"Đây đúng là cái tôi mong đợi từ con trai của Hắc Kị sĩ.” Beryl mỉa
mai.
"Đương nhiên là anh sẽ nhập hội với đám quỷ rồi.”
"Đừng có nói kháy tôi. Tôi cũng chả hiểu chuyện gì đang xảy ra
đâu.”
Shadow đã dẫn Dante đến một khu nhà gỗ tạm bợ trên lưng chừng núi, nơi
gã và Beryl xuất hiện lần đầu. Beryl đã bị phát hiện bởi vài cấp dưới của hắn
và bị đem tới đây trước khi Dante đến.
Shadow miêu tả toán quân bọn họ như là kẻ phản bội của Vua Địa Ngục, điều
mà không Thợ săn Quỷ nào hiểu nổi. Các chiến binh của Shadow nhìn giống con người
nhưng họ tỏa ra bầu không khí kì lạ khiến Dante và Beryl cảnh giác.
Shadow đã coi Dante như một vị khách danh dự và người cùng huyết thống
với Nelo Angelo, kẻ tiêu diệt quỷ vương ở thế giới khác. Khả năng về việc Dante
nói dối về nguồn gốc của mình dường như không hề được họ nghĩ đến.
Những con quỷ này thuộc dạng gì
vây? Dante trầm ngâm.
Họ hiện đang ngồi nghỉ trong một nơi có vẻ là phòng họp. Shadow chỉ
lãnh đạo một phe chiến binh; lúc đến khu đóng quân này, Dante đã phát hiện ra
đám quỷ ở đây là một tập hợp đội quân bí mật từ vô số các bộ tộc khác nhau cùng
hợp lại để chống lại Vua Địa Ngục.
"Một thế giới song song? Anh bảo tôi chấp nhận một câu chuyện thần
tiên sao," Beryl càu nhàu.
"Phải.”
Dante cũng không chắc về nó lắm nhưng gã cũng chả còn ý tưởng nào khác.
Thế là đủ cho gã rồi, nhưng Beryl thấy thật khó khăn khi chấp nhận mọi chuyện
chỉ dựa vào mỗi niềm tin.
"Vậy thì anh còn tính ngồi đây bao lâu nữa? Nếu đây thật sự là một
thế giới khác, chúng ta phải tìm cách để trở về.”
Beryl nắm lấy khẩu súng trường của mình một cách lo lắng. Cô đã rơi vào
tư thế chiến đấu theo phản xạ, không thể thư giãn nổi trong sự kinh hoàng mơ hồ
của thế giới song song.
"Chỉ có một việc thôi," Dante nói
"Chúng ta có thời gian để giải quyết một việc trước khi trở về
nhà. Nếu Vua Địa Ngục vẫn còn sống ở đây, chúng ta phải tiêu diệt lão.”
"Tôi nghĩ anh giết Vua Địa Ngục rồi cơ mà.”
"Tôi chỉ nói thế.”
Thình lình, Dante vung Rebellion lên, đâm vào khoảng không cách vài
phân phía trên đầu Beryl. Gã rút thanh kiếm về trước khi cô có thể mở mồm. Một
con bọ cánh cứng màu lục đang ngọ nguậy trên mũi kiếm, rỉ dịch thể đen ngòm từ
lớp vỏ bị vỡ. Con côn trùng kì khủng khiếp này to cỡ nắm tay.
"Đây là một gián điệp," Dante nói nghiêm túc.
" Vua Địa Ngục biết chúng ta liên minh với Shadow và những kẻ nổi
loạn khác.”
"Thứ đấy là gì vậy?"
"Chỉ là một con bọ. Nhưng hãy nhìn cách nó lóe lên khi bị tôi lật
này. Nó được tắm trong sức mạnh của Mundus và giờ thì phục vụ như là tai mắt của
lão.”
Dante vẩy con bọ đã chết kia xuống đất và đứng dậy.
Cử chỉ này lại khiến Beryl nhớ đến bức tranh minh họa về Sparda. Dante
có sức mạnh và sự tự tin của vị chiến binh huyền thoại nhưng nó lại vô cùng cân
bằng với sự vụng về khác lạ. Cô ngưỡng mộ tính gan lì và khả năng giữ bình tĩnh
kể cả khi bị đưa đến vùng đất xa lạ này của gã. Dù không cô bị hấp dẫn bởi
Dante, gã vẫn có một sức thu hút không bàn cãi được.
