Monday, September 19, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 2 - Giai đoạn 2 - Phần 4

Thế giới chao đảo.

Những quy luật vật lý bất biến vật lộn với thế lực quyết tâm lờ chúng. Đấy là nỗi đau để cho ra đời sinh vật từ một chiều không gian mà chúng ta nguyền rủa.

"Khá là yên tĩnh cho một vụ tận thế nhỉ,"

Dante thất vọng nói, tay nâng niu Ebony và Ivory.

"Không biết sao tôi lại mong đời điều gì hơn thế cơ. Làm cụt hết cả hứng.”

Tính khoác lác thường tình của gã đã được thay thế bởi sự tỉnh táo thờ ơ.

Bờ biển không chỉ im ắng - nó tĩnh lặng hoàn toàn. Những đợt sóng vỗ vô thanh vào vách đá. Những cơn gió tách lớp cỏ cao phía sau không Dante và Beryl không đi kèm tiếng sột soạt quen thuộc. Như thể chính tự nhiên đang sợ sẽ chọc phải Beastheads.

Beryl phớt lờ Dante. Cô quá bận bịu nhìn chằm chằm vào bức tượng, vì lý do nào đó nó đã dần có được kích thước khổng lồ và hiện ra lù lù ở trong đám mây đen. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. Trọng lực kéo cô xuống và tự bầu không khí có cảm giác nặng nề chèn ép.

Dante dường như không chú ý.

"Tôi không nói nó tệ, cách tận thế diễn ra ấy. Có chút ảm đạm quá thôi. Tôi đoán là chúng sẽ nên xem thằng cha đấy làm từ gì.”

Gã đưa Ebony và Ivory vào hành động, âm thanh của chúng tạo ra một điệu trống mãnh liệt. Ba cái đầu dường như không hề hấn gì bởi loạt súng bắn.

"Vô ích thôi, Dante. Nó không hiệu quả.”

"Không đâu - nhìn kìa.”

Một trong ba cái đầu quằn quại rất khẽ đằng xa.

 "Nó đang đau đớn, được rồi đấy. Nhìn nó thì ấn tượng lắm nhưng đạn chì lúc nào cũng hiệu nghiệm.” Dante nói.

"Ít ra, mười lần thì đến chín lần được.”

Bery ngây người nhìn gã.

"Có vấn đề gì vậy? Cô ướt quần rồi hay sao?"

Nhưng Beryl không trả lời. Thay vào đó, cô ấn chặt vết sẹo của mình. Nó run rẩy đều đặn theo nhịp, như thế một trái tim mới được hình thành dưới nó. Đấy là lúc cô nhận ra nhịp đập này trùng với những hành động của con Beastheads khổng lồ đang che lấp bầu trời.

"Tôi đã nghĩ cô là một Thợ Săn Quỷ cơ đấy," Dante châm chọc.

"Im đi! Anh không có hiểu!"

Beryl run rẩy. Luồng năng lượng tiêu cực tràn sang cô, nghiến nát tất cả sự tự tin cô góp nhặt được nhờ nhiều năm ròng vật lộn với lũ quỷ. Cô thấy mình bị đè bẹp bởi xấu hổ và tủi nhục.

Vô ích thôi.

Vô nghĩa thôi.

Chúng ta là Đấng Toàn Năng và chúng ta đã gắn chặt với số phận của mi.

Mỗi nhịp đập dọc vết sẹo của cô mang theo một giọng nói âm vang - Beastheads đang xông tới công kích Beryl. Nhận chìm cô xuống biển cam chịu. Những xúc tu độc ác vươn ra một cách vô hình, rúc sâu vào trong tâm hồn cô.

Tuyệt vọng là cảm xúc của loài người.

Yếu điểm này là nơi nương náu cuối cùng của mi trước sức mạnh của chúng ta.

Beryl ngẩng đầu nhìn Dante. Vết thương của cô thiêu đốt và run rẩy, chế ngự bản năng chiến binh của cô.

"Tôi không thể đánh lại nó. Thậm chí tôi còn không đứng dậy nổi! Anh có hiểu không?"

“Tôi không muốn hiểu," gã gắt lên.

