Monday, September 19, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 2 - Giai đoạn 3 - Phần 3

Hàng trăm lính phiến quân đã tiến tới đằng sau Dante, trung thành với kí ức về Nelo Angelo. Những chiến binh quỷ chạm trán với những người phụ nữ kia trong một cuộc trình diễn đầy bạo lực của hay màu đỏ và vàng, nhưng trận chiến không hề cân bằng. Không mất bao lâu trước khi Beryl nhận ra chủ nhà của cô đang bị tàn sát.

Những người phụ nữ kia sử dụng những thanh kiếm thần bí, giúp chúng có thể dễ dàng xé toạc đối thủ trong khi vũ khí bình thường chỉ có thể tạo ra vết trầy xước nhỏ. Những chiến binh tóc vàng dường như không biết đến nỗi sợ cái chết, từ chối phá vỡ hàng ngũ dù đối thủ mạnh đến mức nào. Những kẻ tấn công di chuyển đồng loạt như một bộ phận duy nhất.

Đội quân quỷ chống lại Vua Địa Ngục đều được rèn luyện kĩ lưỡng và có kỉ luật cao, nhưng Beryl có thể thấy rõ ràng là họ thiếu khả năng chiến thuật. Cô quan sát trận đấu giáp-lá-cà từ một bệ trên cao.

"Chúng đã lên kế hoạch cho vụ này.”

Shadow và bốn thủ lĩnh khác tập trung hết sức để quan sát trận đấu, ra hiệu lệnh cho các chỉ huy bên dưới.

"Chúng hẳn phải biết chúng ta đang tập hợp quân đội tại đây.”

"Cuối cùng thì chúng ta cũng lớn mạnh đủ để trở thành một mối đe dọa thực sự với Mundus," Frost nói một cách u ám.

"Lão đã đem những chiến binh mạnh nhất của mình ra để tấn công chúng ta.”

"Lập lại phòng tuyến chiến đấu," Shadow ra lệnh.

"Thương vong đã lên đến ba mươi phần trăm.”

Shadow xoa cằm.

"Mundus đang cố ép chúng ta phải sử dụng đến sức mạnh của mình. Nếu lão có thể khiến chúng ta kiệt sức tại nơi dòng chảy ma thuật yếu, chúng ta sẽ chết trước khi đến được trước mặt Vua Địa Ngục.”

"Nếu còn mất thêm nhiều người nữa thì chúng ta cũng chẳng đến nổi chỗ quỷ vương!"

Beryl giật mình khi một đôi bốt đáp mạnh lên bệ đứng đằng sau họ.

"Vụ này nghe nghiêm trọng đấy. Tôi muốn tham gia.”

Dante điềm tĩnh đứng bên cạnh đài quan sát, mỉm cười đầy vô tư.

"Tôi đoán là mấy vị đã sử dụng hình dáng tạm thời. Cơ thể thật của các vị to lớn và mạnh hơn nhiều đúng không?"

“Phải," Shadow nói.

"Nơi này vốn là thế giới loài người. Giờ nó đã bị biến chất đến nỗi không thể nhận ra được. Có một dòng chảy ma thuật rất yếu chạy qua nơi này. Nhưng nó đủ mạnh để chúng tôi có thể trở lại hình dáng ban đầu của mình.”

"Mấy người có chết vì nó không?" Dante nhìn các thủ lĩnh một cách hoài nghi.

"Không đâu, nhưng chúng tôi sẽ nhanh chóng mất đi sức mạnh của mình và lộ yếu điểm trước Vua Địa Ngục.”

"Không phải tôi đã nói mình sẽ xử lý Mundus sao? Nếu ta cứ đứng đây và chẳng làm gì cả, cuộc nổi loạn của các người sẽ chấm dứt. Đám phụ nữ này đang tiêu diệt đội quân của các người.”

Các thủ lĩnh nhìn chằm chằm xuống chân mình, sự bất đắc dĩ của họ vô cùng rõ ràng.

Dante biết việc tránh sử dụng hình dạng quỷ của họ không phải chỉ do lượng ma thuật quá ít ỏi trong thế giới này. Mundus đã tạo ra bọn họ như là một chiến binh phục vụ cho mục đích của lão. Ở lại trong hình dạng mới của họ là một sự từ chối tâm lý nguồn gốc quái vật của họ. Nhưng đây không phải là lúc cho tình cảm.

Dante rướn người ra khỏi cạnh bệ đứng và chỉ xuống mặt đất.

