Monday, September 19, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 2 - Giai đoạn 3 - Phần 1

Cô đang mơ.

Nó cảm thấy xa lạ và trống rỗng như những giấc mơ thường cảm thấy.

Beryl nhìn bản thân mình lúc bé với cảm xúc hỗn loạn. Cô biết rõ mình đang mơ. Người ta đâu có gặp bản thân mình hồi bé lúc tỉnh.

Khung cảnh hiện ra trước mặt cô là khung cảnh cô đã sống lại vô số lần dù đã cố hết sức để quên nó đi. Đấy là giây phút con đường của cuộc đời cô được quyết định.

"Bố ơi! Bố! Bố ở đâu?"

 Giọng Beryl lúc bé đầy khàn đi khi cô bé gào lên, nhốn nháo chạy qua một đám đông hỗn loạn. Cô mặc một chiếc quần bò rách rưới và mái tóc đỏ của cô cắt ngắn như con trai. Cô vật lộn trong đám đông đang chen lấn xô đẩy, gào lên gọi bố. Mắt cô ầng ậng nước.

Beryl trưởng thành biết điều gì sẽ xảy ra tiếp đó.

Mặt đất nhô lên, tách làn người đông đúc ra. Đàn ông đàn bà chạy trốn trong hoảng loảng, tiếng gào thét lấn át cô bé Beryl.

Cô bé đứng đờ đấy ra vì sợ khi một cái bóng kì lạ đổ xuống đường của cô. Một con quái vật đáng sợ với những con mắt kép khổng lồ và cái mồm như những đôi cánh xuất hiện trước mắt cô - nó lách tách cái lưỡi kinh tởm.

Sinh vật đó tóm lấy Beryl và bay lên không trung. Cô bé gào khóc, bị đâm vào lồng ngực đầy lông xù dựng đứng của nó, chọc thủng một lỗ trên thân bên phải. Máu nóng vấy đầy trên áo cô.

Mình đã rất sợ.

Beryl có thể nhớ rõ mọi chi tiết.

Con quỷ đấy bị bắn hạ trước khi có thể đi quá xa. Có ai đó trong đám đông đã đỡ được cô trước khi cô bị đập xuống mặt đất.

Và rồi cô thấy nó.

Con mắt kép lóng lánh của con quái vật vỡ vụn ra khi nó chết, để lộ khuôn mặt người cha thân yêu của cô ở bên trong. Ông đang nắm chặt một bức tượng nhỏ.

Đấy là bức tượng Beryl sẽ không bao giờ quên - một con chó ba đầu đầy tinh xảo.

Ôi, bố ơi. Kể cả Beastheads cũng không thể cho bố sức mạnh khiến mẹ sống lại.

Trong giấc mơ, cô bé Beryl bất khóc tức tưởi.

Beryl trưởng thành đứng cạnh cô, hai má ướt đầy những giọt lệ nóng hổi.

Beryl mở mắt. Mặt cô vẫn ướt nước mắt. Vết sẹo chạy dọc bên phải ngực cô nhói lên thiêu đốt. Đây là vết thương cha cô đã dùng Beastheads đâm thành.

Nhờ có vết thương này mình mới có thể tìm ra sự hiện diện của Beastheads.

Bery xoa xoa vết sẹo đang nóng hừng hực và nhìn xung quanh. Có vẻ cô và Dante đang ở trong một cái hang động. Bạn đồng hành của cô đã đắp cho cô chiếc áo khoác dài đỏ rực của mình.

"Trông cô có vẻ như đang gặp phải ác mộng," Dante giải thích.

Beryl quay đi vì xấu hổ.

Anh ta đã thấy mình khóc sao?

Cô dùng mu bàn tay chùi nước mắt trên mặt.

"Không có gì đâu," cô đáp lời một cách yếu ớt.

"Tôi hiểu rồi. Vậy thì ổn.”

Bery quay trở lại quan sát cái hang động nhỏ. Dante đã nhẹ nhàng để cô tựa vào vách hang đằng sau trong khi gã khom người trên một tảng đá gần cửa hang. Gã đã canh gác thế giới bên ngoài với thanh kiếm rút sẵn trong tay. Cái hang ấm áp và sặc mùi lưu huỳnh.

