Người ta kể rằng con đường tới địa ngục được lát bằng những ý định tốt
đẹp. Beryl cho là nó cũng được lát bằng nhựa đường được bảo dưỡng tốt.
Cuộc hành trình này trơn tru hơn cô tưởng, cả theo nghĩa đen lẫn nghĩa
bóng. Những cái đầm lầy chết người và lũ quái vật phàm ăn được kể trong những
câu chuyện hoàn toàn vắng bóng trên con đường tới chỗ của Vua Địa Ngục.
Cũng may là thế, vì phiến quân cũng không ở trong tình trạng để mà vượt
qua những chướng ngại như vậy. Trận chiến với những người phụ nữ tóc vàng đẩ
khiến quá nửa quân lính chết hoặc bị thương nghiêm trọng.
Cuộc chiến đó cũng cướp đi mạng sống của một thủ lĩnh, Frost đã chết và
số chúa quỷ sót lại bị cạn kiệt năng lượng đến mức họ chỉ còn thoi thóp. Dù thế,
Blade và Griffon đã đồng ý đi cùng Dante và Beryl tới vương quốc của Mundus.
Cuối cùng, đội quân tả tơi đã thấy mình đứng trước cái vực đá granit
sâu hoắm vùi sâu trong lòng đất tới tận địa ngục.
◊
◊ ◊ ◊ ◊
Dante bước vào Địa ngục lần thứ hai.
Vương quốc bi thương này có chút khác so với cái lần trước gã đã vào,
nhưng Dante vẫn thấy mừng vì mình ít nhất cũng có một số hiểu biết trước về nó.
Cái cảm giác kỳ quái mà tất cả loài người đều cảm thấy khi có sự hiện diện của
loài quỷ râm ran trong óc gã.
Dante biết nó sẽ chỉ tăng thêm khi họ tiến sâu hơn vào Địa ngục. Phần lớn
loài người thấy cảm giác này là một nỗi sợ hãi bản năng và thường dẫn tới sự
điên loạn.
Dante cũng không ngờ mình sẽ tiến vào địa ngục với một binh đoàn quỷ
bên mình.
Đồng minh mới của gã nhận ra nguồn năng lượng ma thuật của họ được hồi
phục lại khi tới gần trung tâm của Địa ngục. Quỷ giới đem lại sự chữa trị tâm
lý cho những chiến binh này, và nhuệ khí của họ dâng cao lên mỗi bước hành
quân. Dante ghét phải làm việc theo nhóm nhưng lần này gã thấy may mắn vì có hỗ
trợ.
Dù thế, việc sẵn sàng chiến đấu với loài quỷ khi Blade và Griffon cùng
phe với gã vẫn khiến gã thấy bối rối.
Dante nhìn qua phía bạn đồng hành loài người của mình. Beryl đang cố gắng
để không chịu thua bầu không khí tuyệt vọng đặc trưng của Địa ngục. Cô không phải
con người đầu tiên tiến vào Địa ngục, nhưng một phần trong gã hi vọng cô sẽ là
người cuối cùng.
◊
◊ ◊ ◊ ◊
Một lúc sau, lũ quái vật tấn công.
Những con tốt đó không cản nổi Dante và các chiến binh kia, họ tiến sâu
hơn vào Địa ngục bất chấp liên tục bị công kích. Mỗi cuộc giao tranh đều làm giảm
quân số của họ, nhưng phiến quân vẫn tiếp tục dấn tới. Năng lượng ma quỷ tràn
ngập khắp nơi khiến Griffon và những đồng minh của họ lúc này dễ dàng xử lý kẻ
thù.
Luồng năng lượng đó càng trở lên mạnh hơn khi đoàn quân tiến tới chỗ của
Mundus. Cuối cùng, nó trở lên quá áp đảo kể cả cho những con quỷ nổi loạn.
Từng người một, họ gục ngã, không thể di chuyển bởi quá tải do ảnh hưởng
của năng lượng ma thuật. Kể cả Blade và Griffon cũng không chịu nổi. Họ ngã xuống
ngay khi số quân còn lại tiến vào hành lang cẩm thạch trống rỗng.
"Nơi này," Griffon lầm bầm qua hàm răng nghiến chặt.