Không ai biết vì sao Sparda đã chống lại Vua Địa Ngục. Có lẽ câu trả lời
nằm trong Dante.
"Đừng có tìm cách soi mói quá khứ của tôi khi chúng ta ở đây.”
Dante rõ ràng là cũng nghĩ tương tự như thế.
"Nhưng không phải là tiễn Mundus vào quên lãng một lần nữa sẽ hay
lắm sao?" Shadow đi vào trong căn phòng và quỳ gối trước mặt Dante.
"Các thủ lĩnh khác đã tề tựu đông đủ. Mời đi đường này.”
Dante tra Rebellion trở lại trong vỏ và tiến ra cửa.
"Đừng làm thế nữa," gã nói một cách miễn cưỡng.
"Đấy không phải là điều tôi thích."
◊
◊ ◊ ◊ ◊
"Đấy là tóm tắt cho hoàn cảnh hiện tại, thưa ngài.”
Shadow đã tóm lược lịch sử của phiến quân và vị trí chiến lược của nó,
thỉnh thoảng dừng lại để cho các thủ lĩnh kia bổ sung thêm. Năm người đàn ông
ngồi vòng quanh Dante và Beryl. Họ nhìn giống như một người thường trừ việc có
thể hình của một đấu sĩ và phát ra cảm giác hung tợn.
"Vậy là anh tôi-" Dante kịp ngắt lời.
"Vậy là Nelo Angelo đã chết.”
Theo lời Shadow, chỉ huy của họ đi đấu tay đôi với Vua Địa Ngục và đã
không sống để mà kể lại. Điều này đối lập với kí ức của Dante. Gã đã giết Nelo
Angelo trong một cuộc đấu tại thế giới loài người. Nhưng đấy là thế giới khác với
những luật lệ khác.
Dù có nghĩ gì, nét mặt của Dante cũng không biểu lộ ra.
"Phải," Shadow xác nhận.
"Ngài ấy đã chết được vài năm, nhưng quân nổi loạn chúng tôi vẫn
tiếp tục tập hợp.”
"Để lật đổ Vua Địa ngục, phải rồi.”Dante gật đầu ra vẻ hiểu biết.
"Vậy giải thích cho tôi điều này. Nếu các người đã đối chọi lại với
Mundus từng đấy năm, tại sao vẫn chưa làm được điều gì? Các người có đủ sức mạnh
để thành lập một chính quyền độc lập.”
Shadow nhướn một lông mày lên đáp trả.
"Vậy là ngài hiểu rõ mức độ sức mạnh của chúng tôi?"
"Tôi có thể thấy nó rõ như ban ngày. Kể cả khi các người mạng hình
dạng con người yếu đuối"
"Tôi hiểu rồi. Ngài có một sự hiểu biết thật sâu sắc, đúng như
mong đợi từ em trai của lãnh tụ vĩ đại.”
Với điều đó, bốn gã còn lại ngồi xung quanh Dante, vỗ tay và cười đầy ý
nhị. Shadow giới thiệu từng người một trong số họ.
Phantom là một người đàn ông thấp lè tè nhưng có lập trường hừng hực lửa
cháy bỏng hơn tất thảy.
Blade mỏng mảnh như chính cái tên của mình, với đôi mắt lấp lánh sự
thông thái.
Dante thấy Griffon khá giống Shadow, dù anh ta che mái tóc của mình bằng
một chiếc mặt nạ chiến rất bắt mắt.
Frost tỏa ra một bầu không khí lạnh lẽo dường như dè bẹp mọi dấu vết
tình cảm.
Dante ngay lập tức nhận ra mình đang ở trước mặt bốn kẻ cực kì đặc biệt.
"Ngài hỏi vì sao chúng tôi lại tập hợp lại để lật đổ Mundus.”
Shadow tiếp tục cuộc giới thiệu bằng cách quay trở lại chủ đề.