"Chúng ngay dưới mũi chúng ta đấy! Tỉnh lại đi và đưa chúng ra ra khỏi cái mớ lộn xộn này!"

Những chiến binh tóc vàng đã gần tiến tới giàn giáo, đạp lên mớ bầy hầy đầy máu đỏ của những cái xác. Những người phụ nữ này tan ra khi bị tiêu diệt, được thay thế bởi một trong số quân bổ sung đầy nở nang gần như vô tận.

"Không có cách nào để kết liễu chúng! Chúng nhìn giống như con người những rõ ràng không phải!"

 Beryl bắn thêm một tràng nữa vào tiêu diệt một chiến binh trước khi cô ta có thể chặt đầu một người lính không đề phòng.

"Họ không phải là thật," Dante giải thích.

"Đấy chỉ là những cơ thể giả được tạo ra bởi ma thuật. Kẻ điều khiển chỉ cần tạo ra một cơ thể mới. Chúng ta phải tiêu diệt nguồn của nó.”

Dante vung chân sang phía kia của giàn giáo.

"Phải rồi. Ta tới đây.”

Gã nhảy xuống vùng hỗn loạn để Shadow và những thủ lĩnh còn lại há hốc miệng nhìn. Ngay lập tức, Dante bị nhấn chìm bởi đám đông những chiến binh xinh đẹp. Và ngay sau đấy, những người phụ nữ xúm quanh gã tan thành cát bụi.

"Xin lỗi nha!" Dante kêu lên đầy vui vẻ.

"Tôi không thấy cái nhãn 'dễ vỡ'Có lẽ đứa làm các người đã lười biếng rồi?"

Rebellion dễ dàng chém xuyên qua làn sóng những kẻ tấn công. Nhưng chủ nhân của nó biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi số lượng của đám quân này sẽ khiến gã kiệt sức và phạm phải sai lầm.

"Có lẽ Chủ nhân Dante nói đúng đấy.”

Frost nhìn chiến binh tóc bạc mở đường xuyên qua đám đông.

"Sử dụng hình dạng quái dị đó có thể an toàn nếu chúng ta chỉ dùng nó trong thời gian ngắn, có đủ năng lượng ma thuật trong thế giới này cho phép chúng ta biến hình một cách hạn chế mà không sợ chết.”

"Chúng ta không thể cứ mãi khóa chặt những kí ức đó được. Quá khứ luôn luôn đuổi kịp chúng ta," Shadow trầm mặc.

"Cuộc mạo hiểm của chúng ta sẽ cứu lấy Chủ nhân Dante và tiêu giệt những kẻ tấn công. Con đường dẫn tới Vua Địa Ngục sẽ thông suốt hơn nhiều.”

Tất cả bọn họ gật đầu cùng lúc. Họ không thể để Dante chết dưới tay Mundus như Nelo Angelo - đặc biệt là nếu họ còn muốn được nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ giờ đã thành ngọn đèn soi sáng cho họ.

"Khi chúng ta gặp lại Phu nhân Eva ở thế giới bên kia, chúng ta sẽ ngẩng cao đầu," Phantom đồng ý.

Tay của họ lóe lên những biểu tượng ma thuật và thực tại biến đổi theo nó.

◊   ◊   ◊   ◊   ◊

Quân lực của phiến quân đã bị tiêu diệt một nửa do cuộc tấn công của nữ quái, bị đè bẹp bởi số lượng kẻ thù bất tận. Beryl đã theo Dante xuống mặt đất nhưng cô bắt đầu nghĩ lại.

"Không thể cản nổi bọn chúng! Nói cho biết là anh có kế hoạch gì đó đi!" cô gào lên.

"Ma thuật kiểu này hoạt động từ trên cao xuống. Chúng ta phải tiêu diệt con trùm. Đây là chiến tranh phe trợ cấp.”Dante cười khẩy.

"Chúng ta phải xử lý Trish.”

Beryl cảm thấy khẩu súng của mình bị kẹt và cô chửi thề. Cô ném nó vào bao rồi với lấy một trong số những thanh kiếm đen đang rải rác trên mặt đất. Cô vẫn chưa bị thương nhưng Beryl biết đấy chỉ là vấn đề thời gian.

Dante không có vẻ mệt mỏi, nhưng sức lực của cô nhanh chóng cạn kiệt trước trước những đợt trấn công không ngừng.

Cô thấy mình lưng tựa lưng với Dante, chỉ có thể tập trung vào một phạm vi giới hạn. Đám chiến binh tóc vàng đã bao vây họ. Nhưng mà, cô nghĩ, ta vẫn làm tốt hơn quân của Shadow.

