"Ngài Ducas! Xin hãy phát biểu về sự thắng cuộc mới nhất của
ngài!"
“Xin hãy cho tôi chúng tôi biết bí mật sự thành công của ngài.”
“Tôi nghe nói đám chiêu mộ bên nhà cái đang trưng ra tất cả các lời đề
nghị với ngài.
Ngài có thể cho chúng tôi biết mình chấp nhận cái nào không?"
"Ngài Ducas!"
"Thưa ngài!"
Ducas nheo mắt trước những bóng đèn flash nhá lên liên tục và cửa trập
kêu lách cách. Hắn nhận thấy càng lúc càng khó khăn để đi lại nơi công cộng mà
không bị lũ paparazzi bu lấy ngay lập tức. Hắn chen qua bức tường ống kính và
máy ghi âm và xoay xở vào được vùng an toàn trong phòng khách sạn của hắn.
Nếu công khai, Ducas sẽ nói danh tiếng hiện giờ của mình làm hắn mệt mỏi
nhưng thực tế thì hắn gần như không hề che giấu việc nó khiến hắn sung sướng đến
mức nào.
Ngài ư? Mình sao? Tức cười quá!
Hắn cười ha hả khi ngã người trên cái giường nhung để giữa phòng.
Chỉ một tuần trước, hắn còn phải đem bụng đói lên giường ngủ một mình.
Vậy mà hắn giờ đây, bị săn đuổi bởi đám chiêu người thay vì kẻ đòi nợ. Hắn chào
đón mỗi ngày mới bằng cách thức dậy trong một căn hộ sang trọng hơn bất cứ thứ
gì hắn từng mơ tới, với những bữa ăn xa xỉ và đám com-lê nhập khẩu cao cấp luôn
có mặt mỗi lần ấn một cái nút. Hàng đoàn các cô gái nóng lòng muốn được hưởng
mùi vị giàu sang khiến hắn không bao giờ cảm thấy đơn độc.
Nhưng vận may nào cũng có nỗi rủi
trong nó, Ducas nghĩ khi vật
lộn với cái cà-vạt lụa.
Hắn vẫn chưa thể quen với việc dùng phụ kiện, và dù sao thì Beasthead
đeo trên cổ là tất cả những gì hắn cần để tạo ấn tượng tốt, thế nên hắn quyết định
chẳng cần quan tâm đến cái cà-vạt. Hắn lơ đãng siết lấy bức tượng.
Chừng nào còn cái này. Ta sẽ
không bao giờ phải làm con người cũ nữa! Vuốt ve bức tượng đã trở thành một
thói quen.
Lần đầu tiên hắn làm thế, những hình ảnh ngẫu nghiên khó hiểu đã tràn
ngập bộ não nhỏ bé của hắn. Hắn đã hiểu ra được điều đấy đêm đầu tiên Chen đã
sai hắn đến khách sạn.
Mỗi lần hắn nắm lấy Beastheads, một phần hình ảnh và âm thanh sẽ được
hiện lên một cách đáng ngại trong não hắn. Nó gần đủ để khiến hắn muốn vứt thứ
kinh khủng này đi. Nhưng vào giây phút cuối hắn sẽ nhận được một viễn cảnh liên
quan tới kí ức của hắn.
Đấy là cái kèn trompet có lớp mạ đồng được đánh bóng đến phát sáng lên
và phát ra những âm điệu tuyệt vời. Ducas đã mua thứ nhạc cụ này lúc còn là một
cậu bé, tiết kiệm từng đồng từ công việc đầu tiên của gã để đủ tiền trả cho nó.
Ảo cảnh này chuẩn xác đến từng vết xước gỉ đồng và thứ màu không đều đặn đặc
trưng cho tất cả các loại nhạc cụ.
Trải nghiệm hạnh phúc đích thực
cuối cùng của mình, hắn nghĩ.
Mình nhớ nó rất rõ. Những năm
tháng quý giá; tất cả mọi chuyện đều tồi tệ đi kể từ đấy.