Beryl nhớ rõ các mốc địa giới quanh nơi cô và Dante tìm được Ducas lúc trước. Một lính đánh thuê không bao giờ là quá cẩn thận khi cần phải rút lút hay có bẫy. Nhưng cô không hề thấy những suối nước nóng hay ngọn núi lửa - không có thứ gì giải thích cho hơi nóng và thứ mùi này. Cô cũng nghi ngờ việc Beastheads có thể tha họ đi xa với những vết thương nghiêm trọng như vậy.

"Ngủ thêm lát nữa khi cô còn có thể.”

Lời của Dante phá vỡ dòng suy tư của cô.

Gã nói năng cộc lốc nhưng cô biết ơn sự lo lắng đấy.

"Cảm ơn. Nhưng tôi ổn rồi.”

"Nếu cô ngủ lâu tí nữa thì sẽ có ít rắc rối hơn.”

Beryl không biết nên hiểu câu trả lời kì lạ của Dante kiểu gì. Cô đứng dậy để đi khỏi cái hang và liền dính một cơn nôn nao quái lạ. Cô cảm thấy lờ phờ choáng váng như thể chỉ có một nửa số năng lượng cần thiết để hoạt động. Cơn đau nhức từ vết sẹo cũ của cô lan ra khắp cơ thể. Beryl bám vào tường hang để đi ra được đến chỗ Dante.

"Chuyện gì vậy? Tôi gần như không còn chút sức lực nào.”

"Tôi đã đoán chuyện như thế này sẽ xảy ra," Dante thản nhiên nói.

"Cô sẽ quen với nó thôi. Nó sẽ không biến mất sớm đâu.”

Dante chỉ ra bên ngoài cái hang.

Cô không thể tin nổi vào mắt mình.

Hang động này có vẻ ở trên cao so với mặt đất, cho họ một tầm nhìn bao quát hết vùng đất xung quanh. Đây không phải là khung cảnh Beryl mong đợi.

Những cái cây kì quái túm tụm lại ới nhau để tạo thành một khu rừng dày đặc màu sắc kì lạ. Thứ nước đen ngòm chảy ra từ một con suối gần đấy. Bầu trời nặng nề rủ xuống thật gần như thể một thế lực đang đè nén những sinh vật kì lạ đang đi lại trên vùng đất quái đản này.

"Nơi này toàn là quỷ!" Beryl thì thầm thốt lên.

"Nó trông có vẻ là vậy," Dante nói.

"Chuyện gì đã xảy ra? Chỗ này là chỗ nào?"

“Tôi thật sự không biết. Nhưng nó không giống Địa ngục.”

"Ý anh là gì, anh không biết? Con của quỷ mà kém thế.”

"Hãy coi tôi như một hình mẫu cho toàn bộ đám quỷ được nuôi nấng bởi những người phụ nữ đẹp và rượu ngon đi.”

Dante tra Rebellion vào vỏ và rời khỏi chỗ ngồi.

"Tôi chuẩn bị đi xuống kiểm tra. Bao giờ thấy khỏe hơn thì hãy đuổi theo nhé," gã nói.

Cô chớp chớp mắt.

"Anh để tôi lại một mình ở chỗ này sao? Anh là kiểu đàn ông gì vậy?"

“Thì, nhìn có vẻ hơi nguy hiểm khi đi ra ngoài đấy mà lại mang theo thêm cục nợ trên người,"

Dante ném cho cô một nụ cười và mặc cái áo khoác đỏ của mình vào. Sau đó gã liền phi xuống dốc vách đá dựng đứng đã giữ cái hang trên cao.

Chỗ này thật là kì lạ. Có quá nhiều ác ý ở đây đến nỗi mình gần như thở trong nó, gã nghĩ.

Dante đâm sầm xuống một đống những nhánh cây giòn tan và đáp xuống đất một cách nặng nề. Mặt đất dưới chân gã đem lại cảm giác bình thường. Hơi nóng và thứ mùi nồng nặc vô cùng rõ rệt nhưng không quá đỗi nguy hiểm. Thế nhưng mọi giác quan của Dante lại chạy hết công suất.

Có thứ gì không ổn.

Thứ gì đó không được tự nhiên.