"Nơi này là nơi ở của quỷ vương...”
"Tôi hiểu rồi.”
Dante đặt tay lên vai Griffon. Gương mặt của vị chúa quỷ nhăn nhó vì
đau đớn.
Dante biết họ hẳn đã đến gần cổng trung gian thông với nguồn năng lượng
ma thuật của Địa ngục. Gã tra Rebellion vào vỏ và đi tới cánh cửa cuối căn
phòng.
"Chờ đã!" Beryl chạy theo gã.
"Anh không thể bỏ tôi lại đây!"
Dante ngó lơ cô. Beryl lao ra cạnh
gã.
"Đừng đùa nữa! Tôi cũng đã đi đến mức này rồi!"
Dante vẫn không nói gì.
"Tôi sẽ không làm vướng víu anh đâu," Beryl nải nỉ.
"Tôi không phải là một con bé yếu đuối sẽ bật khóc và chạy đi ngay
khi có dấu hiệu nguy hiểm. Tôi cũng là một Thợ Săn Quỷ giống anh!"
Dante dừng lại giữa chừng và nhìn thẳng vào mắt Beryl.
"Cứ làm điều mà cô muốn," gã chỉ nói thế.
Cả hai chiến binh tiếp tục đi hết đoạn đường dọc căn phòng khổng lồ. Sự
yên lặng bị ngắt quãng bởi tiếng vọng vang lên theo mỗi bước chân của họ và tiếng
rên rỉ khó nhọc đến từ những con quỷ bị bỏ lại đằng sau lối vào.
Cánh cửa tự mở ra khi họ tiến tới gần. Cánh cổng để lộ ra một thứ bóng
tối gần như sờ thấy được. Beryl cảm tưởng như có hơi thở nóng hừng hừng bao bọc
xung quanh cô. Ít nhất thì cô hi vọng đấy chỉ là thứ mình tưởng tượng ra.
Dante quan sát khoảng không với một nụ cười cay nghiệt.
"Lần trước, mi xuất hiện từ một bức tượng chó. Lần này mi lại định
giở trò gì với ta đây?"
Có thứ gì đó ầm ầm vang lên trả
lời từ trong bóng tối.
Dante và Beryl tiến vào khoảng không và biến mất.
◊
◊ ◊ ◊ ◊
Chen đã chẳng rời khỏi chỗ ngồi của mình gần một giờ đồng hồ. Lão không
có dấu hiệu đang thở, trông lão hoàn toàn bất động.
Lão đang rúc sâu vào trong một cái ghế lụa căng phồng, mắt dính chặt
vào cái tủ kính đặt trước mặt. Cái hộp có kích cỡ tầm một người đàn ông, thật
tiện thay vì nó hiện đang chứa một kẻ như thế.
Tên đàn ông đặc biệt đó lúc này
được làm từ đá. Kẻ đó ở trong cái hộp kính như thể vật trưng bày trong bảo tàng.
Miệng bức tượng đang há ra gào thét trong sự đớn đau vô thanh và quần
áo của nó rách rưới. Thứ đó không ai khác hơn chính là Ducas Chuột Cống
"Ba ngày," Chen tự ré lên vui sướng.
Đã ba ngày kể từ lúc những đám mây đen đã hiện lên trên chiếc du thuyền
và tạo ra Beastheads. Đã ba ngày kể từ lúc Ducas đấu với Dante và Beryl trên
vách đá. Đã ba ngày kể từ khi hắn biến thành đá và được người của Chen đem về.
Chen đã trở nên ám ảnh với người bằng đá trong khoảng thời gian đó. Sự
biến đổi thần bí này đã đánh thức một phần tưởng đã chết rất lâu trong lão. Bằng
cách nào đó Ducas vẫn còn sống.
Bị biến thành đá, phải, nhưng vẫn còn đang sống.
Bên liên lạc với loài quỷ của Chen đã khẳng định là Ducas vẫn còn sống
bấp chấp cuộc biến hình, trong khi đám khoa học gia loài người của lão thề rằng
bức tượng đó đúng là là đá thật.
"Sao cậu vấn sống được hả, Cậu Ducas?"
Chen vui vẻ vẫy tay trước con mắt kinh hoàng của bức tượng.
