Monday, September 19, 2016

[Novel] Devil May Cry Volume 2 - Giai đoạn 4 - Phần 3

Chen đang điên tiết dù vẫn mặt vẫn làm bộ vui vẻ.

Lão đã không tính đến khả năng Dante và Beryl tiêu diệt được toàn bộ Hiệp sĩ Bóng Ma. Nhưng lão biết đấy chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi các kế hoạch của lão cho ra thành quả.

Sức mạnh của Beastheads nói cho lão biết khi nào thì cần chạy. Lão đã khởi động hầm thoát hiển ngay khi thấy cảnh được dự báo trôi qua. Giờ thì lão đã hiểu cách sử dụng Beastheads.

Cầu trượt thoát hiểm đưa Chen trở lại phòng khách của mình. Lão đi ngang qua một cái bàn gỗ dái ngựa khổng lồ. Một bản viết tay cổ trải trên bề mặt của nó, bản ghi chép về lịch sử loài quỷ từ hơn hai ngàn năm trước.

Chuông điện thoại đột ngột reo.

"Ông chủ Chen. Công Ty Uroboros gọi. Liên quan đến Hiệp sĩ Bóng Ma, thưa ngài. Họ có câu hỏi về việc bán bằng sáng chế của chúng ta về việc sản xuất homunculi. Ngài muốn tôi xử lý thế nào?"

Chen chùi nước mắt. Cơn chấn động dữ dội và cuộc tàn sát Hiệp sĩ Bóng Ma không thể cản tiếp tân của lão thực hiện trách nhiệm của mình. Nhân viên tốt đúng là vô giá.

"Chọn đúng thời điểm lắm, Cô Hansborough. Chuyển hết bộ phận nghiên cứu Hiệp sĩ Bóng Ma của ta cho họ. Tôi không còn hứng thú với việc tiếp tục dòng sản phẩm đấy.”

Chen đặt tay con vào giá và quay chú ý của mình về bản thảo cổ. Nếu Hiệp sĩ Bóng Ma có thể bị đánh bại bởi đạn phép của Beryl, chúng chẳng còn tác dụng gì với lão. Bán bộ phận đó ít nhất cũng đem lại chiến thắng nhỏ. Khoản tiền có được cũng không hại gì.

Mắt lão dính chặt vào một trang đặc biệt viết về trận đấu đầy hào hùng giữa Vua Địa Ngục và đội quân được lãnh đạo bởi Hắc Hiệp sĩ Sparda. Dù câu chuyện là huyền thoại trong đám tội phạm, trang giấy đặc biệt này chứa đựng những chi tiết lão chưa bao giờ thấy được ở nơi khác.

"Trong trận chiến giữa Sparda và Quỷ vương Mundus, quân đội của Vua Địa Ngục nghĩ ra chiến lược sau đây," lão đọc lớn.

Chen siết chặt Beastheads trong bàn tay phải. Lão đã đọc cuốn sách đó nhiều lần từ năm này qua năm khác đến nỗi lão gần phát ốm vì nó.

Lão đã giao cho một đội chuyên gia nghiên cứu những điều thần bí để tìm kiếm những kiến thức bị giấu trong nó và nhớ đến từng đoạn văn một, không để bất cứ từ nào lọt ra khỏi trí nhớ của lão. Nhưng lão chưa bao giờ có thể hiểu nó cho đến lúc này.

Chen đã nghĩ Beastheads sẽ khiến lão trở thành kẻ ngang hàng với Sparda. Lão tưởng tượng mình sẽ nắm giữ quyền năng của bức tượng và trở thành bất tử và thống lĩnh hoàn toàn quỷ giới. Lão còn đẩy Cậu Ducas tội nghiệp vào việc tìm kiếm và minh họa cách sử dụng Beastheads. Chen dõi theo khi bức tượng đồng hóa với Ducas và sử dụng sức mạnh của nó để đày Dante và Beryl sang thế giới khác.

Nếu ta chỉ là một kẻ tầm thường, thứ sức mạnh đó sẽ là đủ, lão nghĩ.