"Chiến đấu với những thứ như thế này là lý do tôi ở đây.”

"Thứ duy nhất Beasthead tạo ra là sự tuyệt vọng!"

“Loài quỷ chả biết gì về tuyệt vọng cả.”

Chỉ là một lời thì thầm nhưng những từ đó ngấm sâu vào trong tiềm thức của Beryl.

"Nếu cô không muốn chết thì hãy chiến đấu đi. Cái thứ ở trên lưng cô đâu chỉ để trang trí.”

Dante quay lưng lại với Beryl và lao khỏi mép vực. Ngay khi mặt đất chuyển thành biển cả, gã bật lên và lao vào không trung. Ánh đỏ và bạc phi vụt tới chỗ con quỷ khổng lồ đang che lấp bầu trời.

"Mày có thể to nhưng chúng ta sẽ tìm ra xem liệu mày có mạnh hay không!"

Gã nhanh chóng bắn thêm một loạt đạn nữa. Một cơn gió mạnh thổi căng chiếc áo khoác đỏ của Dante và đẩy gã trở về đỉnh vách đá.

Beryl chỉ có thể thấy đây là một trận đấu vô ích. Thế giới đang quay dần đến kết thúc. Không có cách nào để cản lại con chó quỷ đang che lấp bầu trời.

Cơn tuyệt vọng cùng quẫn của cô xóa tan bất cứ cố gắng thách thức nào. Beryl biết kẻ yếu đuối hơn đã phải lăn ra chết vào lúc này rồi. Nó chỉ là vấn đề thời gian trước khi cô trở thành giống vậy.

Nhưng lời nói của Dante âm vang sâu thẳm trong cô.

Mình đã thấy cảnh này trước đây ở đâu rồi?

 Nhìn cố gắng đầy can đảm của Dante khiến những kí ức cũ dường như bị lãng quên của cô sống lại.

Trong thời đại tăm tối chứa đầy những kẻ chờ đợi cái chết. Quỷ vương tối cao của Địa ngục đã thống trị một hành tinh và đang trên bờ biến nó thành một quỷ giới thứ hai. Đấy là lúc một chiến binh đơn độc xuất hiện. Kiếm sĩ vĩ đại nhất của Địa ngục - một vị anh hùng dũng cảm đầy liều lĩnh đã nổi dậy chống lại nhà vua của mình và ngăn chặn quân đoàn quỷ dữ.

Hắc Hiệp sĩ Sparda.

Beryl đã lớn lên với huyền thoại này. Và giờ câu chuyện hai ngàn năm tuổi đang tự diễn ra trước mặt cô. Một người hùng sử dụng thanh kiếm lớn giống hệt thanh kiếm trong đám sách tranh cô đọc hồi còn bé.

Dante?

Dante từ chối lùi bước dưới Beastheads khổng lồ, dù cho mọi sự tấn công của gã đều không đem lại mấy kết quả. Mái tóc bạc của gã giống hệt Sparda trong đám minh họa của cuốn truyện.




Một sự trùng hợp? Hay là một cách để bày tỏ lòng kính trọng?

Dù là gì, sự nhận ra này cho Beryl một tia hi vọng. Nó châm nguồn năng lượng trong cô. Beryl có thể cảm thấy tinh thần và sự can đảm trong cô dâng lên đầy thách thức. Sự hiện diện ác độc trong ý thức cô mất dần đi.

Beryl túm lấy khẩu súng trường chống tăng đeo trên lưng. Sức nặng đầy đảm bảo của nó càng làm tăng độ tự tin của cô.

"Dante! Anh chẳng làm được gì với cái ống thổi đậu ấy đâu!"

Dante đu xuống thấp mặt đất, cho Beryl cơ hội để nhắm chuẩn xác kẻ thù của họ. Cô bắn liền năm loạt đạn vào sinh vật đó.

Những đầu đạn cắm sâu vào da thịt Beastheads. Con quỷ phát ra tiếng rống nhấn chìm cả những tiếng sét đang hoàn lại.

Cơn gió tới tấp lấy lại được tiếng rít tang thương của mình khi sự kiểm soát thiên nhiên của Beastheads bị buông lỏng.