"Tôi nghĩ cậu sẽ kiếm được một khoản rất khá trên thị trường trong
tình trạng hiện giờ. Nhưng thế thì buồn tẻ quá.”
Chen lôi mình rời khỏi ghế và lạch bạch tiến về phía cái cửa sổ lớn.
"Các món đồ tới từ địa ngục đúng là tuyệt vời nhỉ, Cậu Ducas.
Chúng chính là thứ báu vật đáng có. Đáng để sử dụng.”
Chen nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ, chìm trong suy tư.
Một lúc sau, lão hất đầu lại cười dữ dội. Đấy là một tràng cười khúc
khích tức cười không nên có ở một lão già có vóc người như vậy. Đấy là sự băt
chước tính ngây thơ đầy kinh tớm, một thứ phẩm chất vặn vẹo sẽ khiến bất cứ ai nghe
được cũng phải thấy lạnh cả người.
Đấy đã không còn là tiếng cười của con người.
◊
◊ ◊ ◊ ◊
Beryl nghe thấy nó.
Tiếng cười vang vọng trong khoảng không trống rỗng, âm thanh hắc ám đến
mức không thể là người. Cái nhịp ngắt quãng của nó làm cô rợn cả người. Beryl
nghiến răng chống chọi lại cơn tuyệt vọng.
Dante đã biến mất ngay lúc họ bước qua cánh cổng. Ít nhất là Beryl đã
nghĩ gã biến mất.
Bóng tối ở đây dày đặc như thể nó đã ngấu nghiến hết ánh sáng; kể cả
khi giơ tay trước mặt Beryl cũng không nhìn được nó. Khoảng không này khiến cô
trở lên vô dụng; tất cả những gì cô làm được là cố giữ tỉnh táo.
Thỉnh thoảng, cô sẽ nhìn thấy một hình ảnh trực giác lóe lên bất chợt.
Không hiểu sao cô lại biết rằng Dante đang ở ngoài kia, đang chiến đấu với Vua
Địa Ngục trong một trận đấu đầy liều lĩnh.
Những làn sóng năng lượng tỏa ra từ trong bóng tối dày đặc. …Dante và
Mundus chạm trán lần đầu tiên tại thế giới này.
Beryl cảm thấy cay đắng xấu hổ vì đã khoe khoang về khả năng của mình.
Hành động khinh xuất của cô đã khiến Dante mất đi một đồng minh và khiến cô trở
lên sơ hở trước mọi hướng tấn công.
Như thể căn phòng đang ngăn cản bất cứ kẻ xâm nhập nào không xứng đáng
với quỷ vương. Và nó đã thấy cô không có đủ năng lực.
Beryl cầm khẩu súng trường yêu dấu của mình nhưng cô không có sức mạnh
để kéo cò. Cô thậm chí còn không chắc liệu nó có hoạt động trong môi trường kì
lạ này. Vũ khí của Beryl đã đồng hành cùng cô qua bao nhiêu cuộc phiêu lưu,
nhưng giờ nó không hơn một khúc củi mục.
Cô lại thấy một hình ảnh từ trận chiến không thể nhìn được.
Beryl đang đứng bên lề của huyền thoại.
◊
◊ ◊ ◊ ◊
Trận chiến đang lên tới đỉnh điểm.
Dante không chút ngập ngừng đối mặt với Vua Địa Ngục
"Tắt đèn rồi, Mundus!"
Dante nhăn mặt khi những lời này thốt ra. Đôi khi thật khó khăn để nghĩ
ra một câu nói hay ho trong lúc chiến đấu, gã nghĩ. Trong phim làm thế thật dễ
dàng.
Rebellion rống lên trong bóng tối, đâm vào khoảng không.
Mất một lúc để Dante nhận ra khoảng không này không hề trống rỗng. Khoảng
không này chính là quỷ vương. Bằng cách nào đó mà gã biết cách chiến đấu với
nó, chém vào thứ bóng tối đó và tránh những đòn tấn công theo bản năng.
"Phải rồi. Hét lớn hơn nữa đi!"
Dante rút Ebony và Ivory ra khỏi vỏ và bắn một tràng đạn rát.
Những viên đạn reo lên trong không trung như những chiếc chuông bạc tí
hon trước khi đâm thủng nhà vua.