Nhưng lão biết trí tò mò phi thường của mình sẽ không bao giờ thỏa mãn với thứ kiến thức bị giới hạn đó. Lão đã không còn nghĩ theo khả năng sử dụng và tham vọng. Lão chỉ đơn giản là muốn biết.

Tại sao Beastheads không đồng hóa Mundus và những con quỷ dưới trướng? Liệu những sinh vật đó có thể chống lại sức mạnh của nó? Sự khác biệt giữa nạn nhân của nó và những kẻ khác là gì?

Cái ý nghĩ ấy quấy rầy lão nhiều năm trời. Chen nhìn lại vào tài liệu mà lão mới đọc.

"Hình thái quỷ thường miễn nhiễm với sức mạnh của Beastheads.”

Sinh vật đã đem bức tượng đến ngôi đền bị phá hủy đó cũng không bị hấp thụ như Chen tin lúc đầu. Kể cả bây giờ, nó vẫn đang tự do tung hoành. Tuy nhiên, lão vẫn cần một sự xác nhận.

Chen biết vài thứ về nguồn gốc của Dante. Nếu một người thường như lão có thể chống lại và điều khiển Beastheads, vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu có kẻ mang dòng máu quỷ trong người làm thế? Một thí nghiệm là cần thiết, lão nghĩ thế.

Lúc Chen sử dụng Beastheads để dự đoán tương lai, lão đã thoáng thấy hình ảnh Dante phục tùng lão. Lão nhớ lại việc Dante khẽ rụt người lại khi Beryl bắn những viên đạn phép của mình.

Chen cười khùng khục với cái kế hoạch đang được thành hình trong đầu lão. Âm thanh hoàn toàn thuần khiết và không bị vấy bẩn bởi sự hiểm độc.

Nó nghe như thể tiếng cười của Vua Địa Ngục.

◊   ◊   ◊   ◊   ◊

Dante và Beryl đã nhảy vào cầu thoát hiểm mà không suy nghĩ kĩ.

Đường ống được kết nối với vô số các ngõ nhỏ và Chen có thể đi vào bất cứ cái nào.

Thế nên họ quyết định sử dụng vết thương của Beryl như một quả rọi.

"Tôi nghĩ là đường này. Nó đau nhất.”

Beryl chỉ xuống một trong số những đường ống.

"Nếu nó không ra thì chúng ta cũng luôn có thể thôi tung toàn bộ chỗ này lên.”

Rất nhiều lần những đường ống sẽ dẫn tới một phòng nghiên cứu nơi các nhà khoa học đang vội vã đóng gói dụng cụ của mình. Phản ứng của họ giống hệt nhau mỗi lần Dante và Beryl thò đầu vào trong phòng. Đám khoa học gia sẽ đơ ra vì sợ hãi rồi chạy mất.

Không ai trong số hai chiến binh có thể hiểu vì sao họ vẫn chưa dính phải bất cứ cuộc chiến nào.

"Tôi có cảm giác không ổn về việc này, Dante. Chúng ta đang bị đùa bỡn.”

"Ừ, hẳn thế rồi. Nó sẽ dễ dàng hơn khi đám kia làm theo đúng kịch bản," gã càu nhàu.

"Đấu với Chen đúng là kì quái. Tôi không thể hiểu nổi lão.”

“Có gì cần hiểu đâu. Lão là một trùm tội phạm và lão nắm giữ Beastheads.”

"Nhưng lão cũng vui tươi quá,"


“Có lẽ là lão nhớ ăn sáng.”

Beryl nhăn nhó và rờ vết sẹo của mình.

"Tôi nghĩ chúng ta gần đến nơi rồi. Qua cánh cửa này.”

Cánh cửa dẫn vào một phòng giải trí rộng thênh thang. Nó đơn giản mà đầy thanh lịch. Vài bức tượng điêu khắc tao nhã xếp dọc hai bên cánh cửa màu đen vững chắc phía cuối căn phòng. Cả hai đều biết Chen sẽ ở đầu bên kia. Không có dấu hiệu của bất cứ ai khác.