"Chúng tôi chiến đấu vì danh dự cho người lãnh tụ đã ngã xuống của
chúng tôi Nelo Angleo và ngài Hắc Hiệp sĩ Sparda đầy bi kịch.”
"Bi kịch?"
Shadow và những thủ lĩnh khác
nhìn nhau một cách ngập ngừng.
"Chủ nhân Sparda bị phản bội bởi loài người.”
Dante cảm thấy ruột gan đảo lộn.
"Tôi không hiểu.”
Phantom mở mồm nói lần đầu.
"Sparda là chiến binh duy nhất đủ can đảm để chống lại mưu đồ của
Vua Địa Ngục đối với thế giới loài người.”
Rõ ràng đây là một câu chuyện vẫn còn đè nặng trong trái tim tất cả những
chiến sĩ đang có mặt tại đây.
"Một số nhân loại đã sớm thuần phục quỷ vương. Chúng lừa dối và
đánh thuốc độc Chủ nhân Sparda. Ngài ấy bị tê liệt khi chúng đem ngài dâng lên
cho Mundus như một lễ vật.”
"Không đúng!" Beryl thốt lên.
"Tôi biết truyền thuyết này! Loài người đã giúp Sparda chống lại
Vua Địa Ngục.”
"Lịch sử diễn ra khác đi trong thế giới của cô," Blade nhắc
nhở.
Những đường nét lầm lì trên khuôn mặt của anh ta dường như bị dày vò
trong thoáng chốc.
"Chủ nhận Sparda bị xử tử sau khi con người đưa ngài cho Mundus.
Năm chúng tôi đã lập lời thề sẽ trông nom vợ và hai con trai của ngài ấy.”
Căn phòng rơi vào im lăng khi Dante và Beryl tiếp nhận thông tin. Câu
chuyện đã khiến họ bàng hoàng theo cách khác nhau. Cái ý nghĩ loài người phản bội
Sparda khiến Beryl bị sốc.
Dante nhìn về phía góc phòng phía xa, ánh mắt đanh thép và kẽ lẩm bẩm một
từ duy nhất:”Mẹ.”
Nếu Shadow có nghe thấy, anh ta cũng không tỏ vẻ gì cả.
"Chúng tôi được tạo ra bởi Mundus như là người cai quản vùng thuộc
địa này. Chúng tôi vốn là kẻ thù không đội trời chung của Sparda. Nhưng vợ ngài
ấy khiến chúng tôi bối rối. Bà ấy chỉ là một con người bình thường, nhưng vẫn
có thể sánh ngang hàng với Sparda. Sự bao dung độ lượng của bà đã cho chúng tôi
sức mạnh để tiếp tục đến giờ. Bà đã sinh ra Nelo Angelo, lãnh tụ vĩ đại của
chúng tôi."
Những kí ức không rõ hình dạng xuất hiện trong tâm trí Dante. Mẹ gã lúc
nào cũng là mẹ của gã, dù ở thế giới nào đi chăng nữa. Gã nhớ đến nụ cười ấm áp
của bà và vô thức siết lấy chiếc dây chuyền lưu niệm lúc nào gã cũng mang theo
mình. Kể cả bây giờ, Dante vẫn có thể dễ dàng trở lại những buổi chiều thời thơ
ấu, nằm cuộn mình trong lòng bà mỗi lần nhắm mắt lại.
Bà là một phụ nữ rộng lượng, người lúc nào cũng đón nhận cuộc sống mà
không chút phán xét và vì thế bà đã được anh hùng của quỷ giới thừa nhận. Bà và
Sparda đã yêu nhau và sinh ra hai đứa con. Dante thích nghĩ rằng bà cũng đã cho
Sparda chút bình yên trong tâm hồn sau một cuộc đời đầy tranh đấu.
"Đấy là tất cả mọi chuyện," Shadow nói.
"Tôi xin lỗi, Chủ nhân Dante.”
Dante giật mình tập trung lại và nở nụ cười thường trực của mình.
"Thôi, ít nhất ta cũng biết là tôi và các người ngồi chung một
thuyền.”