Khoảng không co giật, kể cả khi Mundus ném toàn bộ những thứ chết chóc
lên Dante bằng vô số những cánh tay trong bóng tối. Kiếm, mũi tên rồi cả chớp
lao xuyên qua người chiến binh tóc bạc.
"Tao đã không nghĩ mọi chuyện lại dễ dàng như thế này.”
Dante phá ra cười. Gã lanh lẹ nhảy tránh phần lớn những đòn tấn công chết
người rồi lại tấn công quỷ vương.
Tấn công Mundus tại chính nơi ở của lão đã chứng tỏ mình là một nước
bài xuất sắc. Sinh vật này gần như không thể hiểu nổi cuộc tấn công. Quyền lực
của lão đáng nhẽ phải là tuyệt đối; kẻ thống trị duy nhất của sự sáng tạo trong
thời gian vô tận. Thế mà lại có một kẻ xâm nhập đầy ngạo mạn - một con người
không hơn - đã chứng tỏ mình mạnh ngang hàng lão.
Luôn luôn tấn công khi chúng
đang sơ hở, Dante nghĩ.
Mundus nổi điên lên một cách tàn nhẫn, đánh trả lại một cách ngu xuẩn
khi Dante lao tới và dồn sức chặt chém để chiến thắng.
Vua Địa Ngục một thời hùng mạnh không bao giờ hiểu nổi điều gì đã xảy
ra với mình, kể cả khi Dante lẩm bẩm lời từ biệt và kết thúc sinh mệnh của lão
vĩnh viễn.
"Tạm biệt. Tất cả các con quỷ bé bỏng trong địa ngục muốn chơi với
mi đấy.”
Dante ra chiêu kết liễu, rạch một đường xuyên khoảng không khiến nó lóe
lên với ánh sáng rực rỡ. Lát sau, hai viên đạn được bắn ra từ Ebony và Ivory và
biến mất vào trong vết nứt.
Khoảng không run rẩy, phồng ra… rồi phát nổ.
Cuộc chiến huyền thoại đã kết thúc.
◊
◊ ◊ ◊ ◊
Dante tra súng vào bao khi bóng tối tan vào ánh sáng.
Gã nhớ lại việc đánh bại Mundus trong thế giới của mình. Trải nghiệm
đau khổ đó đã cho gã lợi thế ở đây. Lần trước gã còn được giúp đỡ. Liệu có phải
gã đã trở lên mạnh hơn? Hay là định mệnh của gã là sẽ phải đi tiếp trong đơn độc?
"Dante!"
Tiếng
Beryl lôi Dante ra khỏi cơn trầm mặc. Cô vui mừng chạy về phía gã.
"Anh thật tuyệt vời!" cô nói một thôi một hồi.
Cô nhanh chóng giải thích việc mình đã chứng kiến trận chiến thông qua
những hình ảnh trực giác và ánh sáng rực rỡ cuối trận chiến.
"Thật tuyệt vời!"
“Chúng ta phải rời khỏi đây," Dante nói nghiêm túc.
"Nơi này còn nguy hiểm hơn trước sau khi quỷ vương chết. Hãy đi lấy
cái chúng ta cần rồi chạy khỏi đây thôi.”
Beryl không có ý định nào mà phản đối. Cô chỉ thấy Sparda khi nhìn vào
Dante. Nhìn vào Dante…
Có thứ gì không ổn.
Cô không nhìn vào Dante mà giống nhìn xuyên qua gã thì đúng hơn.
"Dante! Có chuyện gì xảy ra với anh?"
Dante trợn mắt nhìn Beryl.
Cả hai chiến binh đang từ từ trở lên trong suốt. Quần
áo, vũ khí - tất cả những gì gắn với cơ thể họ đều biến mất ngay trước mắt họ.
Kể cả các giác quan của họ cũng bị ảnh hưởng. Ý thức của họ mất đi một cách
đáng quan ngại.
Dante cố gắng nói, nhưng gã đã không còn có thể điều
khiển mồm của mình. Cảm giác này rất quen thuộc.
Nó giống như bị nuốt bởi Beastheads!
Sự quên lãng
chiếm lấy họ.
No comments:
Post a Comment