"Đây rõ ràng là một cái bẫy," Dante chỉ ra.

Beryl khụy xuống. Cơn đau đớn tỏa ra từ vết sẹo của cô gần như không thể chịu nổi. Beastheads đang ở gần.

"Cô chờ ở đây. Tôi sẽ phải xem qua nó," Dante nói.

Gã thản nhiên đi xuyên qua phòng giải trí. Dante mới đi được nửa đường thì sàn nhà dưới chân gã mở ra để lộ một cái hồ chứa chất lỏng gì đó đang kêu lên xì xì. Dante nhảy lên trước khi chân gã kịp mất chỗ dựa.

Cái bẫy thứ hai bật ra gần như ngay lập tức. Một loạt những mũi thương bắn ra từ bức tường. Dante xoay xở né được chúng và tìm được chỗ đáp xuống. Ngay khi chân gã chạm mặt đất, trần nhà bằng cẩm thạch trên đầu gã vỡ ra và rơi thẳng xuống sàn. Dante xoay người tránh được đường đi của nó đúng vào phút cuối cùng.

Có gì đó không ổn. Phản xạ của mình đang chậm đi.

Dante biết những cái bẫy kia chỉ đáng là trò con nít đồi với gã. Nhưng từng giây phút trôi qua, cơ thể của gã trở lên nặng nề hơn. Hay có lẽ là bầu không khí trở lên dày đặc hơn. Từng cái bẫy lại trở lên khó tránh hơn so với cái trước nó.

Não Dante chạy một cách dữ dội. Gã ốm sao? Hay đấy là do thuốc độc?

Gã không thể nhớ ra là do cái gì. Đấy chính là bản thân căn phòng.

"Kế hoạch hay đấy, Chen!"

Lão đã trông thấy phản ứng của mình với đám đạn phép của Beryl. Chắc hẳn lão có một cái máy có khả năng bòn rút ma thuật.

"Nó không có tác dụng với những cái này đâu!"

 Dante rút Ebony và Ivory và bắn cánh cửa vỡ ra thành từng mảnh. Gã tránh cái bẫy cuối cùng và trượt vào căn phòng như một vận động viên bóng chày nắm lấy đĩa đích.

Đấy cũng nẳm trong kế hoạch của Chen.



Dante đâm vào một nhà tù lành lạnh sền sệt như thạch. Thứ đó hoàn toàn bao bọc lấy gã. Dante lơ lửng một cách bi thảm trong khối đó, không thể điều khiển cơ thể mình. Thứ chất lỏng đó ép mình vào trong miệng, trong mũi gã, chảy xuống cổ họng gã đầy bệnh hoạn.

"Ho ho! Giờ cuối cùng chúng ta cũng có thời gian riêng với nhau.”

Chen xuất hiện trước mắt gã. Thứ thạch đấy khiến mọi thứ nhuốm một màu xanh lấp lánh.

"Ta thật sự không cần nói cho cậu điều này những quyền năng ma thuật của Beastheads mạnh đến nỗi vượt ra mọi thứ bình thường. Ta đoán cô bạn của cậu cũng bị ảnh hưởng bởi vết sẹo của mình đến nỗi không thể tự mình đến gần hơn.”

Chen mân mê bức tượng nhỏ trong tay.

Thứ dịch đó xuống đến dạ dày của Dante và bắt đầu quằn quại dữ dội. Cảm giác đó làm gã muốn ói nhưng không thể nôn ra được. Dante đã đối mặt với cảnh bất lực trước đây nhưng không có cái nào nhục nhã đến mức này.

"Ta đã tự mình bắt được một con quỷ! Vô hiệu hóa sức mạnh ma thuật là tiểu xảo đặc biệt của ta đấy. Ta đã dành nhiều năm để nghiên cứu lũ quỹ; ta biết rõ cách xử lý chúng. Thứ gel này phục vụ như chất bảo quản cho mẫu vật của ta.”