Beryl đã bắn vào cả ba cái đầu của sinh vật đó. Thực thể khổng lồ đổ nhào xuống từ trên trời trong cơn quằn quại vì đau đớn.

"Được rồi! Giờ để xem liệu chúng ta có thể cắt nhỏ thứ này xuống hay không.”

Dante lao ra hành động. Gã chạy về phía mép vách đá một lần nữa và nhảy vào không trung, rút Rebellion khỏi vỏ trên lưng. Thanh kiếm khổng lồ cắt xuyên qua gáy của cái đầu bên trái. Dịch mật phun ra từ vết thương, bôi bẩn bầu trời một màu xấu xí. Dante vật lộn với thanh kiếm để chặt được nhiều xương thịt hết sức có thể.

Con quỷ khổng lồ rống lên kinh khiếp đến mức tai của Beryl ù đi. Cái đầu bên trái của nó lủng lẳng nhờ một đoạn da mỏng dính. Dante khá chắc là nó sẽ không lành lại. Gã rơi xuống biển với một nụ cười.

Dante bình tĩnh tra Rebellion vào khi gã tiến tới gần những cơn sóng và vặn người để hạ chân xuống trước. Gã chìm xuống mặt nước như một quả ngư lôi.

"Dante!"

 Beryel ló đầu ra khỏi mép đá vì sợ hãi, chỉ để thấy Dante đang bập bềnh trên mặt biển một cái phao màu đỏ và bạc. Gã cười như một thằng nhóc.

"Tôi không có tâm trạng đi tắm, nhưng kệ nó đi. Tôi dám cả mình nhìn cực bảnh với nước rỏ xuống khắp người. Nói cho tôi biết sự thật đi nào. Cô có thấy tôi hấp dẫn không?"

“Ai lại không thấy thế?"

“Vậy là cô vẫn còn có khí lực trong người. Tuyệt vời. Đi nào!"

 Dante lao ra khỏi mặt nước và đẩy mình lên cạnh vách nhờ một chuỗi các cú đá nhanh gọn. Gã đáp xuống đỉnh vách đầy cỏ với cả hai khẩu súng đã được rút ra.

"Cùng kết thúc chuyện này thôi, Beryl.”

"Sẵn sàng cùng anh đó.”

Beryl nâng khẩu súng trường chống tăng của mình lên ngang tầm đầu con quỷ và Dante phất Ebony và Ivory. Cả hai lính đánh thuê kéo cò cùng lúc.

Beryl lại gần điếc cả tai vì tiếng rống của Beastheads.

Dante đã bắn hỏng mắt của một cái đầu khác. Hàm của nó đã mất hoàn toàn nhờ công Beryl. Beastheads ngả hai cái đầu vô dụng của mình một cách thảm thiết khi con quỷ rơi xuống biển. Những luồng chất lỏng bốc mùi bắn tung vào trong không khí và làm bẩn vùng biển dữ.

Một lần nữa, Beryl nhận ra thời tiết trong vùng đã gần trở lại bình thường.

Một cơn gió ấm áp nhẹ thổi qua. Mùi hương của đám cỏ. Cơn tuyệt vọng đe dọa chiếm cứ lấy cô đã biến mất. Đây hẳn phải là sức mạnh của Beastheads.

Hai trong số ba cái đầu khổng lồ đã bị phá hủy.

Beryl không thể tìm ra bất cứ dấu hiệu nào của thế lực hiểm ác mới tri phối tâm trí cô lúc trước. Biển cuộn lên nơi con quái thú vẫy vùng trong đau đớn và xỉ nhục.

"Phải rồi. Mày làm đối thủ giao đấu cũng không tệ lắm nhưng trò chơi đã kết thúc rồi.”

Dante bắn một loạt đạn từ hai khẩu súng của mình, đẩy một tràng đạn lao vun vút về phía Beastheads. Sinh vật khổng lồ đó gần đến nỗi nhắm mắt Dante cũng bắn trúng được nó.

"Tạm biệt. Cụp đuôi trở về thế giới của mày đi.”

Nhưng cái kết đấy không bao giờ đến.