"Tôi sẵn sàng nghe ý tưởng đây," cô nói.

"Trong tình trạng này, cơ thể của tôi sẽ gục trước khi kịp sẵn sàng.”

"Tôi có kế hoạch đơn giản thế này, nhưng nó phụ thuộc vào việc liệu Shadow và đám kia có chơi liều không.”

Dante lén liếc về phía giàn dáo, giờ đã trống rỗng.

Gã tra Rebellion vào vỏ và rút Ebony và Ivory ra. Sư thay đổi này khiến đối thủ của gã bất ngờ mất một lúc, tạo cho gã cơ hội bắn tung một loạt đạn.

"Lùi lại!" Dante hét lên, lao vào trong đám đông,”Tất cả mọi người, trở về trại!"

Đám lính phiến quân rút lui trong bối rối.

Dante tiếp tục ở lại đằng sau, tiêu diệt kẻ thù một cách phóng túng. Nhưng làn sóng tiếp viện không ngừng nhanh chóng cắt đứt đường thoát của gã. Gã bị cô lập trong biển những phụ nữ khát máu.

Đột nhiên, một tiếng hét ghê rợn vang lên. Một con nhện khổng lồ rơi xuống chiến trường và bắt đầu dẫm đạp những chiến binh tóc vàng. Sinh vật đó được làm từ đá sống, mỗi cử động đều để lộ dòng mắc ma nóng hừng hực đang chảy dưới các khớp của nó.

Đấy chính là Phantom đã trở về hình dạng gốc của mình, một  tông đồ của Mundus.

"Chưa từng nghĩ cái thứ đó sẽ cùng phe với mình!" Dante gào lên hạnh phúc.

Gã lao đi dưới nhện Phantom, nó ngay lập tức tấn công những kẻ đuổi theo gã.

Một con quỷ khác hiện hình đằng sau con nhện, một người khổng lồ màu bạc xẻ đôi kẻ thù của mình với hai lưỡi kiếm khổng lồ. Đấy là hình dáng thật của Frost.

Dante biết từ kinh nghiệm của mình, đối thủ của gã sẽ thấy mình phải vật lộn giữ mạng sống.

Sự xuất hiện của những con quỷ khổng lồ củng cố tinh thần cho phiến quân.

Quân lính dàn ra phía trước Dante; họ lao vào đợt sóng bất tận những chiến binh tóc vàng.

Gã thợ săn quỷ tóc bạc xông vào cùng tham gia cuộc tấn công… nhưng nhận ra mình đang đạp chân tại chỗ.

Chỉ lát sau, Dante nhận ra chân mình đã không còn ở trên mặt đất. Cơ thể của gã đã được nâng lên không trung, bị quắp chặt trong cặp móng vuốt gồ ghề của một con chim khổng lồ.

Hình dáng quỷ của Griffon đúng như tên gọi của anh ta.

"Cảm ơn vì cho đi nhờ. Anh biết tôi muốn tới đâu rồi đấy.”

Dante chỉ vào trong tâm những người phụ nữ đang tấn công, nơi Trish đứng quát tháo ra hiệu lệnh cho quân lính của mình.

"Kweeee!" Griffon kêu lên.

Dante có thể thấy hai sinh vật khổng lồ nữa phía dưới gã. Gã đã biết hình dạng thật sự của Blade và Shadow từ hồi đấu với họ trong thế giới của mình. Nhưng ở đây, cả hai lại cùng đoàn kết chống lại Vua Địa Ngục.

Một đã biến thành một con thằn lằn với những vệt sấm sét trên người, trong khi người còn lại có hình dạng của một quái thú bóng tối với làn da như thể hắc ín. Họ tàn sát những chiến binh tóc vàng cản đường mình.

Thấy những con quỷ này trở lại hình dáng thật của mình khiến Dante ngạc nhiên. Gã đã thấy chúng trước kia và bình tĩnh ứng phó với nó. Nhưng gã chưa bao giờ lại nghĩ mình có thể làm việc cùng phe với họ, mà lại là đi giết chóc những người phụ nữ đẹp. Đây là một trải nghiệm kỳ quái gã mong sẽ không phải trải qua lần nữa.

Griffon đã bay đến đủ gần để Dante và Trish có thể nhìn rõ mặt nhau. Mặt cô méo mó vì tức giận khi cô giơ thanh kiếm khổng lồ của mình lên. Những tia chớp ma thuật lóe lên dọc thanh kiếm và Dante nhận ra cô đang sử dụng chính thanh kiếm mà gã đã dùng để chiến đấu với Vua Địa Ngục tại thế giới của mình.