Ảo cảnh đấy đã dạy cho Ducas biết sức mạnh ẩn dấu của Beastheads. Siết
lấy bức tượng không chỉ cho hắn xem lại những trải nghiệm trong quá khứ mà cả
những điều chưa diễn ra. Mất mấy ngày để hắn có thể học được cách điều khiển những
viễn cảnh đó theo cách có lợi cho mình, nhưng giờ thì hắn có thể nhìn vào tương
lai với sự chính xác cao.
Những kẻ ngưỡng mộ gã nghĩ cái vòng ba đầu là minh chứng cho sự lập dị,
nhưng Ducas biết nó còn hơn cả thế. Nó là nguồn gốc sức mạnh của hắn. Hắn dần
thấy những khuôn mặt kinh khủng đấy thật đáng yêu.
Ducas giữ chặt cái vòng.
Nào, hãy cho tao thấy ngày mai của
mình.
Hắn không chuẩn bị cho cái mình nhìn thấy.
Ducas buông Beastheads ra vì sốc, đổ nhào xuống sàn đầy trong cơn sợ
hãi.
"Cái gì thế này?"
Trái tim gã dộng lên một điệu
nguy hiểm khi Ducas cố gắng lấy lại hơi thở.
Chuyện gì đã xảy ra? Bức tượng
đã cho hắn thấy một viễn cảnh khác hoàn toàn với những gì hắn nhìn thấy trước đấy
- một cơn mưa đạn lao tới cùng với thanh kiếm khổng lồ đi chuyển với tốc độ chớp
nhoáng. Và đằng sau nó…một tên đàn ông tóc trắng mặc áo khoác da màu đỏ đang mỉm
cười.
Ducas nhận ra hắn đang nhìn thấy cái chết của chính mình.
Hắn lảo đảo đứng dậy và thận trọng đặt Beastheads vào trong lòng bàn
tay. Ít nhất thì có một cách để kiểm tra kết luận của hắn. Nếu hắn thật sự phải
đợi chết trong vòng hai tư giờ sắp tới, bức tượng sẽ không thể cho hắn biết
tương lai quá ngày mai.
Ta thật sự sắp chết sao? Tâm trí gã vật lộn với những sự lựa chọn.
Không bao giờ! Ta sẽ được hưởng
hạnh phúc mãi mãi! Nhưng làm sao mà ta biết được?
Ducas cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên trong người. Bản chất thật sự của
hắn là khúm núm và hèn nhát. Hắn biết mình không thể nắm lấy Beastheads và khẳng
định viễn cảnh kia. Nếu nó cho hắn điều hắn không muốn biết thì sao?
Hắn ngục ngã trên sàn một lần nữa, nắm lấy hai đầu gối, cuộn tròn người
lại.
Và rồi ánh nhìn lạnh lẽo của thực tại sáng lên với hắn.
Cánh cửa sổ phía xa nhất vỡ tung ra thành hàng ngàn mảnh kính lấp lánh,
rắc lên tấm thảm như thể những viên kim cương. Ducas lao xuống dưới gầm giường.
Và hắn nhìn thấy tên đàn ông tóc bạc trong viễn cảnh của mình.
Dante đã tiến vào phòng khách sạn của Ducas và thấy bất ngờ bởi đám đồ
đạc sang trọng.
"Thẩm mĩ tốt đấy," gã nói, mắt mở lớn trong chốc lát.
"Đương nhiên là vẫn thua văn phòng của mình.”
Beryl theo gã vào phòng.
"Nếu đây là cách duy nhất anh biết để đột nhập vào một phòng khách
sạn, thì đã đến lúc thôi làm cao rồi đấy.”
Ducas rúc vào góc sâu nhất, dõi theo cả hai từ dưới gầm giường. Răng của
hắn va vào nhau lập cập vì sợ. Nhưng Ducas đủ sức mà nghĩ đến việc tiếng động sẽ
làm lộ vị trí của hắn, thế nên hắn cắn ống tay áo mạnh hết sức có thể. Không ai
trong số hai kẻ đột nhập phát hiện ra gã.