Dante biết năm vị thủ lĩnh sẽ không thể dẫn quân đi đánh Mundus. Lão quỷ
vương đó quá cẩn trọng và quá thông minh để tạo ra những tên tay sai mạnh hơn
mình. Một trận đấu truyền thống sẽ là tự sát, đấy chính là lý do vì sao phiến
quân lại ẩn mình trong những ngọn núi thay vì tham gia vào các chiến dịch. Nếu
muốn thắng, họ sẽ cần một nhân tố hoàn toàn ngẫu nhiên khác mà Vua Địa Ngục
không bao giờ ngờ tới.
Nhưng không ai trong số các thủ lĩnh nhờ Dante giúp. Họ đã quá vui sướng
vì gặp được em trai của Nelo Angelo để mà nghĩ đến bất cứ việc gì hơn là tiếp
đãi vị khác danh dự một cách đàng hoàng. Dante cũng chưa đề xuất kế hoạch chiến
đấu và Beryl vẫn còn quá sốc để mà giục gã liên minh với họ.
Không phải lần đầu tiên, căn phòng rơi vào im lặng. Dante phá vỡ sự yên
tĩnh.
"Có vẻ chúng tôi bị đưa đến thế giới của các vị bằng một công cụ
ma thuật gọi là Tượng Beastheads. Nó có sức mạnh để dịch chuyển con người qua
các chiều không gian khác. Ai biết nó còn có thể làm được gì nữa?"
Dante nhìn từng người trong số năm người ở đây một cách chăm chú.
"Bức tượng đó đã lọt từ quỷ giới đến thế giới chúng tôi từ thời viễn
cổ. Có lẽ lão Mundus của các vị cũng có một bức tượng như thế. Các vị có biết
cái tôi đang nói đến không?"
Những chiến sĩ đưa mắt nhìn nhau
đầy ý vị.
"Nếu biết điều gì thì đừng giấu tôi," Dante khẩn khoản.
"Tôi nói nghiêm túc đấy.”
"Vâng," Frost tiến tới trước một cách đầy thận trọng.
"Chúng tôi biết về bức tượng Beastheads. Lấy được nó thì vô cùng
khó khăn. Nó nằm sâu trong trung tâm vương quốc của Mundus. Ngài có thể tiến
vào cung điện đó qua thành trì của quỷ vương trong thế giới ngài. Bức tượng sẽ
nằm tại trung tâm cung điện.”
"Rõ ràng đấy là phòng chứa ngai vàng,"
Dante đảo mắt.
"Lúc nào cũng là phòng chứa ngai vàng. Đấy là tất cả những gì ta cần
biết. Anh rất có ích đấy.”
"Ngài định làm gì?" Dante nhún vai.
"Tôi không thể ở lại đây. Tôi còn phải trả đám hóa đơn ở nhà và nếu
tôi không khẩn trương về, thì sẽ bị điếc cả tai vì mấy cô nàng lúc nào cũng kêu
tôi đi hẹn hò. Tôi đoán mình sẽ phải tiêu diệt nốt Mundus ở thế giới này. Nghe
này, có điều này tôi cần hỏi mấy vị.”
Một nụ cười tinh quái hiện ra trên mặt Dante. Gã rướn người phía trước
một đầy bí hiểm, choàng tay lên lưng hai chiến sĩ gần mình nhất.
"Tôi chuẩn bị đi đập Vua Địa Ngục. Một lần nữa. Mấy người sẽ hỗ trợ
cho tôi chứ?"
◊
◊ ◊ ◊ ◊
"Láu cá lắm.”
Đấy là điều đầu tiên phát ra khỏi miệng Beryl một khi họ trở về phòng.
Lời đề nghị của gã đã kéo cô ra khỏi cơn bần thần.
"Sao anh không giải thích cho họ hiểu vì sao chúng ta lại thật sự
cần Beastheads là được? Sao anh phải nói dối?"
“Cuối cùng thì kết quả cũng giống nhau thôi. Làm kiểu này thì vui hơn.”
Dante đang mải tập trung vào lau chùi súng của mình. Ebony và Ivory được
tháo tung thành từng mảnh, gã lau chúng một cách ngẫu nhiên bằng một miếng gạc
tẩm dầu.
Beryl ngã uỵch xuống sàn vì kinh tởm.
"Anh có thắng nổi quỷ vương không?"
"Ai mà biết?" Dante nhún vai.