Gã biết nếu Trish thắng cuộc, cuộc nổi loạn này sẽ bị dập tắt mãi mãi.

"Đến đây, tên phản bội láo xược! Mi kẻ dám thách thức chúa tể Mundus. Hãy tự hào mà chết dưới tay ta!" Dante đảo mắt.

Tại sao đám kẻ xấu lúc nào cũng ăn nói như vậy? Ai mà lại nói như thế bên ngoài mấy vụ kiểu này. Cô có gọi đồ như thế lúc ra quán ăn không? Hay khi cô cần một chỗ trống ở gian hàng bên cạnh, hay cô khi cô ra lệnh cho hàng xóm đưa cho mình cuộn giấy vệ sinh làm bằng thứ lụa nguyên chất nhất hay đối mặt với cơn thịnh nộ của cô?

 Dante biết câu trả lời cho những thắc mắc này sẽ không được giải đáp. Nhưng gã vẫn cứ cười. Đây sẽ là lần thứ hai tôi đánh bại cô.

Vặn mình tuột ra khỏi cặp vuốt của Griffon, gã đáp xuống nơi Trish ra lệnh cho chiến binh của mình, mái tóc bạc của gã bay phần phật. Cả hai nhìn nhau chằm chằm đầy thù hận.

Và rồi họ đánh nhau.

Trận đấu đủ hoàng tráng để được miêu tả bằng ngôn ngữ Trish thường dùng. Cô chắc sẽ nói mặt đất rung chuyển dưới chân ho. Lưỡi kiếm của họ va vào nhau tạo ra những loạt sấm chớp ầm ầm và những cơn lốc giữ tợn. Cô thậm chí sẽ còn tả cặn kẽ từng chi tiết thanh kiếm của họ một cách mĩ miều.

Trish sử dụng một thanh kiếm tên là Alastor, nó thấm đẫm sức mạnh siêu nhiên. Dante biết điều đấy vì gã cũng đã từng sử dụng nó. Nó tăng cường sức mạnh cho người sử dụng và cho phép Trish tạo những cú bổ mạnh mẽ trên không nhanh hơn và cuồng nộ hơn Dante có thể làm được nhiều.

Tức hơn nữa là thanh kiếm ấy còn cho cô khả năng bay lượn. Dante không nghĩ thế là công bằng nhưng gã vẫn làm vẻ can đảm như thường.

"Không tệ! Đánh đẹp đấy!"

Dante xoáy mạnh Rebellion nhưng Trish dễ dàng né được và đánh vào ngực gã.

"Thảm hại, thứ cặn bã yếu đuối! Mi tự hạ nhục bản thân bằng trò đùa giỡn của mình!" Trish cười khinh bỉ.

"Cô đùa tôi hả? Lúc nào cô cũng nói năng như thế sao?"

 Dante lảo đảo lùi lại, không thể tìm được điểm tựa trên mặt đất trước khi Trish lao tới đâm lần thứ hai. Gã lăn ra một bên, bực mình vì sức mạnh đặc biệt mà Alastor đem lại.

Cô ta mạnh hơn Trish mình đã đấu hồi trước nhiều.

"Mi dám sỉ nhục ta sao?"

"Kiếm đâu có quyết định ai là sẽ thắng cuộc. Kể cả mấy cái màu mè," Dante chế nhạo.

Gã tung một cú đá vòng cầu nhưng Trish cản lại nó và đáp trả bằng một cú đâm vào cổ gã. Dante cảm thấy mũi kiếm của cô lướt ngang qua không khí khi xẹt qua gã. Alastor lóe lên một tia chớp xanh lè giật thẳng vào yết hầu của Dante. Cơn sốc là tất cả những gì Trish cần để ra một đòn nghiêm trọng. Cô đá thẳng vào ngực Dante với một lực kinh hoàng. Gã đổ nhào về sau, thở hổn hển.

"Đồ đê tiện bất cẩn! Mi phí phạm thời gian của ta với thứ kĩ năng kém cỏi của mình.”

"Tôi đồng ý là một người đàn ông và đàn bà cần lăn lộn với nhau một lúc nữa trước khi đạt đến đỉnh," Dante nói một cách tươi rói.

"Sẵn sàng cho lần thứ hai chưa?"

Dante lao về phía Trish với tốc độ cực nhanh, Rebellion ngân lên với gã. Đối thủ của gã chỉ đơn giản nhìn gã đầy khinh miệt.