"Có khi là hắn chạy mất rồi," Dante giả định.
"Tôi nghe bảo chỗ này có vệ sĩ tư dành cho khách VIP.”
"Hắn đi đâu mới được?" Beryl vặc lại.
"Bây giờ hắn đã là người nổi tiếng. Hắn không thể vượt qua đám
phóng viên dưới tầng mà không gây chuyện được.”
Ducas co rúm dưới gầm giường như con chuột người ta gán danh cho hắn,
quá sợ hãi để mà nhìn đến chân đám đột nhập đi lại trong căn phòng. Hắn biết
mình sẽ bị bắt nếu liều chạy trốn. Hắn siết lấy Beastheads trong cơn tuyệt vọng.
Hãy để mọi chuyện chấm dứt đi
mà!
Viễn cảnh mới thay đổi tất cả.
Nỗi sợ hãi của Ducas mờ dần đi, thay thế bởi sự tự tin đã trở thành đặc
trưng của hắn kể từ đêm đầu tiên trong quán rượu. Hắn cười nham hiểm từ dưới gầm
giường.
Năm giây...
"Ngài Ducas! Thưa ngài! Chúng tôi nghe thấy tiếng động. Mọi thứ ổn
cả chứ?"
Tay nắm cửa vang lên lách cách
khi bảo vệ khách sạn tra chìa khóa vào.
"Hỏng rồi," Beryl cáu kỉnh nói.
"Đây đánh nhẽ ra phải là một vụ dễ dàng.”
Dante cau mày.
"Rời khỏi đây thôi.”
Hai lính đánh thuê biết bảo vệ siêu khách sạn không phải là một vấn đề
nhưng họ chỉ là người ngoài cuộc vô tội. Ẩu đả lúc này cũng sẽ tạo ra cơ hội
cho kẻ như Ducas thoát đi trong lúc hỗn loạn.
"Dante, bọc cửa sau đi.
Tôi sẽ trông chừng cửa trước -”
"Đừng ra lệnh cho tôi," Dante càu nhàu.
"Beryl, sao cô không canh trừng cửa trước còn tôi thì coi cửa sau
nhỉ?"
Beryl đảo mắt và theo Dante trở
qua cánh ô cửa sổ bị vỡ.
Một khi chắc chắn là bọn chúng đã rời khỏi, Ducas bò ra từ dưới gầm giường
và chạy lại phía một trong số những ô cửa sổ còn nguyên vẹn. Nếu hắn đợi cho đến
lúc đám bảo vệ tiến vào, chúng sẽ biến chỗ này thành một nhà tù mất. Nhưng nếu
hắn chạy ngay bây giờ, hắn có thể bắt đầu một cuộc đời mới với sức mạnh của
Beastheads trợ giúp.
Cánh cửa sổ kia đối diện với khung cửa vỡ bị bọn đột nhập sử dụng, cho
hắn một lợi thế. Căn hộ cao cấp cao vượt trên hẳn những tòa nhà xung quanh. Xét
đến các kiểu đường thoát hiểm, nó chỉ dành riêng cho loài chim.
Kể cả thế, Ducas cũng không hề ngần ngại.
Hắn mở tung cửa sổ và lao ra ngoài khoảng không. Mọi dấu vết của con
chuột hèn nhát trốn dưới gầm dường bị thay thế bởi một Ducas đầy tự tin đến nỗi
hắn chẳng để tâm đến việc cơ thể mình bắt đầu lao thẳng xuống mặt đất.
Chỉ lát sau, Ducas lao lên nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ. Một đôi
cánh màu đen mọc ra trên lưng gã và đang đập mạnh trong luồng không khí đêm lạnh
lẽo. Thứ đó nâng hắn lên trời như một thách thức chống lại trọng lực.
"Ha ha ha!"