Chen giờ đã đứng gần đến nỗi mũi lão gần như chạm vào khối thạch. Mắt lão có sự xúc động của một trinh nữ phát hiện ra tình yêu đích thực.

Dante chưa từng biết kẻ nào ghê đến vậy. Trong khoảng khắc, gã ao ước một trận đấu hoành tráng giữa mình và đội quân của Vua Địa Ngục. Bất cứ thứ gì cũng tốt hơn là nghe lão quái đang nhăn nhở này trong lúc bị lơ lửng trong gel.

Chen mở lớn mắt và thì thầm rất kịch.

"Và giờ ta sẽ cho cậu Beastheads. Liệu nó sẽ xâu xé cậu như một con người? Hay cậu sẽ chống lại nó như loài quỷ? Ta mong chờ thí nghiệm vĩ đại này!"

 Dante chẳng biết đáp lại điều này kiểu gì thế nên gã chỉ nhăn nhó mặt mày.

Chen đẩy bức tượng Beastheads vào trong khối gel, đâm vào người Dante. Ba cái đầu của bức tượng sống dậy cắn thật sâu vào cơ thể gã. Người gã co giật vì đau đớn.

Dante nhìn thấy hình ảnh của một Vua Địa Ngục còn rất trẻ, cơ thể lão phừng phừng năng lượng ma thuật. Gã thấy những cảnh Mundus điều khiển hằng hà xa số những đội quân quỷ dữ đến áp đảo thế giới loài người mà không gặp chút trở ngại.

Đấy chính là những ảnh chụp trong đầu của cuộc chiến tranh hai nghìn năm trước mà Dante vẫn được nghe qua truyện thần thoại. Gã không hiểu vì sao Beastheads lại chia sẽ những kí ức này. Nó có thuộc về kẻ nào có mặt ở đấy từ nhiều thế kỉ trước?

Ducas đã nhìn vào tương lai và trả giá bằng việc bị bòn rút sinh mệnh chính mình. Chen đã nhìn thấy những khuôn mặt đau đớn của hàng ngàn kẻ có chung số phận giống Ducas sau khi lão hồi phục lại bức tượng. Nhưng có thứ gì khác đang diễn ra với Dante.

Hơi nóng thiêu đốt tràn ngập trong gã, nhưng thứ gel bao bọc này lại làm cân bằng chống lại nó. Cơ thể Dante đang hồi phục lại sức mạnh bị mất của mình, được cung cấp năng lượng bởi thứ sức mạnh bóng tối do Beastheads tác động vào bản chất loài quỷ trong gã. Gã nhớ đến câu chuyện của Beryl về ngôi đền; cô đã bắn một cách vô dụng vào con quỷ đang cầm Beastheads lúc bấy giờ.

"Chính nó!" Chen kêu lên.

"Đây chính là vẻ đẹp rực rỡ của Beastheads!"

Dante nhận ra điều gì đang diễn ra. Sức mạnh của gã đã được hồi phục hoàn toàn, Beastheads thu răng nanh lại và trở lại làm tượng đá.

Tôi không nghĩ là lão hiểu đâu, Chen.

Dante thấy hàm Chen trễ xuống khi gã rút Rebellion ra khi vẫn còn ở trong khối thạch. Gã dùng kiếm xẻ một con đường xuyên qua cái cục đó.

Chen liền đứng thẳng dậy.

"Ta hiểu rồi.”

Và trong khoảnh khắc đó, cả lão và Dante đều hiểu lý do vì sao Beastheads không bao giờ đồng hóa với bất cứ con quỷ nào dùng nó. Đấy cũng chính là lý do Dante có thể mở đường thoát ra khỏi cái quan tài bằng gel và đứng trước mặt Chen.

"Beastheads ăn mòn con người chúng ta và bổ sung sức mạnh cho lũ quỷ bọn mi. Giống như một máy chuyển đổi sức mạnh nhờ linh hồn!"

“Chắc thế.”

Dante nhún vai. Sức mạnh thấm đẫm gã bây giờ không tốt mà cũng chẳng xấu. Nó chỉ đơn giản là sức mạnh.