Dante nhìn xuyên qua bầu không khí uể oải để xem xét địa hình xung quanh. Vùng đất hoang tàn này không ổn cho lắm, như thể cây cối ở đây không mọc cho đúng hướng lúc nhô lên khỏi mặt đất. Gã đã đáp xuống vào trong khu rừng mình quan sát được từ trên cái hang.

Những cái cây quá khổ làm Dante không được thoải mái. Gã không phải là một nhà thực vật học nhưng đám thực vật ở đây dường như không được bình thường.

Bầu không khí mù mờ của buổi chạng vạng khiến việc nhìn ra xa trở lên khó khăn và Dante đã mất dấu cái hang. Khu rừng mang tới một bầu không khí đè nén quen thuộc. Gã đã cảm thấy một thứ giống như vậy trước đây không lâu - một thứ rõ ràng gặm nhấm linh hồn người ta. Gilver đem lại cảm giác này, cảm giác của quỷ giới.

Thế nhưng gã không nghĩ mình và Beryl đang ở Địa ngục. Không có dấu hiệu gì của ma thuật làm trụ cột cho địa hình nơi này. Sự thật là, ma thuật rõ ràng không có ở đây. Dante nghi ngờ mình đang ở một điểm trung gian, không thuộc về cả thế giới loài người lẫn quỷ giới.

"Tao không biết mày ở đây bao lâu rồi nhưng tao không thích bị bám theo đâu. Ra đây đi.”

Dante nhìn bụi cây bao bọc xung quanh gã.

Gã nói một cách tự nhiên nhưng từng cơ bắp trong người đã sẵn sàng hành động.

"Nếu mày không ló mặt ra cho tao, thì tao sẽ dùng lưỡi kiếm của mình tự đi lấy nó ra.”

Thời gian trôi qua. Dante cảm thấy sự căng thẳng dâng lên cao. Kẻ bám theo gã không hề chuyển động kể từ sau khi Dante gọi hắn ra. Trực giác của gã mách bảo gã đang trong tình trạng nguy hiểm, bất cứ thứ gì bám theo hắn không hề thấy sợ.

Cuối cùng, một cái bóng đen đột ngột xuất hiện trước mặt Dante. Kẻ đó mặc chiếc áo khoác dài đen của Hiệp sĩ Bóng Ma nhưng để lộ mặt của mình. Hắn nhìn Dante chăm chú, gã cuối cùng mất bình tĩnh vì sự trì trệ này và quyết định phá vỡ im lặng.

"Vậy mi là ai?"

"Tên tôi là Shadow. Rất vinh dự được gặp gỡ ngài, con trai thứ hai của Sparda.”

Kẻ mới đến nói một cách nghiêm trang và xử sự vô cùng lịch thiệp cho dù có vẻ ngoài xấu xa. Nhưng Dante lại tập trung vào thứ khác.

"Con trai thứ hai?"

Dante lùi lại, chuyển sang tư thế cho gã cơ hội rút Rebellion và tiêu diệt Shadow với chỉ một đường kiếm.

"Bình tĩnh nào. Tôi không có ý định hại ngài.”

Shadow giơ tay làm bộ đầu hàng.

"Hẳn ngài phải biết anh trai mình.  Ngài ấy là vị lãnh tụ vĩ đại của chúng tôi, Nelo Angleo.[2]"

"Nelo Anglo…”


Dante biết rõ cái tên đó nhưng không hề tỏ ra thái độ gì là mình hiểu.

Nelo Angelo đã là một Hắc Kị sĩ hùng mạnh đã từng thành công đánh lại Dante vài lần trong cuộc tấn công quyết định vào Vua Địa Ngục. Bộ giáp kì lạ và thanh kiếm khổng lồ của hắn khiến hắn trở thành một đối thủ đáng sợ, nhưng cuối cùng Dante cũng đánh bại được hắn trong một trận chiến đẫm máu.

"Sau khi lãnh tụ vĩ đại của chúng tôi mất đi, tôi đã tự mình dẫn dắt quân lực còn lại chống lại Vua Địa Ngục.”

"Cái gì?"

Bất cứ điều gì Dante muốn nghe, rõ ràng đều không phải cái này. Gã giật phắt Rebellion ra và chỉ mũi kiếm về phía Shadow. Mắt nheo lại và hàm nghiến chặt, Dante sẵn sàng đâm kẻ mới đến ngay tại chỗ.