Ducas cười với sự thuần khiết mà
hắn đã không còn cảm thấy kể từ ngày mua chiếc kèn trompet. Đôi cánh tao nhã mới
của gã dựa vào cơn gió đưa hắn xa dần khỏi cái khách sạn.
Hắn vẫn cười vài mét sau đấy.
"Cái gì vậy?" Dante nghểnh cổ xem cái Beryl đang chỉ.
Đám mây đen đã trôi đến trước mặt trăng, che đi ánh sáng bạc phát ra từ
nó. Dù thế, cả hai chiến binh vẫn có thể thấy một cái bóng lạ lao xuyên bầu trời
đen như nhung. Ducas bay lên rồi sà xuống khi đôi cánh đen của gã vỗ liên hồi.
"Sao lại có thể? Hắn vốn là một con quỷ sao?" cô lẩm bẩm.
Dante lái xe máy của mình đến cạnh Beryl, cô đang tê liệt tại chỗ vì
kinh hãi.
"Lên đi.”
"Cái gì?"
"Nếu cô không muốn đuổi theo hắn thì được thôi. Tôi sẽ đi một mình
nếu cần.”
"Đuổi theo hắn? Hắn đang bay trên trời đấy, Dante. Đang bay đấy.”
"Hắn không thể bay mãi được. Chúng ta sẽ bám theo cho đến khi hắn
mệt. Tôi nghĩ cô nói mình là Thợ Săn Quỷ cơ mà?"
Dante kéo Beryl lên và thận trọng đặt cô lên ghế sau hắn.
Gã mở hết ga và lao vào trong màn đêm, chỉ thoáng dừng lại để làm một
màn bốc đầu xe màu mè.
"Tôi không thở được đằng sau này, Dante. Chậm lại đi!"
"Chúng ta đang mất dấu hắn! Hắn đã mệt rồi. Nhìn kìa!"
Nhịp bay của Ducas đã trở lên khó nhọc hơn. Hắn có vẻ không bay cao được
nữa và Dante chắc chắn hắn sẽ sớm quay trở lại mặt đất.
"Chúng ta cần bắt hắn trước khi hắn hạ cánh. Nếu hắn lẫn vào trong
đám đông dưới phố, thì chúng ta sẽ gặp vấn đề thực sự đấy,"
Dante nói, lạng lách chiếc xe
qua một ngã giao đường đông đúc.
Beryl bám chặt vào eo Dante.
"Chờ đã! Chậm lại đi! Tôi sẽ bị hất tung mất!"
"Chỗ này, Cậu Ducas. Ho ho. Đáp xuống đây, chỉ cần làm thế thôi.”
Ducas hướng về phía ánh sáng an toàn của một đèn pha rọi chiếu qua chiếu
lại trên một mái nhà gần đấy. Hắn đã cố gắng hạ cánh mà không bị té nhào. Chuyến
bay thật tuyệt vời, nhưng việc vỗ cánh liên tục khiến hắn kiệt sức đến không ngờ.
May mắn thay, Chen đã có mặt, sục sạo bầu trời để tìm kiếm tên tay sai
mới của mình.
"Tôi thấy mừng vì cậu có thể trốn đi an toàn, Cậu Ducas. Tôi đã rất
lo lắng về cậu."
Chen vỗ vai Ducas và ban cho hắn một nụ cười đầy từ mẫu.
"Ông trùm? Ngài đang làm gì ở đây vậy?"
Phần lớn đám người thuộc thế giới ngầm không có đến một cơ hội gặp
Chen, chứ đừng nói là vui sướng gặp lại lão. Ducas đã nghĩ mình sẽ được chào
đón bởi đám tay sai.
Hắn không biết nghi thức chào Chen đúng tiêu chuẩn nên đã chọn cách quỳ
mọp xuống mái nhà.
"Nào nào, Cậu Ducas. Hãy bỏ cái thói khách sáo vụn vặt đấy đi. Nếu
cậu vui lòng thì hãy đi theo ta.”
Chen cầm lấy tay Ducas và dẫn hắn đến chỗ một chiếc trực thăng.
