiều năm nay rồi. Từ trước cả khi tôi
trở thành một Thợ Săn Quỷ. Tôi đã liên quan tới đám quỷ dữ.”
"Cái 'Beastheads' này là gì vậy?" Enzo hỏi.
"Đúng y như tên gọi của nó - một bức tượng nhỏ hình con quái thú
có ba đầu. Mỗi cái đầu đều được cho là trông giống một con chó hay sói gì đó.”
"Được cho là?"
Beryl nhìn chằm chằm vào giày mình, cảm thấy lúng túng.
"À thì, tôi vẫn chưa được nhìn nó tận mắt.”Bức tượng đó được lén
mang ra khỏi Địa ngục sau cuộc chiến tranh hai ngàn năm trước.”
"Loài quỷ.”
Dante chú ý một cách lạ lùng.
"Phải, tôi dính vào một vụ vài năm về trước, nên bây giờ tôi có thể
cảm thấy sự hiện diện của Beastheads. Tôi dùng khả năng đấy để tìm kiếm nó.”
"Và lôi người ngoài vô tội vào mấy hành động ngớ ngẩn của mình, y
như cô làm với tôi vậy!" Enzo gắt lên.
“Tôi xin lỗi.”
Beryl làm mặt với tay lùn trước khi tiếp tục.
"Dù sao thì, tôi đã ở trong ngôi đền lúc nó bị phá hủy. Tôi đã tìm
thấy tung tích của Beastheads trong hầm chứa báu vật của nó. Nhưng lũ quỷ đã đến
trước tôi. Con quỷ cái mà Dante đang vật lộn với đã ra tay trước tôi.”
"Tôi đâu có gặp khó khăn với nó, tôi đang thắng đấy!" Dante
phản pháo.
"Mà dù sao thì, nó có vẻ ảnh hưởng đến cô rất lớn.”
"Tôi không quen thuộc với địa hình xung quanh lúc đấy," Beryl
vặc lại.
"Quan trọng hơn, tôi không muốn tranh cãi với những người đang cố
bao vây ngọn núi.”
"Thế nên cô thuê Dante đi khai mạc vụ này!" Enzo kêu lên vì
nhận ra.
"Tôi bí bách quá! Nếu mất dấu Beastheads tại đây, tôi sẽ phải dành
vài thập kỉ nữa để theo đuổi nhưng đầu mối vô dụng để có thể trở lại đúng đường.”
Im lặng đổ xuống khu trại sau khi câu chuyện của Beryl kết thúc.
Enzo đưa cho cô thêm một món đồ uống nữa như một giao kèo đình chiến.
Cuối cùng, Dante phá vỡ sự im lặng.
"Thế giờ cái Beastheads này đang ở đâu?"
“Không có cách nào để biết chính xác được. Nhưng tôi cảm thấy nó chắc
chắn là bị -"
"Bị con quỷ đấy lấy mất, hiểu rồi.”
Dante phủi quần đứng dậy.
"Đấy là theo câu chuyện của cô.”
Mắt Dante lóe lên tia sáng quen thuộc khiến Enzo lo lắng. Đây là biểu cảm
thường dành cho việc có nhiều nguy hiểm mà chả có mấy cơ hội có tiền trao tay.
"Cậu định làm gì, Dante? Đừng nói là cậu định truy lùng con quỷ đấy
nhé!"
"Tôi đã chập nhận lời mời khiến chúng ta đến mức này. Không tiếp tục
theo đuổi thì thật ngại quá. Với lại, nếu Beastheads là thứ đến từ Địa ngục thì
đây là công việc tôi không thể từ chối.”
"Lại thế nữa rồi.”Enzo đảo mắt.
"Sao cậu không thôi hứng thú với mấy việc công việc thần bí không
sinh lời này và làm việc cần ưu tiên hơn hả? Tôi có cả danh sách các vụ có thể
khiến chúng ta- à ờ, ý tôi là khiến cậu- kiếm được cả đống tiền.”
"Xin lỗi nhé, Enzo. Chỉ là kiểu của tôi nó thế.”
Beryl đã xem cuộc trao đổi từ ngoài lề đủ lâu.
"Này!" cô gắt gỏng kêu lên.
Điều này khiến họ chú ý.
"Dante, sự ủy thác của tôi dành cho anh đã xong rồi. Đừng can thiệp
vào vụ này sâu hơn. Nói thẳng ra - đừng tìm bất cứ cách nào dính dáng vào nó nữa.
Truy lùng Beastheads là nhiệm vụ của đời tôi và tôi sẽ không để hai người xen
vào việc đó.”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đanh lại.
Beryl đứng dậy và đeo khẩu súng trường chống tăng lên lưng.
"Cảm ơn anh vì làm việc tôi đã nhờ. Nhưng đừng có nghĩ đến việc tìm
kiếm Beastheads!"
No comments:
Post a Comment