"Mi vừa nói cái gì?"

"Chúng tôi chiến đấu chống lại Vua Địa Ngục.”

"Mi chọc nhầm người rồi, anh bạn à.”

Dante dí mũi kiếm vào cổ Shadow, chỉ phát đủ lực để tránh da bị rách.

Shadow bị bất ngờ.

"Sao lại thế?  Chủ nhân Dante, ngài theo phe Vua Địa Ngục chống lại chính anh trai của mình sao?"

“Ta không biết mi đang tính làm trò gì ở đây, nhưng chính ta đã giết Quỷ vương và tên thủ lĩnh của mi.”

"Ngài vừa nói gì vậy, thưa ngài?" Shadow nuốt nước miếng.

"Chủ nhân Dante thật đã bị Vua Địa Ngục mang đi từ lúc nhỏ, vĩnh viễn bị chia cách khỏi anh trai mình, ngài Nelo Angelo vĩ đại. Không ai biết liệu ngài còn sống hay đã chết.”

Dante hạ kiếm xuống.

"Thế thì, điều đấy giải thích việc này," gã nói.

Mình bị nuốt bởi Beastheads và bằng cách nào đó bị đẩy đến vùng trung giới này.

"Nhưng mi sai gần hết rồi. Ta dành cả đời mình để trốn khỏi Quỷ Vương. Lão chưa từng biết ta ở đâu.”

Shadow tiếp tục im lặng. Dante không nghĩ kẻ này đang nói dối; câu chuyện này quá đỗi bất thường và dù sao thì Shadow cũng không có vẻ là loại dối trá. Điều này đưa ra một khả năng duy nhất, điều khiến Dante bối rối thậm chí là sợ hãi.

Đây là một thế giới khác trong vũ trụ song song.

Nơi mà lịch sử đã thay đổi một cách khác biệt hoàn toàn so với thế giới của Dante, khiến cho Nelo Angelo trở thành một vị anh hùng. Dante cần nhắc khả năng mình có một tay song sinh xấu xa đang tồn tại trong thế giới này.

Bình thường thì gã sẽ cười vào mấy câu chuyện về thế giới song song. Vùng đất của quỷ dữ dưới Địa ngục, được thôi. Một thế giới song song ư? Kéo theo kẻ khác đến đây.

Thế nhưng, kể từ lúc đến cái hang sau khi bị nuốt bởi Beastheads, môi trường kì lạ của nơi này đã gặm nhấm gã. Nó giống như ở Địa ngục thế nhưng rõ ràng đây không phải quỷ giới - không phải như hắn vẫn biết. Cây cối và đất đá có gì đó không đúng lắm, những sinh vật thì khác lạ không có cách nào miêu tả. Bầu không khí tự thân nó đem lại một cảm giác lệch lạc ko rõ ràng. Đương nhiên là những thứ thay đổi này mang theo mình vào lịch sử. Trong thế giới này, gã làm đồng minh với Quỷ Vương Mundus thay vì giết lão. Thật không thể tin được.

Dù vậy, Dante vẫn là một kẻ thực tế.

Shadow nhận thấy sự ngập ngừng của Dante.

"Có vấn đề gì sao, Chủ nhân Dante?"

 Dù bị mũi kiếm Rebellion dí vào cổ, Shadow vẫn không coi Dante là kẻ thù.

Dante thoáng thả lỏng tư thế chiến đấu. Gã có thể nhận thấy Shadow cực kì trung thành với anh trai mình.

"Tôi xin lỗi vì đã hành động kì lạ. Tôi là Thợ săn quỷ Dante. Nhưng…”

"Nhưng sao ạ?"

“Tôi không phải là Dante của anh.”

Gã lùa tay qua mái tóc bạc của mình.


"Tôi cũng không biết vì sao hay làm cách nào mà được vậy nhưng tôi không phải là người của thế giới này.”

===========================================
[2] Nelo Angleo: (Black Angel) Hắc Thiên Thần, biệt danh của Vergil khi anh phục vụ dưới trướng của Mundus. Một boss đáng gờm trong game DMC 1. Nelo thật ra là từ Nero (Black)  trong tiếng Ý do sai lỗi phát âm bên Nhật (vốn ko có từ tương tự cho L và R ).

No comments:

Post a Comment