Bất cứ ai sử dụng nó đều có thể sắp đặt lại thực tại theo ý mình, dù tốt hay xấu hơn.

"Ho ho! Một kết luận cực kì thú vị. Ta nên đăng kí bằng sáng chế cho cái này. Quá trình chuyển đổi con người thành năng lượng ma thuật đơn giản. Công ty của ta sẽ có công việc khó khăn phải làm sắp tới đây.”

Mắt Chen ươn ướt.

Dante nghĩ Chen là một hình mẫu đáng kinh tởm của nhân loại. Kể cả lúc này khi đối mặt với cái chết không tránh khỏi dưới tay Dante, Chen vẫn chỉ tập trung vào ham muốn tri thức của mình.

"Thật tuyệt vời! Ta sẽ bắt đầu nghiên cứu ngay lập tức!"

 Chen lạch bạch chạy đi đầy kích động.

"Này! Chờ đã!" Dante bối rối.

"Tôi không biết liệu lão bình thường vẫn điên thế này hay đây chỉ là trò lừa đảo thôi. Nhưng cả hai chúng ta đều biết rằng tôi sẽ không để lão ra khỏi đây với Beastheads.”

Chen dừng lại. Lão quay đầu lại, cười đầy độc ác.

"Cậu muốn lấy nó khỏi tôi sao?"

"Phải.”

"Bằng vũ lực, tôi cho là thế.”

“Đương nhiên.”

Chen cười khúc khích.

Dante thấy toàn bộ khung cảnh này thật kinh khủng. Chen không có vũ khí hay bất cứ sự bảo vệ nào trong khi Dante lại sử dụng sức mạnh to lớn được hồi phục bởi Beastheads.

"Cậu biết không," Chen cuối cùng cũng nói.”Suýt nữa thì tôi đã định để cậu sống.”

Câu bình luận này làm Dante bối rối.

Chen không có đến một tí sức mạnh, nhưng lại nói năng với cái giọng của kẻ tự tin tuyệt đối vào vị trí của mình. Chen quay lại để đối mặt hoàn toàn với Dante. Lão dùng một tay đưa Beastheads lên.

"Ta sợ là cậu khiến ta không còn sự lựa chọn nào khác.”

Dante không rõ mình mong chờ điều gì sẽ xảy ra nhưng hành động tiếp theo của kẻ thù rõ ràng không nằm trong tính toán. Chen mở to miệng và ném Beastheads vào. Lão nhai mạnh và bắt đầu nghiến nó thành bột với hàm răng đều như bắp của mình.

"Lão làm thế để được gì?" Dante hỏi.

Chen nhai tóp tép bức tượng.

"Kể từ khi còn bé, ta đã ép cơ thể mình vượt qua mọi giới hạn. Cơ thể của ta đã chịu đựng những thử thách không tưởng. Giờ thì bẩy mươi phần trăm cơ thể ta là quỷ. Cậu nghĩ ta sẽ để phí công vô ích đám nghiên cứu của mình sao? Và vừa rồi cậu đã chứng minh có ta thấy cách sử dụng sức mạnh của Beastheads. Nó không làm hại kẻ mang dòng máu của quỷ.”

 Chen nuốt và phần cuối cùng của bức tượng biến mất trong bụng lão.

"Cậu Ducas trẻ tuổi đã minh chứng là mình đã thừa hưởng sức mạnh của Beastheads khi nuốt lấy nó?"

"Lão điên à?"

"Đương nhiên là ta cũng muốn làm thêm vài thí nghiệm nữa. Nhưng ta đoán cần phải kiểm tra giả thyết của mình ngay tại đây.”

Chen cười điên dại. Khóe miệng của lão nâng đến tận mang tai.


Toàn bộ ánh sáng trong căn phòng tắt ngấm và nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, tạo ra một cơn gió dữ dội. Một tập hợp quái dị những xúc cảm của con người xoáy tít trong bóng tối. Bóng tối đó trở thành một cơn bão tấn công Dante. 

No comments:

Post a Comment