Thay vào đó một âm thanh kim loại đầy khó chịu vang lên to hơn cả tiếng rống của Beastheads.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Beryl gào lên, cả hai tay úp chặt vào tai.

Dante sẽ giải thích nó nhưng não của gã đang cố bận bịu để xử lý cái mình đang thấy hơn là bận tâm đến việc ghép từ ngữ với nhau cho đàng hoàng.

Cái mồm còn lại của con quái vật đã mở lớn và nhổ ra một con người lên vách đá. Kẻ đó phủi bụi trên người và tự tin rảo bước tới trước mặt hai lính đánh thuê. Dante liền nhận ra kẻ mới đến mặc một bộ com-lê rất đắt tiền. Tên đàn ông quen thuộc này mang theo bầu không khí hắc ám giống hệt Beastheads.

Đấy là Ducas.

Nhưng một Ducas khác hoàn toàn. Tên ngốc hèn nhát lúc trước đã biến mất, thay vào chỗ của hắn là một kẻ đầy tự tin, tràn ngập sức mạnh trong người. Như thể hắn đã đổi xác với một thực thế siêu việt hơn.

"Rất vui vì được gặp mi," Ducas nói một cách thân thiện.

"Thợ Săn Quỷ Dante.”

"Có hẳn ba cái đầu và cư xử lịch thiệp. Tao phải nói là mình rất ấn tượng với cái cách mày làm chệch hướng đạn của tao chỉ với khả năng ngoại cảm đấy.”

Tiếng súng nổ báo hiệu loạt đạn đã biến mất khi Ducas xóa sổ những viên đạn bằng ý nghĩ.

“Mày không phải là một con chuột tầm thường đâu," Dante nói thêm.

"Mày thật sự là ai?"

"Nếu ta dùng cái tên Ducas thì mi chắc chắn sẽ không tin ta. Hãy nghĩ đi, con trai của Sparda.”

Hai tên đàn ông lườm nhau. Ánh nhìn khóa chặt của cả hai càng trở lên căng thẳng khi mỗi bên đều đánh giá sức mạnh của kẻ kia.

Dante biết Ducas đang nắm giữ một thứ sức mạnh khá lớn, kẻ yếu hơn đã lao vào tấn công ngay lập tức rồi. Tình trạng hòa hoãn thế này chứng tỏ Ducas tự tin là mình có thể dễ dàng tiêu diệt tay Thợ Săn Quỷ.

Cuối cùng, đấy lại là Beryl người kết thúc tình trạng trì trệ này.

"Tránh ra, Dante!"

Viên đạn của cô đánh gục Ducas ngay sau đấy. Beryl cau mày.

"Mi không phòng bị và quên mất là còn có ta.”

"Ta đã cân nhắc quan tâm để tất cả," Ducas trả lời.

Giọng nói tiếp đó vang lên không hề thuộc về hai người bọn họ.

Beryl quay ngoắt lại đằng sau trong sợ hãi chỉ để thấy Ducas đang đứng đằng sau cô. Người hắn không có dấu hiệu gì là đã bị bắn chết lúc trước.

"Mi vừa yếu đuối vừa rắc rối," Ducas gầm lên.

Hắn đẩy khoảng không trước mặt và Beryl cảm thấy một chấn động mạnh vào bụng. Sức mạnh vô hình đẩy cô bắn tung vài mét dọc đỉnh vách đá.

Ducas yếu sức hơn cô nhưng thứ sức mạnh tinh thần này vượt quá hiểu biết của Beryl. Tuy thế, cô nhanh chóng nhận ra Ducas Chuột Cống đang ở ẩn giấu trong cơ thể đó. Bằng cách nào đó mà hắn đã có được sức mạnh để chiến đấu nhưng không có đến một chút kinh nghiệm hay kĩ thuật.

"Mi để hở lưng kìa," cô chỉ ra.

Đến lúc Ducas kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Dante đã chém Rebellion từ ngực đến hông hắn. Lưỡi kiếm tấn công với tốc độ kinh hoàng.

Ducas gập người lại.

"Đồ hèn nhát. Chém ta từ đằng sau!"