"Lão Mundus này có thể còn mạnh hơn kẻ tôi đã giết, nhưng tôi cũng
đâu còn là tôi ngày trước. Bảo cô này - tôi đang mong ngóng chuyện gì sẽ xảy
ra.”
"Tôi không nghĩ anh nên dửng dưng với việc đến thế.
Nếu chúng ta thua, ta sẽ không thể về nhà được nữa. Nếu lão quỷ vương đấy
ăn thịt anh hoặc làm gì đó, tôi sẽ phải giết lão thay anh.”
"Ô, hay đấy nha," Dante mỉa mai.
"Sao cô không đi xử lý mọi việc trong khi tôi ở lại đây nghỉ ngơi
nhỉ.”
Beryl thở hắt ra bực dọc. Dante rõ ràng là không trong tâm trạng nghiêm
túc. Cô không rõ liệu điều gì đang diễn ra trong đầu gã, và cô sợ rằng mình
đang không tự lo cho bản thân mình được. Cô lôi khẩu súng trường của mình ra và
bắt đầu tháo dỡ nó để lau chùi.
Trong thế giới này, chính loài người đã tiêu diệt Sparda. Tiết lộ này
vùi sâu vào trong tâm khảm của cô. Cô biết có những người do quá yếu đuối mà biến
thành quỷ dữ.
Bức tượng Beastheads khốn khiếp đã đầu dộc cha cô và giờ thì nó đã kéo
Beryl vào một thế giới song song kì lạ. Liệu món đồ quỷ quái đó tàn phá chủ
nhân loài người của nó? Hay nó chỉ là một tấm gương phản chiếu bản chất tự
nhiên của họ?
Những kẻ phản bội Sparda là đồ
hèn nhát. Chúng ta không thế; mình và Bố không giống vậy.
Beryl và Dante ngồi trong yên lặng một lúc lâu, tay lau chùi vũ khí của
mình với sự chuẩn xác một cách tự động, cả hai đều chìm đắm trong suy nghĩ của
mình. Đây là khoảng khắc bình yên đầu tiên mà cả hai đã tận hưởng kể từ khi đến
thế giới mới này.
Beryl tự hỏi điều gì đang diễn ra trong đầu bạn đồng hành của mình.
"Có tấn công! Chúng ta đang bị tấn công!"
Dante và Beryl bật dậy khi nghe thấy tiếng thét chói tai. Beryl chạy ra
phía cửa sổ. Cái cô thấy khiến cô choáng váng. Một gợn sóng nhấp nhô màu vàng
kim bao phủ vùng đất. Mất một lúc để Beryl nhận ra cái cô đang nhìn. Hàng trăm
người phụ nữ tóc vàng đang lao lên dốc núi, ập vào khu trại như thể một cơn
sóng thần.
"Chuyện gì đang diễn ra?"
“Đây đúng là hoàn hảo!"
Dante ra tới xem khung cảnh cùng Beryl.
"Tôi đang mong có người đến chơi cùng!"
Gã cười toét miệng trước người đồng
đội đang kinh ngạc rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.
Ngay khi chân gã chạm đất, đám người tóc vàng đồng loạt quay ra nhìn
Dante. Beryl nhận thấy mỗi kẻ đều cầm một thanh kiếm đen và mang biểu cảm đầy
khát máu.
Dante không thèm để ý đến những người phụ nữ này. Thay vào đó, gã tập
trung vào một bóng người đơn độc đứng đằng xa. Một người phụ nữ đứng trên mỏm
đá, cao hơn hắn đám đông các chiến binh đang bao quanh cô ta. Cô ta có dáng vẻ
của một chỉ huy và đang nắm một thanh kiếm khổng lồ nhìn rất giống Rebellion.
Beryl ít ngạc nhiên vì cảnh này hơn là vì một từ duy nhất mà Dante nói ra.
"Trish?"
Kẻ đó dường như nghe thấy câu hỏi bất chấp khoảng cách rất xa chia cách
giữa Dante và cô ta. Người phụ nữ chỉ thanh kiếm của mình vào chiến binh tóc bạc.
Trước hiệu lệnh đấy, quân đoàn tóc vàng lao vào tấn công Dante.
No comments:
Post a Comment