"Ông trùm, cái này là…”
"Ta không biết cậu có nhận ra không, nhưng đám bạn đột nhập vào
phòng cậu đang trên đường tới đây trong lúc chúng ta nói chuyện. Hãy cho phép
ta giúp cậu trốn đến nơi an toàn.”
Chen mỉm cười đầy ân cần.
"Chỉ là người ở địa vị của ngài thường không hay giúp kẻ như tôi.”
"Cậu Ducas thân mến của tôi ơi! Không phải chúng ta là một Gia
đình sao? Cậu như thể con ta vậy. Mối liên hệ ấy yêu cầu ta phải đích thân bảo
trợ cậu.”
Ducas không phải là kẻ có thể nhận ra sự mỉa mai cường điệu. Hắn cảm động
vì lời nói của Chen và đồng ý để được hộ tống đến chỗ trực thăng. Gió tốc từ những
cánh quạt đang bay vù vù cuốn đi những giọt nước mắt của hắn.
"Cảm ơn ngài nhiều lắm, ông trùm. Được làm việc cho một người như
ngài, tôi thật sự…”
Đám tay sai của Chen quay mặt đi cố nén cười. Chen đối diện hoàn toàn với
Ducas, mở lớn nụ cười lúc nào cũng hiện diện trên mặt.
"Từ đây, chiếc trực thăng này sẽ chở cậu ra một du thuyền của ta
ngoài biển. Cậu sẽ lên thuyền và trốn cho đến khi ta liên lạc lại với cậu. Cậu
cần phải kiên nhẫn, Cậu Ducas. Chúng ta phải đảm đảo hoàn toàn an toàn để cậu
có thể trở về thành phố. Trong lúc đấy, ta sẽ liên hệ với những kẻ truy bắt cậu
để xem chúng ta có thể tìm ra giải pháp cho sự hiểu nhầm này.”
Được quan tâm riêng bởi đích thân Chen.
Điều này gần như quá sức chịu đựng của Ducas.
"Tôi sẽ không bao giờ quên sự tốt bụng của ngài với tôi đâu! Cả
cái xác lẫn mạng sống này là của ngài, thưa ông trùm!"
Cái cảnh bày ra quá sức chịu đựng của một tên tay sai, hắn phá ra cười
hô hố. Nhưng tiếng ồn từ cánh quạt máy bay nhấn chìm sai lầm này trước khi đến
được tai Ducas.
Chen cười đầy cao thượng và vẫy một tay như thể đang gạt đi một con rệp.
"Đi đi, Cậu Ducas. Tôi sẽ xử lý đám còn lại.”
Ducas gật đầu lia lịa rồi cuống cuồng chui vào trực thăng.
Khi cỗ máy đã bay xa vài lô đất, Chen để nụ cười của mình tắt đi.
"Khi nhận được tin hắn bay lên không, ta đã tự hỏi điều gì sẽ xảy
ra. Nhưng chúng ta đã có thể dễ dàng tìm lại Cậu Ducas trẻ tuổi. Thế có nghĩa
là đám kia cũng có thể dễ dàng bám theo hắn.”
Chen bật ngón tay cái tách và vài kẻ hiện ra từ trong bóng tối.
Những Hiệp sĩ Bóng Ma mặc chiếc áo da đen và đeo mặt nạ khắc axit truyền
thống của chúng.
"Chắc chắn là Dante đang trên đường đến đây. Ta cho là các ngươi
đã sẵn sàng cho thách thức tiêu diệt biến cố này.”
Chúng gật đầu và hòa lại làm một vào với bóng tối.
Chen dẫn đám tay sai của mình vào chiếc trực thăng thứ hai đang đậu
trên sân bay bên cạnh.
Ta nghe nói sức mạnh của
Beastheads sẽ tăng lên khi chủ nhân của nó bị dồn vào đường cùng. Ta phải nhờ đến
mi đến kích hoạt sức mạnh đó hộ ta đấy, Thợ Săn Quỷ. Ho ho!
No comments:
Post a Comment