“Được kêu là hèn nhát bởi một con quỷ thật ra là một vinh dự đấy," Dante nói.

Dante nghi ngờ Ducas Chuột Cống  đã không còn là người, nhưng phải chẻ gần đứt đôi người hắn ra mới chứng minh được điều đấy. Cơ thể thảm hại của hắn không chết được. Vết rạch của Rebellion đã để lộ ra việc tên này đa trở thành một con rối không hơn. Bên trong Ducas tràn đầy thế lực siêu nhiên. Nó rộn lên một cơn sóng xung kích vô hình.

"Cái trò chiếm quyền làm chủ ấy đã không có tác dụng với tao từ lúc còn bé tí rồi.” Dante cười nhạo.

Gã kéo Rebellion ra và nhẹ nhàng chặt đầu Ducas. Cái xác mặc com-lê đắt tiền đấy đổ nhào xuống cạnh mép đá và rơi xuống mặt sóng bên dưới.

"Dante, anh đúng là thằng ngốc!"

 Dante quay lại theo phản xạ, tự hỏi Beryl lại dính phải chuyện gì.

Hóa ra, Beryl đang vặn vẹo giữa cặp hàm còn sót lại của Beastheads. Cú đẩy siêu năng lực cuối cùng của Ducas đã đẩy cô phi ra khỏi vách đá rơi xuống biển, nơi con quái thú bị thương đã chộp lấy vai cô.

Dante rút Rebellion ra, nóng lòng muốn cho lưỡi kiếm một buổi luyện tập nữa.

"Mày không muốn ăn cô ta đâu," gã gào lên với con quái vật.

“Cô ta sẽ khiến mày bị tiêu chảy đấy. Nếu tao là mày tao sẽ nhổ cô ta ra.”

Con quái vật nheo mắt một cách khó hiểu. Dante nhún vai.

"Tao đâu có sợ lũ cún.”

Gã thong thả đi về phía Beastheads, kéo lê Rebellion đằng sau. Gã có thể lập tức lao lên không trung và sử dụng nó, hoặc là có thể vứt cây kiếm lại và rút súng ra.

Cái đầu giống chó chỉ nhìn chằm chằm vào Dante qua đầu Beryl.

"Mày nghĩ tao quan tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra cho cô ta à? Sao cũng được. Ăn thử cô ta để bị khó tiêu đi. Rướn mắt lên mà xem tao có quan tâm không.”

Dante đâm Rebellion xuống đất và rút Ebony và Ivory ra. Gã chĩa thẳng vũ khí về não Beastheads - một hành động khiến Beryl vào thẳng tầm ngắm của gã.

Beryl nhìn gã một cách căm thù.

"Coi nào, Beryl. Đừng có hận tôi. Tôi đảm bảo sẽ đem hoa đến mộ cô.”

"Đồ khốn nạ-"

Tiếng súng gầm lên nhấn chìm phần còn lại điều Beryl định nói. Beastheads rên lên vì đau đớn và giận dữ, nhả Beryl xuống.

Nhưng cô không bao giờ rơi xuống mặt đất.

Dante đã nhảy khỏi đỉnh vách đá để đỡ cô.

Họ lơ lửng bởi một sức mạnh vô hình.

Không thể tin nổi khi mình bị nâng lên trong không trung. .

"Này, cái trò gì vậy?" Dante nổi đóa.

"Tao đang bảo mấy đó, con chó k-"

Lời của gã bị cắt ngang như thể bị kéo xuyên qua thời gian và không gian. Thứ năng lượng kì lạ chạy dọc trong Dante. Gã cảm thấy cơ thể mình bị kéo dãn ra rồi rơi xuống. Rơi vĩnh viễn xuống một khoảng không đen ngòm. Đấy là lúc gã nhận ra chuyện gì đang diễn ra.

Gã và Beryl đã bị thả vào mồm Beastheads.

Cả hai đã rơi nhưng lại là vào một thế giới đi theo con đường khác.

Một giọng nói chẳng lành thoáng vọng lại trong đầu gã. Và rồi Dante không thể nhìn không thể nghe thấy cái gì nữa. Cuối cùng, gã bất tỉnh.


No comments:

Post a Comment