"Mi phí phạm thời gian của ta với hành động hấp tấp như thế!"

Trish khéo léo tránh thanh kiếm khổng lồ. Nhương trước khi chiêu thức kết thúc, Dante lôi Ivory ra và bắn một loạt đạn xối xả. Trish dùng Alastor làm trệch hướng chúng.

Dante lại vung kiếm, lần này Trish đã đoán trước đòn đánh đôi. Cô xoay người tránh lưỡi kiếm của gã và đập kiếm của mình xuống súng của Dante. Nhưng gã đã vứt bỏ vũ khí và rút tay lại. Đã quá trễ, cô ra đấy chỉ là hư chiêu. Dante dùng tay còn lại dí Ebony vào thái dương cô.

Nếu mình mà là cô ấy, mình sẽ gập người và chém.

Trish ngay lập lức gập người dưới loạt đạn và vung kiếm của mình lên. Nhưng bàn tay trống trơn của Dante giờ đã nắm lấy Rebellion cắt một đường sâu vào vai trái cô. Trish rống lên đau đớn và gục xuống đất.

Dante tiếp tục tấn công, không muốn bỏ phí cơ hội. Gã trút hết đạn của Ebony vào xương bánh chè của cô.

Hét lên vì đau, Trish dùng tay đẩy mình dậy. Chân cô có thể đã bị phế nhưng Dante biết cô vẫn có trở thành mối đe dọa đáng sợ nếu dùng sức mạnh của Alastor để bay lên không.

Gã không thể để điều đấy xảy ra.

"Kết thúc rồi, Trish.”

Dante nâng Ivory lên và nhắm thẳng vào trán cô.

"Thêm một lần nữa.”

Một tiếng súng đơn độc vang lên khắp chiến trường.

Beryl có thể nghe thấy nó từ vùng chiến trường đẫm máu của cô. Tiếng ồn lôi cô ra khỏi trạng thái mê man, phản xạ tự động của cô đã chiếm lấy quyền điều khiển trong lúc hỗn chiến.

Giờ thì cô đang nhìn xung quanh một cách ngạc nhiên. Những nữ chiến binh tóc vàng đã biến mất. Quân lính phe nổi lọan gãi đầu vì bối rối.

Beryl cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra những nhanh chóng phải bỏ ý định đó. Chẳng có gì là bình thường kể từ sau khi gặp gỡ Dante, và cô cho rằng bây giờ thì nó cũng chẳng bắt đầu bình thường nổi.

Cô ẵm khẩu súng trường yêu dấu trong tay vào cố tìm kiếm các hình dáng quỷ khổng lồ của Shadow và các thủ lĩnh kia hóa thành. Nhưng chính họ cũng đang mất tích.

Cuối cùng, cô tia thấy mái tóc bạc trắng của Dante đang tung bay trong làn gió cay xè thổi ngang qua chiến trường. Cô lao về phía gã, làm ngơ những tiếng rên đau đớn của phiến quân bị ngã xuống khi chạy qua.

Lúc cô tới được chỗ Dante, cô thấy gã đã cúi mình cạnh cơ thể bất động của một người phụ nữ rất đẹp. Cánh tay xếp chéo trước ngực và đôi mắt khép lại khiến cô có vẻ như đang say ngủ, nhưng Beryl biết cô ta đã chết nhờ vết máu dính trên mặt và quần áo của cô ta. Cạnh đầu cô ta, một thanh kiếm lớn được dựng lên như bia mộ cắm vào đất.

"Dante! Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?" Dante không trả lời.

Mặt gã không hề có dấu hiệu gì về sự giằng xé nội tâm.

Hình ảnh Trish nằm đấy yên nghỉ tạo lên một âm hưởng bất ngờ trong hắn. Kí ức về người mẹ bị sát hại của hắn trỗi dậy mà không thể kiềm lại, bị gợi lên bởi sự giống nhau đến kỳ lạ của bà với kẻ thù mà Dante mới giết.

Dante không thích làm kẻ giết người cũng như thích làm kẻ ngoài cuộc.

Beryl nhận thấy có gì đó không ổn.

"Ai vậy?" Cô rụt rè hỏi.

"Cô ấy là kẻ thù của chúng ta," Dante nói một cách đơn giản.

"Nhưng giờ thì cô ta chết rồi.”

Dante đứng quay lưng lại với cái xác.


"Đi thôi. Có người cần phải tiễn Mundus về cái địa ngục lão chui ra.”

No comments:

Post a Comment